Quan Thuật

Chương 334: Sở thích của đàn ông

Âm lão đầu nhẹ nhàng đặt cái khay sứ cực lớn xuống, vừa định mở lá sen, một mùi thơm nhè nhẹ xông thẳng lên mũi, mơ hồ như có một hương thảo dược vô cùng thanh khiết ẩn chứa bên trong, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

- Thế nào hả Diệp tiểu tử, mùi vị rất thuần khiết chứ!

Âm lão đầu đắc ý nói thẳng, xem ra ông lão này rất thích khoe khoang:

- Nào, nếm thử đi, bảo đảm cậu há hốc mồm.

- Được! Cám ơn, để tôi thử xem.

Diệp Phàm cười cung kính, dùng đũa gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng, phảng phất như có một mùi vị nhàn nhạt ngấm vào bên trong, nhẹ nhàng nhấm nháp, vừa xốp vừa trơn không ngấy.

Sau khi ăn mấy đũa, Diệp Phàm trầm trồ khen ngợi đồng thời đột nhiên thất thanh kêu lên:

- Tiền bối, con cá này….là thế nào?

- Sao hả? Muốn tiết lộ bí mật sao?

Âm lão đầu mỉm cười.

- Thật kỳ quái, hình như không thấy xương cá. Vừa rồi lúc tiền bối làm cá cũng không bỏ xương ra. Lẽ nào xương cá lại có thể mọc cánh bay đi.

Diệp Phàm kinh ngạc không dứt, nhìn chằm chằm Âm lão đầu.

- Ha ha ha, đây chính là chỗ lợi hại của "Khiếu Hoa Ngư", vừa rồi không phải cậu nhìn thấy tôi phối thêm rất nhiều loại thảo dược bên trong sao, hơn nữa vừa rồi còn dùng tay chà xát một hồi.

Thật ra con cá này còn có thể nấu thành "Khiếu Hoa Thang", xương cá được ngấm vào thuốc bột đã trở nên mềm nhũn. Hơn nữa nội kình của võ giả Quốc thuật chúng ta phối hợp với dược liệu tan rã, cho nên đương nhiên không còn xương cá nữa.

Thật ra xương cá vẫn còn, chỉ là đã mềm nhũn hết cả, có thể nuốt được vào bụng.

Âm lão đầu giải thích.

- Đúng là mở rộng tầm mắt, cách nấu này còn có thể sử dụng nội kình, thật là chuyện lạ thiên hạ.

Diệp Phàm không kìm được thở dài, tâng bốc Âm lão đầu, khiến ông lão này vô cùng đắc ý.

- Tiền…tiền bối, có thể dạy cho vãn bối cách làm "Khiếu Hoa Ngư" này không, con cá này thật sự rất ngon.

Diệp Phàm ngại ngùng hỏi.

- Dạy cho cậu…không được.

Âm lão đầu liên tục lắc đầu.

- Tại sao?

Diệp Phàm hỏi xong lại có chút thất vọng lắc lắc đầu:

- Có lẽ "Khiếu Hoa Ngư" này là bí thuật của tiền bối, vãn bối có chút quá mức rồi.

- Ha ha…thật ra không phải, "Khiếu Hoa Ngư" này là ta vô tình có được phương thức phối chế. Thiên hạ chỉ có một nhà, không có phân nhánh. Nói là món ăn độc môn cũng không quá đáng.

Nhưng lão phu ta cảm thấy rất có duyên với cậu. Không phải không muốn truyền cho cậu. Chủ yếu là truyền cho cậu cũng không được, cậu có thể cho rằng lão phu tôi nói khoác.

Nhưng cậu nghĩ xem, vừa rồi lúc nướng con cá này tôi không phải nói phải thi triển nội kình phối hợp dược liệu mới có thể làm tiêu tan xương cá bên trong? Con cá này cao siêu là ở chỗ đấy, nếu xương cá không thể tan rã thì mùi vị cũng thay đổi. "Khiếu Hoa Ngư" nhãn hiệu giả sẽ làm tổn thất danh tiếng của lão phu- Âm lão đầu nghiêm mặt nói.

- Vậy phải có cảnh giới mấy đoạn mới có thể làm được "Khiếu Hoa Ngư" này?- Diệp Phàm hỏi.

- Chí ít phải đạt được thất đoạn mới được, vì khí nội kính của võ giả thất đoạn đã có thể thông qua lỗ chân lông mơ hồ tràn ra một chút. Đương nhiên không nhiều, giống như không cẩn thận rò rỉ ra vậy. Không có nội kính tràn ra làm sao tan rã được xương cá? Cho nên thằng nhóc này, cậu còn phải cố gắng nhiều, ha ha ha.

Vừa nói về Quốc thuật, Âm lão đầu vẫn rất tự tin, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, thể hiện thái độ cao ngạo.

- Ha ha ha…

Diệp Phàm cười theo, trong lòng chấn động, thầm mắng, " Tôi còn không phải là đại sư thất đoạn chính tông sao? Nhưng vừa rồi mới lừa gạt Âm lão đầu, nếu thoáng cái nói ra sự thật thì có lẽ lão đầu này sẽ thẹn quá hóa giận, nếu không nói thì thôn Quy Lĩnh có khả năng bị mất bí mật làm giàu một cách đáng tiếc…"

- Tiền bối, mặc dù trình độ công lực của tiểu tử hiện tại còn thấp, nhưng tiểu tử tin rằng mười mấy năm sau nhất định có thể đạt được loại trình độ thất đoạn.

Tiền bối có thể đem cách làm "Khiếu Hoa Ngư" này dạy cho ta, sau này cảnh giới của tiểu tử đến lúc đó cũng có thể hưởng thụ loại mỹ vị đặc biệt này.

Nhưng xin tiền bối yên tâm, tiểu tử tuyệt đối sẽ không loan truyền bí kíp này tùy tiện.

Diệp Phàm nói chuyện rất thành khẩn, quyết định không lộ ra nội tình của mình, để tránh cho Âm lão đầu tức giận.

- Ha ha ha, đến lúc đó rồi nói

Âm lão đầu cười khan mấy tiếng nhất định không chịu truyền.

"Hừ! Đến lúc đó loại cao thủ như ông thường xuyên lai vô ảnh khứ vô tung, qua mấy chục năm nữa biết đi đâu mà tìm. Hơn nữa có thể sống lâu được như thế không. Nếu sang năm chết mất thì không phải tôi đợi vô ích sao."

Diệp Phàm âm thầm oán hận Âm lão đầu, vẫn tiếc nuối các làm "Khiếu Hoa Ngư", dùng cách gì để đổi lấy cách làm đặc biệt này mới được, đột nhiên nghĩ ra, cười nói:

- Tiền bối, thật ra vãn bối cũng có món ăn sở trường chưa ra tay, mùi vị cũng có phong cách đặc sắc, tuyệt diệu như "Khiếu Hoa Ngư" của ngài.

Nếu không vãn bối cũng lấy ra cho ngài nếm thử.

- Cậu cũng có? Tên là gì, nói nghe xem.

Khẩu khí của Âm Vô Đạo rất bình thản, hiển nhiên là có vẻ xem thường Diệp Phàm, có thể còn cho rằng hắn đang nói khoác.

- Những nguyên liệu khác đều mang theo, chỉ thiếu sản vật núi rừng, như thỏ hoang, chồn, gà núi cũng được.

Diệp Phàm lắc đầu, ở chỗ đen thùi lùi như chỗ này thì đi đâu kiếm mấy thứ đó chứ.

- Xem ra tiểu tử cậu thật sự cũng có chút bản lĩnh, kiếm sản vật thì dễ, trong 15 phút tôi sẽ kiếm cho cậu một con, lão phu thật sự muốn nhận thức tay nghề của cậu. Đừng có bốc phát, hừ! Cậu đợi đi. Nguồn: http://truyen360.com

Âm Vô Đao tỏ ra hứng thứ, ông lão vốn rất thích nghiên cứu các món ăn. Thân thể nhoáng lên, hành khí khinh thân tung người lên như quỷ ảnh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa

- Nhanh thật, tốc độ này nhanh hơn mình rất nhiều.

Diệp Phàm âm thầm lắc đầu, biết rõ trình độ của lão đầu này cao hơn mình không ít, trong đáy lòng chỉ còn lại cảm giác hâm mộ không thôi.

- Không biết lão đầu này có đạt đến trình độ phóng xuất nội kình không, đó là năng lực cao thủ cửu đoạn mới có được.

15 phút sau, Âm lão đầu cười ha ha quăng một con thú rừng trước mặt Diệp Phàm, một con chồn đang còn giãy dụa rơi xuống trước mặt Diệp Phàm, có lẽ nặng gần mười cân.

- Đi, quay về thôn.

Diệp Phàm cười nói. Không nói nhiều, xách con chồn đi thẳng về hướng thôn Quy Lĩnh.

Về đến thôn đã hơn 9 giờ tối.

Phương Nghê Muội đang cầm đèn pin đi lòng vòng trong doanh trại, có lẽ có chút lo lắng cho Diệp Phàm.

- Anh Diệp, anh quay về rồi.

Vừa kêu lên đã phát hiện phía sau còn có một lão đầu, Phương Nghê Muội không khỏi đỏ mặt, không dám kêu nữa.

- Cô ta là người yêu cậu à?

Âm lão đầu thuận miệng nói, vì vừa rồi Phương Nghê Muội gọi "Anh Diệp" rất là thân thiết. Âm lão đầu mặc dù nói là một người cổ hủ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được gì đó.

- Ha ha, không phải, chúng tôi chỉ là nhân viên công tác của thị trấn.

Diệp Phàm vội vàng nói, cũng không muốn tạo ra tin tức linh tinh gì.

- Hừ!

Âm lão đầu hừ một tiếng cũng không nói gì, biết tên tiểu tử này không nói thật nhưng cũng không có hứng thú với chuyện của mấy người trẻ tuổi.

Trái lại trong lòng Phương Nghê Muội lại cảm giác chua xót, khuôn mặt ửng đỏ có chút tái xanh, mặc dù biết Diệp Phàm đã có bạn gái rồi, anh ta nhất định sẽ không cưới mình.

Nhưng tối hôm qua tấm thân xử nữ của mình đã dâng hiến cho Diệp Phàm trên chiếc xe lam, trong lòng vẫn có chút chờ mong gì đó.

Hiện tại nghe thấy Diệp Phàm phủ nhận như vậy, tận đáy lòng thật sự có chút chua xót. Cho dù lúc này Diệp Phàm nói dối, thừa nhận mình là bạn gái của hắn, trong lòng Phương Nghê Muội cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng Phương Nghê Muội cũng biết chuyện này không thể truyền lung tung, nếu để cho người trong thị trấn biết được thì phiền phức. Đối với quan viên chính quyền mà nói, sợ nhất là loại tin tức bên lề này. Nhoáng một cái là có thể hủy hoại tiền đồ của hắn.

- Chủ nhiệm Phương, trong bếp có loại nồi hầm thịt không?

Diệp Phàm hỏi.

- Có, nơi này có phòng bếp khá đầy đủ, nghe nói còn có người ở

Phương Nghê Muội khôi phục lại thái độ bình thường, cười nhàn nhạt trả lời.

Nụ cười ngọt ngào của cô gái này thật sự hút hồn, trong lòng Diệp Phàm lại nhớ tới chuyện điên khùng trên chiếc xe lam tối qua.

Cảm giác dưới người như rạo rực, nhưng bây giờ không phải lúc, nếu không có Âm lão đầu thì có lẽ hành động ngay lập tức, đành phải mạnh mẽ lầm rầm đọc "Thanh Tâm quyết" trấn định sự kích động trong người.

Sau khi làm thịt sạch sẽ, con chồn cuối cùng cũng được bỏ vào nồi.

- Được! Công phu cầm dao của cậu cũng khá lắm, có luyện qua rồi sao.

Âm lão đầu phát hiện Diệp Phàm dùng dao đặc biệt thuần thục.

- Ha ha ha…Khi còn bé tôi cũng có luyện qua một chút. Tôi cũng thích dùng dao, nhưng không thể nào so sánh với "Vô Đao Thủ" của tiền bối được.

Diệp Phàm cười ha ha, hắn không muốn để lộ tuyệt kỹ phi đao của mình ra ngoài.

10 giờ tối.

Nồi súp thịt chồn của Diệp Phàm cũng được nấu xong. Một mùi hương ngào ngạt khiến lão đầu tử Âm Vô Đao chảy nước miếng ròng ròng, chép chép miệng.

- Không tệ, mùi thơm rất đặc biệt.

- Hắc hắc, không dám so với tiền bối. Nhưng tôi cảm giác cũng được, lúc ăn cũng ngon.

Diệp Phàm cũng hơi để lộ ra vẻ đắc ý hăng hái đáp lễ Âm lão đầu.

Lần trước tới Thủy Châu làm món lẩu sói chuột lông xanh, sau lần chế biến cải tạo ở quán lẩu lão Vương, mùi vị càng hấp dẫn.

Sau này Diệp Phàm có lòng muốn có phương thức chế biến của "Quán lẩu lão Vương", nhưng phương thuốc của người ta là tổ truyền, là phương thức tuyệt môn để kiếm cơm, tuyệt đối không truyền ra ngoài.

Lúc ấy Diệp Phàm bỏ ra 5 vạn muốn kiếm được phương thuốc dung hợp súp chồn lông xanh, nhưng cuối cùng vẫn bị ông chủ Vương cự tuyệt.

Lúc ấy ông chủ Vương gầy cong queo cười nói:

- Đừng nói là 5 vạn, cho dù là 100 vạn, Vương gia cũng sẽ không để lại phương thuốc này. Đây là thứ tổ tiên Vương gia truyền lại cả ngàn năm trước. Bí mật kinh doanh. Cả nhà Vương gia đều dựa vào phương thức này mà kiếm ăn.

Có lẽ ông chủ Vương cũng biết một số nội tình của Tề Thiên, nhưng sau này Tề Thiên ra mặt lão Vương Kí vẫn không bán cho.

Rất có tư thế nếu anh muốn cứng rắn lấy quyền thế Tề gia áp bức thì dứt khoát sẽ chuyển cửa hàng đi, cuối cùng cũng chỉ có thể cười khổ nhún nhún vai biểu thị lực bất tòng tâm với Diệp Phàm.

Nhưng Diệp Phàm tự có chiêu của mình, cúi đầu ghé sát thì thầm mấy câu vào tai ông chủ Vương, kỳ quái là bắp thịt bên cạnh quai hàm của ông chủ Vương rung lên bần bật, cảm xúc rung chuyển gay gắt.

Đêm hôm đó, ông chủ Vương đích thân đưa phương thức tới Sở Thiên các Diệp phủ.

Đương nhiên, cũng chỉ là phương thuốc bí truyền dung hợp súp sói chuột lông xanh. Lúc đi ông chủ Vương có cầm theo một bình ngọc giống như cầm bảo bối mang tới. Bên trong bình ngọc đó hiển nhiên có bí mật, chuyện này cũng chỉ có Diệp Phàm biết được.

Sau đó Tề Thiên gọi điện thoại đến nói là có cần dạy dỗ Vương lão đầu một trận không, y cũng thật không biết nể mặt. Tề Thiên cười nham hiểm có lẽ muốn chơi chiêu gì đó hạ đẳng, cảm thấy không giúp được đại ca gì cả thật là mất mặt.

Đương nhiên, đối với Tề Thiên mà nói, muốn dạy dỗ "Quán lẩu lão Vương", hắn tự có cách, muốn đóng cửa hàng của y cũng không tốn bao nhiêu sức lực.

Ai ngờ Diệp Phàm thản nhiên nói:

- Được rồi, người ta làm ăn cũng khó khăn, hơn nữa quán lẩu lão Vương nhà người ta cũng là cửa hàng lâu đời.

Nghe nói trong tỉnh cũng có mấy quan lớn cấp phó tỉnh cũng thường xuyên ghé thăm nơi này. Nếu thật sự gây ra chuyện gì đó, người ta bất chấp tất cả làm loạn lên, cũng không tốt với danh dự của Tề gia. Chúng ta không thể ức hiếp người lương thiện.

Nhưng Tề Thiên lại mơ hồ cảm nhận được gì đó trong lời nói của Diệp Phàm, gượng cười hỏi:

- Đại ca, có phải hàng phục được Vương lão đầu rồi không.

- Đúng!

Diệp Phàm chỉ hừ một tiếng rồi không lên tiếng.

Điều này khiến Tề Thiên cực kỳ vui mừng, nghĩ thầm, " Quái lạ, mình tốn bao nhiêu nước bọt, sử dụng quyền thế tiền tài đủ cả, mà lão đầu đó bướng bỉnh như trâu bò, nhất định không chịu, sẵn sàng liều mạng. Đại ca nhất định là đã sử dụng chiêu gì mờ ám"

Gã vội vàng hỏi:

- Đại ca, nói cho tiểu đệ nghe làm sao anh lấy được, dạy lão đệ một chiêu, để em học chút bản lĩnh đi.

- Ha ha ha…sơn nhân ắt có diệu chiêu. Cái này không tiện truyền ra.

Một câu nói của Diệp Phàm thiếu chút nữa khiến Tề Thiên tức chết, trong lòng giống như mèo cào nhưng lại không còn cách nào. Chuyện này đành phải bỏ qua, dù sao đáp án vẫn nằm trong lòng Tề Thiên.

Nhưng trải qua mấy ngày, Tề Thiên thật sự không nhịn nổi, đêm hôm khuya khoắc gọi điện thoại quấy rầy Diệp Phàm.

Diệp Phàm bị y làm phiền, đành nói mấy từ:

- Đông cung bí phương.

- Đông cung bí phương, mẹ nó, bây giờ thật sự còn món đồ chơi đó sao?

Con mắt Tề Thiên có rụng hay không, Diệp Phàm cũng không rõ lắm, vì đang gọi điện thoại, không nhìn thấy, nhưng có lẽ cũng không khác biệt gì.

- Không có tác dụng phụ chứ?

Tề Thiên cười nói. - Tất cả đều dùng thảo dược làm ra, không có tác dụng phụ, nhưng cũng không tiện sử dụng quá độ, phàm là chuyện gì cũng phải có chừng mực có phải không? Chỉ cần nắm bắt được chừng mực, khóm hoa nào cũng có thể tiêu dao, ha ha ha.

Diệp Phàm cười sảng khoái không dứt.

- Đại ca! Canh thuốc làm từ đơn thuốc đó có thể duy trì được bao lâu, không phải uống một bát thì một đêm có thể cùng bốn em chứ! Ha ha ha.

Tề Thiên giật mình, trong lòng càng thiêu đốt, nếu không nắm được phương thuốc này trong tay thì đúng là ngủ không yên giấc, đây là thứ thú vị nhất của đàn ông.

Tề Thiên phảng phất như nhìn thấy mình đang uống bát canh này.

- Bốn cô thì khẳng định là không được rồi, chỉ có thể nói là hơi lợi hại một chút, hai cô thì có lẽ có thể giải quyết.

Diệp Phàm cũng cười dâm đãng, đột nhiên thay đổi ngữ điệu hỏi:

- Thế nào ha? Tiểu tử cậu muốn tập hợp tiểu thư Triệu Tứ và Mai Diệc Thu lại cùng chơi sao?

- Lão Đại, em nào dám. Một cô cũng có thể đè bẹp em rồi. nếu hai người bọn họ cùng lên thì em chỉ mất mạng.

Tề Thiên hét lớn, xương cốt không khỏi chấn động, xem dáng vẻ thật sự có chút sợ hãi con cọp cái này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất