Đinh Hương Muội hoảng sợ vội vàng đỡ hắn, hỏi:
- Cục trưởng Diệp, anh ở đâu để em đưa về nghỉ ngơi.
- Ừ! Phòng 408, khách sạn Ngư Dương.
Diệp Phàm mơ mơ màng màng nói, Đinh Hương Muội bắt một chiếc xe kéo chạy về khách sạn Ngư Dương khách.
Vừa tiến vào phòng thì Diệp Phàm mềm nhũn ngã vật ra giường kéo theo cả Đinh Hương Muội.
Cảm giác bên dưới có một thân thể mềm mại, Diệp Phàm còn tưởng rằng là Phương Nghê Muội, hô lên:
- Nghê Muội, anh tới rồi.
Nói xong hắn đưa tay sờ soạng loạn cả lên, đang lúc định thọc xuống lạch đào nguyên thì nghe một giọng nữ thất thanh:
- Cục trưởng Diệp, em là Hương Muội, không phải là cái gì muội mà anh gọi đâu.
- A!
Diệp Phàm bừng tỉnh, chỗ bên dưới cũng dựng lên cứng ngắc, đâm thẳng vào hông Đinh Hương Muội.
Gương mặt Đinh Hương Muội hồng rực như lửa, tâm tình cũng thấy rối loạn, vừa rồi cũng phải trải qua đấu tranh tư tưởng một hồi rồi mới lên tiếng.
Thật ra thì Đinh Hương Muội cũng không phải vì yêu mà lấy người chồng hiện giờ, bọn họ đến với nhau là vì tiền bạc, nguyên do là cha của Đinh Hương Muội bệnh nặng nên thiếu nhà kia chừng mười vạn, căn bản là không thể trả nổi.
Nhà kia vốn là hàng xóm, cũng có ý tứ với cô nên cứ như vậy hai nhà kết thành thông gia, hơn nữa lúc đó nhà trai còn ẩn ước có ý bức bách.
Đinh Hương Muội tuy trong lòng không muốn, thậm chí tức giận, nhưng không muốn thấy mẹ mình cả ngày khóc lóc vì tiền.
Hiện giờ chồng cô là Cố Lăng vẫn thỉnh thoảng còn nhắc, nói là bên nhà nội cần gấp mười mấy vạn …..
Tiền lương của Đinh Hương Muội một tháng chỉ có 300 đồng, cả đời chắc cũng chưa trả hết số tiền mười vạn, vì thế đành cắn răng chịu đựng.
Diệp Phàm vừa rồi đè lên người cô, lúc đầu cô vẫn không hề kêu lên, còn cảm thấy một cảm giác rất kích thích.
Sau đó lúc Diệp Phàm mò tới chỗ thần bí của người phụ nữ thì sau khi trải qua tranh đấu giữa dục vọng và đạo đức, cô mới kêu lên.
Lúc Diệp Phàm đứng lên, Đinh Hương Muội lại cảm thấy có chút mất mát, thấy cái gậy của Diệp Phàm đang thẳng tắp nhắm ngay mình thì trong lòng lại rạo rực.
Điều này bởi vì người chồng vừa kết hôn của Đinh Hương Muội bị yếu về khoản kia, nghe nói là do bị tai nạn xe nên bây giờ mỗi khi lâm trận độ cứng không đủ.
Đinh Hương Muội kết hôn với gã đã nửa năm nhưng chưa hề một lần lên đỉnh..
Phụ nữ vốn e thẹn chuyện này, nhắc đến còn cảm giác xấu hổ, thật ra nó đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc sống vợ chồng.
Hôm nay bị Diệp Phàm uống rượu say ôm lấy sờ soạng, Đinh Hương Muội cảm thấy rất kích thích, trong lòng dâng lên một khao khát có thể lên đỉnh một lần.
- Thật xin lỗi, tôi uống say quá nên nhầm người.
Diệp Phàm ra vẻ ngượng ngùng, tuy nhiên đang ngà ngà nên cũng không cảm thấy lúng túng lắm, chỉ là ra vẻ mà thôi.
- Cục trưởng Diệp, em đi đây.
Đinh Hương Muội cúi đầu đi ra ngoài, trong khoảnh khắc đứng ở cửa, ánh mắt lộ vẻ ai oán nhìn Diệp Phàm một thoáng,
" Chẳng thà là bị như vừa rồi còn hơn, Cố Lăng, tôi bị anh hại chết rồi.", Đinh Hương Muội rươm rướm nước mắt bước nhanh xuống lầu.
Cô nghi ngờ chồng mình lúc đó cho vay tiền đã có mưu mô từ trước, hiện giờ muốn giai phóng bản thân cũng thấy khó khăn. Tâm tình của Đinh Hương Muội phức tạp, cúi đầu đi trên đường.
Qua một bữa cơm hôm nay, Cục trưởng Diệp đã để lại ấn tượng sâu sắc cho các đồng chí trong Cục Tôn giáo, chẳng những hắn là một cao thủ về rượu mà còn trọng nghĩa khí, dám xả thân vì cục.
Hào tình như vậy thật khiến người khác cảm phục, đặc biệt ba chị em có tên là Muội đối với Diệp Phàm bắt đầu có cảm giác sủng ái.
Nữ nhân đều thích anh hùng, Diệp Phàm dùng rượu, dùng mị lực nam nhân bước đầu đã thu phục được các cô, cảm thấy theo một Cục trưởng như vậy thì cuộc sống chắc không đến nỗi.
Người ta cùng Triệu Phó Chủ tịch huyện có quan hệ rất thân thiết. Chẳng phải vừa rồi trên bàn rượu, Triệu Bính Kiện chẳng phải là luôn miệng xưng anh em, y trước kia vốn là thần tài của huyện, người bình thường sao có thể kết giao.
Đến hai giờ rưỡi chiều, Diệp Phàm vẫn đang ngủ say, hơi rượu cũng giảm bớt phần lớn. Đột nhiên cửa phòng mở ra rồi Đinh Hương Muội nhảy vọt vào lay Diệp Phàm.
- Cục trưởng, việc lớn không tốt, mau tỉnh đi.
Ách.
Diệp Phàm mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, mơ hồ thấy bầu ngực phập phồng của Đinh Hương Muội thì tý nữa sặc máu, kinh ngạc hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Phó cục trưởng Vệ bị bắt đến văn phòng huyện ủy rồi.
- Đinh Hương Muội thở không ra hơi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
- Phạm pháp à?
Diệp Phàm ngơ ngác.
- Không phải, là đánh nhau với người ta.
Đinh Hương Muội thở hào hển.
- Đánh nhau, lão Vệ không phải là tổ chức người trong cục đến chỗ cục trưởng Mã lấy bàn rồi sao, sao còn đánh nhau? Không phải là người của cục Cục tài chính không cho đưa đi nên đánh nhau chứ? Không thể nào! Chính miệng cục trưởng Mã đồng ý, lại có Phó Chủ tịch huyện Triệu đồng ý, làm sao tôi vừa ngủ một giấc thì đã thay đổi rồi.
- Diệp Phàm có chút mơ hồ.
- Không phải như thế, phó cục trưởng Vệ sau khi ăn cơm xong thì tổ chức mấy người chúng tôi đi cùng với nhau, còn lên huyện mượn một chiếc xe tải nhỏ để chở bàn.
Người của Cục tài chính cũng rất tốt, nghe nói cục trưởng Mã đã dặn trước nên mở ngay phòng để cho mấy người chúng tôi vào chọn.
Chúng tôi vào chọn mấy bộ bàn ghế tốt đưa lên xe. Bởi vì chiếc xe quá nhỏ không đủ chỗ nên cho chuyển bộ bàn ghế và cái tủ của Phó Chủ tịch Triệu đầu tiên.
Sau đó lần thứ hai quay lại chuyển mấy bộ còn lại, ai ngờ vừa lúc đó thì bên ngoài có một chiếc xe tải Đông Phong chạy vào.
Sau khi xe dừng lại thì bảy, tám người nhảy xuống hô:
- Dừng tay, mấy cái bàn này là của xã Khê Khanh.
Bọn họ còn nói là chủ tịch xã Khê Khanh Phí Quốc Tư đã dặn trước với cục trưởng Mã rồi.
Phó cục trưởng Vệ giải thích là Cục trưởng Diệp cũng đã nói với cục trưởng Mã rồi, hơn nữa bàn ghế bên trong vẫn còn.
Ai ngờ phó chủ tịch xã Khê Khanh nói:
- Cục Tôn giáo cũng tới đây xem náo nhiệt làm gì, sao không vào trong am miếu hóa duyên đi.
Mấy người bên xã Khê Khanh còn hùa vào bảo sao không vào am miếu làm ni cô hòa thượng cho thống khoái.
Cả đám nói xong thì cười hô hố làm mấy người bên cục tài chính đứng bên cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt khác lạ.
Đám người cục phó Vệ nổi giận, mặc kệ bọn họ cứ thế khiêng bàn đi. Tuy nhiên mấy người bên xã Khê Khanh cũng không chịu để khiêng bàn đi nên xảy ra đánh nhau.
Sau đó mấy phút, lại thêm Phó Chủ tịch xã Thanh Mạch là Lôi Sơn Căn mang theo bảy, tám người tham gia đội ngũ tranh đoạt.
Hiện trường toàn bộ rối loạn, các đồng chí bên Cục tài chính kêu gào rát cổ họng cũng không ngăn lại được, đến cuối cùng thì biến thành một trận hỗn chiến.
Chuyện này báo cảnh sát thì quá mất mặt, cho nên Cục tài chính đồng chí cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là lập tức báo lên Văn phòng huyện ủy.
Phó Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy chạy tới đem tất cả lên Văn phòng huyện ủy, cũng chưa biết xử lý thế nào.
- Ha ha, có ý tứ, lấy đồ thừa còn đánh nhau, đúng là hết nói.
Diệp Phàm hừ một tiếng, cảm giác buồn cười, huyện nghèo thật là nghèo, mấy bộ bàn ghế cũ của Cục tài chính lại làm cho ba đơn vị nghèo như hòa thượng đánh nhau.
Một lát hắn đến Văn phòng huyện ủy, nhìn thấy chủ nhiệm Trương Tân Huy vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi ở phòng họp bàn hội nghị quát tháo, vừa thấy Diệp Phàm tiến vào thì hừ một tiếng:
- Cục trưởng Diệp tới rồi, ngồi đi!
- Nói đi, chuyện gì xảy ra, có mấy cái bàn mà thành chuyện ầm ĩ như vậy, nói ra cũng không sợ mất mặt xấu hổ.
Trương Tân Huy lạnh như băng.
- Mấy ngày trước bí thư Phí của chúng tôi đã nói với cục trưởng Mã nói là phân một nửa cho chúng tôi, một nửa cho xã Thanh Mạch.
Xã chúng tôi khó khăn, bàn ghế là thứ từ những năm sáu, bảy mươi, hư hỏng gần hết rồi.
Bàn ghế mới hiện giờ cũng phải bốn năm trăm đồng, hai bộ sẽ phải đến bảy tám ngàn, chúng tôi không mua nổi. Cục Tôn giáo là huyện ngành sao còn muốn cướp cái bàn của nông dân?
Phó bí thư xã Khê Khanh Lâm Đức Toàn nói vẻ bực tức.
- Đúng vậy a, bí thư Tiếu của xã Thanh Mạch cũng nói với cục trưởng Mã rồi nên chúng tôi cũng phải tranh, không thể để cho bọn họ đem đi hết.
Phó Chủ tịch xã Thanh Mạch Lôi Sơn Căn cũng thở phì phì.
- Làm việc phải có thứ tự, cục Tôn giáo chúng tôi đến trước nhất, cũng đã được cục trưởng Mã đồng ý rồi mới đem bàn đi. Các anh đến chậm có thể trách ai, nếu cứ như vậy thì thế giới này như thế nào, nếu các anh đến trước thì chúng tôi cũng chịu thôi.
Phó cục trưởng Vệ Bảo Quốc ăn miếng trả miếng.