- Hừ! Không phải là em nói gì y, nếu như quả thật y bị Ngọc gia bức bách thì em cũng có thể chịu được, giam giữ mấy ngày thì mấy ngày.
Thế nhưng y trở mặt lăng nhục em, lại còn giam giữ em giống như làm cho Ngọc gia xem thì đúng là không thể bỏ qua. Chuyện hôm nay người sai là Ngọc gia vậy mà y lại bắt giam em lại.
Ngay cả vết thương trên chân em cũng không cho xử lý, may là em dùng chiếc quần rách buộc lại, nếu không máu sẽ chảy nhiều rồi.
Anh Vu, em không muốn nói cái gì, anh cho Chu Bá Thành chút thuốc nhỏ mắt là được. Mẹ kiếp, đúng là làm lòng người rét lạnh.
Diệp Phàm em không có bản lãnh, hiện giờ Lý Hồng Dương bị điều đi, em cũng bị ném vào Cục Tôn giáo, ai nghĩ Chu Bá Thành trong nháy mắt thì trở mặt
Không nhận người cũng được, ít ra còn chừa chút tình cảm.
Diệp Phàm có chút đau lòng, thật giống như đột nhiên bị người từ phía sau lưng đút một đao.
- Ừ! Chu Bá Thành đúng là đồ không có mắt, anh sẽ mang thuốc nhỏ mắt cho y. Ở chỗ khác của Ngư Dương thì anh không có quyền nhúng tay nhưng ở cục công an anh có quyền lên tiếng.
Vu Kiến Thần mắng:
- Em còn bị nhốt ở trong đó, ảnh hưởng không tốt. Để anh đem em đi ra rồi hãy nói.
- Em không sao, chắc là ngày mai huyện ủy sẽ có người tới đưa ra, anh không cần nhúng tay vào, sau này có cơ hội tra thuốc nhỏ mắt cho họ Chu kia là được.
Chuyện bên này em biết tự xử lý. Đợi ngày mai không được thì anh hãy ra mặt. Thay em nói với anh Tào một tiếng xin lỗi, anh ấy lên chức mà em không tới chúc mừng được.
Điện thoại vừa rồi cũng bị đụng hư, lần này đang dùng điện thoại của Thiết Hải trốn ở nhà xí gọi, ha ha ha.
Diệp Phàm cười gượng.
- Người anh em, anh Tào biết chuyện quá muộn.
Trong điện thoại đột nhiên truyền đến thanh âm trầm ổn của Tào Vạn Niên xin lỗi.
- Tào, là anh Tào a! Ai! Bỏ đi, gần đây em xui xẻo quá. Em vẫn tin có anh Tào đó thì em còn có cơ hội Đông Sơn.
Hiện tại em ở Cục Tôn giáo cũng rất tốt, lúc trước cũng quá mệt mỏi, bây giờ cũng nên nghỉ ngơi một lúc.
Diệp Phàm nói, không nghĩ tới Vu Kiến Thần đem điện thoại cho Tào Vạn Niên.
- Diệp huynh đệ, có phải cậu chọc phải người nào không. Nếu không chỉ mới mấy ngày đã bị nhét vào cục Tôn giáo rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Tào Vạn Niên quan tâm hỏi.
- Là lão đối thủ trước kia, đoán chừng là nhà họ Phí ở Ngư Dương, Phí Mặc. Cũng không hiểu vì chuyện gì mà Chủ tịch huyện vừa nhận chức Vệ Sơ Tinh rất có thành kiến với em, cứ một mực cắn chết không buông.
Lần này cô gái kia làm súng cho Phí Mặc bắn em, đem em đập chết. Tuy nhiên chuyện này em đã có cách phản kích, phải cho nhà họ Phí ở Ngư Dương trả một cái giá thật đắt, hừ!
- Ừ! Đến lúc thích hợp thì cũng phải phản kích nếu không người ta lại cho mình là mèo bệnh. Chẳng qua đánh cho đối phương một đòn đau là được, kết thành tử địch thì không hay.
Trên quan trường một phút đồng hồ trước có lẽ hai ngươi còn là địch nhân, Có lẽ một phút đồng hồ sau chính là đồng minh không thể rời bỏ rồi, đồng minh và đối thủ tùy thời có thể chuyển đổi, chúng ta phải giỏi về việc thêm bạn bớt thù.
Bằng hữu chính là nhân mạch, Hoa Hạ cái gì cũng không trọng yếu, nhân mạch mới là trên hết.
Cho nên, bằng hữu càng nhiều càng nhiều đường, có lẽ nhất thời không dùng đến nhưng về lâu về dài thì sẽ cần đến. Nhớ kỹ, giỏi thêm bạn bớt thù mới là một quan viên có năng lượng, đối thủ quá nhiều thì sớm muộn cũng sẽ chết.
Thật ra thì Chu Bá Thành không có gì không phải, gặp chuyện liên quan đến mũ quan thì lựa chọn bỏ rơi bằng hữu, chuyện như vậy ở quan trường có rất nhiều.
Người đời đều xu lợi tránh hại, không có gì là kỳ quái cả, cậu chẳng qua mới đụng lần đầu mà thôi. Chẳng qua Chu Bá Thành trở mặt quá nhanh, làm người như thế cũng không được. Loại người như vậy không thể tìm được bằng hữu, mãi mãi chỉ làm ngọn cỏ đầu tường.
Trên quan trường tuy nói lấy chữ lợi làm đầu nhưng đã là người phải có tình cảm, nếu không còn không bằng con vật.
Xưng huynh gọi đệ thì có rất nhiều nhưng phải phân chia ra huynh đệ chân chính và huynh đệ lợi ích. Lợi ích là theo thời gian, địa điểm, vòng tròn, nhân viên biến hóa mà biến hóa, cậu phải tùy thời biến hóa mà lấy hay bỏ.
Dĩ nhiên chuyện kết oán không chết không thôi với Phí gia là chuyện khác. Nếu quả thật muốn sống mái cũng phải cần chờ đến lúc đủ thực lực, đừng làm chuyện lấy trứng chọi đá, tuy nhiên lúc cần anh Tào hỗ trợ thì cứ nói một tiếng.
Cậu tạm thời cứ ở Cục Tôn giáo một thời gian ngắn, tuổi cậu mới 19, đường còn rất dài. Nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi hãy nói, Cục Tôn giáo chỉ là ván cầu.
Ở đó cũng không hẳn là xấu, coi như cậu vẫn là cấp bậc Trưởng phòng, chỉ cần là vậy thì mọi chuyện đều dễ làm. Còn chuyện bây giờ chỉ có Kiến Thần mới có thể giải quyết, anh không tiện ra mặt.
Tào Vạn Niên nói rất nhiều thứ huyền diệu, tưởng chừng như hiểu mà rốt cuộc lại không hiểu, chữ chữ đều ẩn chứa huyền cơ. Diệp Phàm chỉ có cách gật đầu như gà mổ thóc.
Chẳng qua Tào Vạn Niên nói rất chân thành, thật sự xem Diệp Phàm như bằng hữu, thậm chí là dìu dắt.
Đêm đã khuya, Diệp Phàm cuộn tròn trong chiếc chăn bông mà Triệu Thiết Hải đưa tới, cảm giác vẫn lạnh. Phòng này là phòng giam kiêm thẩm vấn, Chu Bá Thành đem mình nhốt vào đây không biết có ý gì, nếu không có Triệu Thiết Hải cho lấy một giường một chăn bông tới thì chắc tối nay cả người đều bị đông cứng.
" Chu Bá Thành, ngươi lợi hại!", Diệp Phàm thầm mắng một câu rồi dứt khoát xếp bằng nhắm mắt hành khí luyện công, nhân lúc tĩnh lặng này biết đâu lại càng hiệu quả, đây cũng là một lần khảo nghiệm, tôi luyện ý chí của bản thân.
Vào khoảng bốn giờ sáng, ở chỗ vùng đất tam giác nơi giao nhau của hai con đường tỉnh Nam Phúc và tỉnh Tích Ninh, cách đó ba dặm có một sườn núi nhỏ.
Sườn núi này vốn cũng không nổi danh, tuy nhiên sau khi Ngọc gia xây dựng sơn trang Kính Nguyệt ở đây thì mới bắt đầu có danh tiếng.
Bởi vì sườn núi này ở giữa bị lõm vào nên được gọi là núi lõm, phạm vi dài rộng chừng một dặm, tất cả nằm trong hồ Kính Nguyệt như một con rùa thần.
Hồ Kính Nguyệt thật ra cũng không lớn, đường kính khoảng hai dặm, bốn bề là núi vây quanh, xung quanh cây cối ken dày.
Lúc này cả sơn trang Kính Nguyệt đang được bao phủ một tầng sương mù, nếu có trang bị hồng ngoại nhìn vào thì thấy giống như Bồng Lai tiên đảo.
Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự Cục Công An thành phố Lô Vỹ và thiếu tá Tạ Tốn của căn cứ Dương Đầu Phong đang đứng trong một chiếc xe quân sự cách đó không xa xem xét một tấm bản đồ.
- Tiểu đoàn trưởng Tạ, sơn trang Kính Nguyệt bốn bề bị nước bao quanh, nối với đất liền bằng một cây cầu treo.
Người của chúng ta vừa bước lên cầu treo thì chắc người của sơn trang Kính Nguyệt đã biết ngay, chờ đến khi xông vào thì đã tan cuộc rồi.
Chúng ta không thể đi bắt một đám thực khách, anh có biện pháp gì để có thể tiến vào sơn trang Kính Nguyệt mà không để cho người khác phát hiện.
Chỉ có đánh úp mới có hiệu quả, nếu như không có chứng cứ thì không thể ăn nói với người của nhà họ Ngọc.
Lô Vỹ nhíu mày.
- Xuống nước!
Tạ Tốn cười nói:
- Lính trinh sát chúng tôi có một đội lặn chuyên nghiệp, nếu như mang theo thiết bị lặn nhân lúc bóng tối lẻn vào chắc là không khó. Tôi vừa mới quan sát, khoảng cách từ bờ đến đó cũng chỉ vài trăm mét, hít vài hơi là có thể tới.
- Điều này e rằng không được, trước kia tôi có trà trộn với một thương gia tỉnh Tích Ninh đi vào nên hiểu rõ, nước trong hồ cũng không sâu lắm, chỉ khoảng bảy, tám đến mười mét.
Tuy nhiên nghe nói vòng quanh hồ có đặt một tầng lưới cá, muốn tiến vào thì phải cắt lưới mới được, nhưng cắt lưới thì phải nhô đầu để hút khí.
Bên bờ trên hồ và trên cầu đều có tai mắt ngồi canh, tuyệt đối sẽ không thoát khỏi ánh mắt của bọn chúng.
Đội phó đội cảnh sát hình sự Chu Ba lắc đầu, cảm thấy phương pháp này không ổn.
- Điều này cũng có thể giải quyết, tôi có mang năm bộ khí tài lặn đơn giản, ở cự ly ngắn không thành vấn đề vì bình dưỡng khí đủ để lặn hai dặm.
Tạ Tốn cười nói.
- Tốt! Trước hết bảo năm chiến sĩ đánh trận đầu, giải quyết lưới cá sau đó thì tất cả sẽ xông vào. Bộ đội các anh từ trong nước lên bờ giải quyết xong người trên đó. Lúc ấy đội trưởng Chu sẽ dẫn người xông vào. Còn việc lặn xuống nước sẽ do tôi dẫn đầu, thiếu tá Tạ ở trên bờ chỉ huy.
Lô Vỹ nói.
- Được! Trước hết nhanh chóng giải quyết xong người canh gác. Sau đó phải nhanh chóng ập vào, tôi có mang thuốc nổ bánh nhỏ, nếu không được thì phải cho nổ.
Tạ Tốn hưng phấn, cặp mắt lóe lên trong đêm như mắt sói.
- Tuy nhiên muốn vào sơn trang Kính Nguyệt cũng phải chuẩn bị lý do mới được, nếu không vô cớ xông vào mà không thu được chứng cứ gì thì không biết ăn nói sao với Ngọc gia, bọn họ ở Ngư Dương cũng không tầm thường, lúc tôi ở Dương Đầu Phong đã được chú tôi dặn qua.
Người mà Tạ Tốn nói dĩ nhiên là phó bí thư thị ủy Tạ Quốc Trung.
- Tôi đã sớm chuẩn bị xong, gần đây Bộ Công an đang truy đuổi một đào phạm đặc biệt nghiêm trọng tên là Trần Thu Dương có ngoại hiệu là Sơn cẩu tử, gã thích cạo đầu trọc, má trái có một nốt ruồi to như hạt đậu đỏ.
Nghe nói gã đã chạy từ bên Nghĩa Ô sang Nam Phúc chúng ta, rất có thể lẩn trốn quanh đây. Chúng tôi đã nhận được chỉ lệnh phối hợp điều tra, đề phòng gã xông vào đây.
Nếu như gặp phản kháng thì cứ đánh mê rồi nói sau, đối phương sử dụng vũ khí thì có thể nổ súng.
Lô Vỹ nói vẻ kiên quyết.
Không lâu, nhóm người mặc đồ đen dưới sự yểm hộ xông vào rừng cây bên hồ, bọn họ đều trải qua huấn luyện đặc biệt, không hề phát ra một tiếng động, đi trong đêm đen như một lũ quỷ hồn.
Bên trong sơn trang Kính Nguyệt đã sắp năm giờ sáng, trong sảnh đang triển khai hai bàn ăn uống.
Tuy nhiên nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy có điểm khả nghĩ, bởi vì bọn người phục vụ như không phải là chuyên nghiệp mà ánh mắt nhìn ra xung quanh giống như mắt mèo, đầy vẻ cảnh giác.