Quan Thuật

Chương 387: Tư tưởng

- Đừng hòng, không thấy viên dược hoàn đó, bổn tiểu thư sẽ không ghi hình, hừ!

Vu Phi Phi hừ một tiếng cúp điện thoại, vội vàng đi liên lạc với mấy đồng nghiệp cùng tổ chuẩn bị đi ghi hình.

11 rưỡi.

Diệp Phàm và Đinh Hương Muội tới "Đắc Nguyệt Lâu" của Ngư Dương.

"Đắc Nguyệt Lâu" được xây dựng ở cuối đường phía tây vùng sát cổng thành Ngư Dương. Đó là một ngôi nhà giả cổ ba tầng trang nhã, mái ngói thủy tinh tường gạch xanh.

Thiết kế vô cùng lịch sự, trang nhã, cột nhà bằng xi măng cốt thép, nhìn từ đằng xa trông giống như cột gỗ bình thường, phía trên còn đúc rồng phượng, nếu không sờ tay vào thì không phát hiện đây là đồ giả mạo.

Bên trong chia làm nhiều lầu các, gồm năm lầu các, tám phòng.

"Phi Phượng các" "Sở Vương các" "Lưu Hương các" "Bào Mã các" "Lương Sơn các", tám phòng là "phòng Thái Dương"

Vừa hỏi mới biết Tổng giám đốc Tiếu Chấn Tường đang ở "Tần Vương các", xem ra ông ta muốn xưng vương rồi.

Vị trí địa lý của "Sở Vương các" vô cùng đẹp, Diệp Phàm cũng là lần đầu đến đây. Dưới sự hướng dẫn của một cô gái mặc đồ cổ trang truyền thống, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng "Sở Vương các", bên trong có mấy chiếc cửa sổ sáng bừng, sau khi kéo cửa sổ bên ngoài chính là một hồ nước và rừng trúc xanh biếc, mấy chú vịt đang chơi đùa nghịch nước.

- Cô nương, tại sao lại gọi là Sở Vương các? Có thể nói tôi nghe thử không?

Diệp Phàm thấy Tiếu Tuấn Thần còn chưa đến thuận miệng hỏi.

Cô gái mặc bộ đồ cổ trang, phủ một lớp phấn mỏng, đôi môi giống như hoa đào khẽ khom lưng hành lễ, hé đôi môi đỏ mọng, cười nói:

- Ông chủ, tiểu tỳ tên là Thu Thiền. Ngài nhìn bức tường bốn phía sẽ rõ.

- Vách tường bốn phía?

Diệp Phàm hơi sững sờ. Bản thân quả nhiên không chú ý tới, dùng ánh mắt liếc nhìn một vòng, phát hiện một số đặc sắc. Trên tường treo một bộ áo giáp bị tàn phá hủy hoại, mũ quân…còn có một thanh bảo kiểm, mũ sắt, trường thương…

- Hừ! Cô nói gì vậy, anh ấy không phải là ông chủ gì cả, là Trợ lý Chủ tịch huyện, sau này kêu Trợ lý Diệp được rồi, nếu không tôi sẽ nói với ông chủ của các cô đấy.

Đinh Hương Muội ở bên cạnh hình như nhìn thấy cô gái cổ trang này có chút mùi vị ẩn ý, ở bên cạnh hừ nói.

- Xin…xin lỗi Trợ lý Diệp. Thu Thiền biết lỗi rồi, xin ngài tha thứ. Ngàn vạn lần đừng nói cho ông chủ tôi biết, nếu không tôi sẽ bị đuổi mất.

Cô gái phục vụ tên là Thu Thiền bị Đinh Hương Muội hù dọa đến mất hết thần sắc.

- Thu Thiền xin đứng lên, bổn quan biết rồi, ha ha ha…

Diệp Phàm thuận miệng học một câu cổ ngữ, cảm thấy nhất thời có chút thoải mái, vươn tay ra chỉ chỉ nói:

- Hương Muội, ở bên ngoài người ta gọi thế nào thì gọi, chúng ta tới đây dùng cơm, quan tâm gì đến chức danh Trợ lý chứ. Nếu ở thời kì cổ đại còn không được tính là phẩm cấp gì, Chủ tịch huyện mới là thất phẩm. Nếu khăng khăng treo phẩm cấp bên mình thì tôi là một tiểu quan lại cửu phẩm rồi.

- Thu Thiền, nếu tôi đoán không sai thì thanh kiếm này chính là thanh kiếm Ngu Cơ dùng để tự sát? Diễn xuất câu chuyện Bá Vương Biệt Cơ nổi tiếng thiên cổ. Ha ha ha…thú vị thật. Sở Vương các này cũng có chút mùi vị. Nếu có Hạng Vũ và Ngu Cơ thì càng hay.

Diệp Phàm lại cười nói.

- Trợ lý Diệp muốn Ngu Cơ tiếp khách cũng không dễ đâu, ha ha ha…

Lúc này ở bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười sảng khoái, không phải là phó Chủ tịch thường vụ huyện ủy Tiếu Tuấn Thần thì còn là ai?

- Ông chủ Triệu, hôm nay cộng thêm Trợ lý Diệp vừa vặn có bốn người, không cần bốn mỹ trung Dương Ngọc Hoàn nữa, thay bằng Ngu Cơ đi!

Một người trung niên dáng vẻ phúc hậu đứng bên cạnh thấp giọng nói.

Đinh Hương Muội thấy Tiếu Tuấn Thần đến rồi, biết ý theo Thu Thiền xuống lầu dưới.

- Phó Chủ tịch huyện huyện Tiếu đến rồi, lẽ nào thật sự có Ngu Cơ hay sao?

Diệp Phàm cười nhạt hỏi.

- Chúng ta vào trong phòng trước rồi nói. Trợ lý Diệp, tôi giới thiệu một lát.

Tiếu Tuấn Thần chỉ vào người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngoài trường bào, tóc chải ngược ra sau gáy, tướng mạo lộ vẻ thâm trầm giới thiệu:

- Trợ lý Diệp, đây chính là Tổng giám đốc tiên sinh Tiếu Phi Thành của "Tập đoàn Phi Vân" tới từ Hồng Kông. Nói ra anh ấy còn là anh họ xa của tôi.

- Xin chào Tổng giám đốc Tiếu, hoan nghênh anh quay về cố hương.

Diệp Phàm chào hỏi, dĩ nhiên có chút nhiệt tình vì người này không chỉ là đối tượng để mình rút tiền đầu tư từ trong túi y.

Nhà máy thảm sợi trong huyện cũng phải trông cậy vào y, hơn nữa chuyện này Bí thư Cổ Bảo Toàn và Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh đều mong đợi một người tài ba như mình có thể lôi kéo được một khoản tiền về cho huyện.

Diệp Phàm đoán mục đích Bí thư Cổ treo cho mình chức danh Trợ lý Chủ tịch huyện chính là ở đây. Nếu lần đầu tiên ra trận bất lợi có lẽ sẽ giảm giá trị rất lớn trong mắt Bí thư Cổ. Vì Đông Sơn tái khởi, Diệp Phàm cũng quyết định liều mạng.

Đời người khó có được vài lần đọ sức, làm người mà không vật lộn đọ sức cũng không còn ý nghĩa gì. Diệp Phàm mặc dù nói không thích loại cuộc sống quá mức kịch liệt, ví dụ như Liệp Báo, nhưng cũng không thích cuộc sống bình yên thái quá, không có gì lạ.

- Trợ lý Diệp còn trẻ quá! Thật không ngờ, ha ha ha…

Tiên sinh Tiếu Phi Thành cũng mỉm cười lễ phép, lộ ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, có chừng mực.

- Vị này là tiên sinh Tiếu Chấn Tường tổng giám đốc của tập đoàn Thủy sản thành phố Mặc Hương, tôi vẫn gọi anh ấy một tiếng chú.

Tiếu Tuấn Thần lại chỉ vào một vị trung niên từng trải có vẻ phúc hậu nói. Diệp Phàm đương nhiên rất nhiệt tình chào hỏi. Vị này mới là nhân vật chính trưa nay. Đinh Hương Muội đã sớm chuẩn bị xong một số thứ cần thiết quyên tặng, chính là vì móc kinh phí hoạt động từ trong túi y.

Bốn người tiến vào "Sở Vương các"

Không lâu sau, mấy bình trà giả cổ màu xanh biếc toát ra hương thơm nhè nhẹ được bưng lên.

- Trợ lý Diệp, tôi là Triệu Bố Sam, điếm chủ của bổn điếm.

Ngài có thể không biết, loại trà này tên là Vân Vụ, hái từ trên đỉnh núi Nam Thiên của Ngư Dương.

Nhìn qua cũng không gì xuất sắc, nhưng đợi đến lúc uống nhẹ nhàng lắc lắc, lá trà có thể toát ra tinh trà giống như mây mù.

Vô cùng tinh khiết ngon miệng, bổn điếm vì thu hái loại trà này đã đặc biệt mời đến năm công nhân canh giữ trên đỉnh núi Nam Thiên, lúc ấy để có được một vùng Vân Vụ, phải tiêu tốn 10 vạn mới mua được, xin mời bốn vị khách quý thưởng thức.

Ông chủ Triệu Bố Sam của "Đắc Nguyệt Lâu" thân hình cũng không mập mạp, ánh mắt khiến cho người ta cảm giác một chút mông lung, giống như rất điềm đạm, nhưng Diệp Phàm lại có thể cảm nhận được một luồng nghị lực khôn khéo ẩn sâu trong sự điềm đạm đó.

- Ông chủ Triệu không phải người địa phương sao?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

- Không phải, tôi tới từ kinh thành.

Ông chủ Triệu vô cùng lễ phép trả lời, tiện tay còn còn đưa tới một tờ danh thiếp màu xanh, cười nói:

- Trợ lý Diệp, lần đầu tiên tới "Đắc Nguyệt Lâu" của tôi, đây là danh thiếp Vân Vụ đặc chế của bổn lầu, có tấm danh thiếp này khi thanh toán có thể giảm giá 8%. Đương nhiên cũng có thể sử dụng làm danh thiếp, hoan nghênh Trợ lý Diệp sau này tới thưởng trà nói chuyện, nhấm nháp chút rượu cũng không tệ.

Triệu Bố Sam vừa mới nghe nói người thanh niên này là Trợ lý Chủ tịch huyện, ánh mắt mông lung đột nhiên sáng bừng, giống như chim ưng phát hiện ra thỏ hoang.

Trợ lý Chủ tịch huyện là người tương đối gần gũi với Chủ tịch huyện, nếu có thể lôi kéo được nhiều người trong huyện tới đây giải trí thì thật là quá tốt.

Ông chủ Triệu vừa rời đi không bao lâu thì từ bên ngoài một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Tiếu Tuấn Thần khẽ hừ một tiếng, cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra. Có bốn cô gái có thể nói là nhất phẩm mỹ sắc, tất cả đều mặc trang phục cổ trang, mang đồ trang sức, lộ vẻ uyển chuyển nhu mì.

Bốn cô gái lần lượt lượn lờ đến trước mặt bốn người, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, lộ vẻ vô cùng tự nhien hào phóng, vươn cánh tay dài nhỏ của bọn họ ra châm trà, giống như nô tì hầu rượu ngày xưa.

Một cô nương đứng lên nhẹ nhàng hạ tấm rèm thêu cây cỏ trên cửa sổ xuống, khiến ánh sáng trong phòng nhất thời giảm đi, điều hòa được bật lên khiến căn phòng nhỏ lộ ra vẻ mông lung.

- Cô tên là Ngu Cơ đúng không?

Diệp Phàm thuận miệng suy đoán hỏi.

- Đúng vậy! Công tử lần đầu đến đây tại sao biết được tên của nô gia.

Cô gái xinh đẹp tên là Ngu Cơ, người mặc một chiếc váy màu trắng khẽ mỉm cười, lộ rõ vẻ dịu dàng của một cô gái Giang Nam.

- Chủ tịch huyện Tiếu nói phải không?

Diệp Phàm cố ý kinh ngạc.

- Ha ha ha, Trợ lý Diệp thật lợi hại, như vậy mà cũng đoán được- Tiếu Tuấn Thần vui tươi hớn hở cười nói, không giống như "Bệnh ưởng hổ" của Ngư Dương.

- Không biết Tây Thi là em gái nào?

Diệp Phàm lại cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Tây Thi cô nương, rót cho Tây Thành viên ngoại một chén rượu. Một mình cô uống với Diệp công tử một chén nhỏ trước, xem như là làm quen, nói không chừng sau này Diệp công tử còn thường xuyên mời cô rót rượu đấy.

Tiếu Tuấn Thần mỉm cười hiền từ giống như phật Di Lặc.

- Vâng! Tiếu viên ngoại có lệnh, nô gia nào dám chối từ. Diệp công tử, em xin mời ngài một chén.

Cô gái thanh thuần tên là Tây Thi nhẹ nhàng nâng chén rượu lên mời, trong lời nói đầy ẩn ý, khiến các đại lão gia cảm thấy thoải mái.

- Chuyện này không được, muốn kính cũng phải kính Phi Thành viên ngoại trước mới được, chúng tôi đều xem như là nửa chủ nhân rồi, Phi Thành viên ngoại và Chấn Tường viên ngoại hôm nay xem như là khách nhân, ha ha ha…

Diệp Phàm cũng thay đổi giọng nói, biết được ở "Đắc Nguyệt Lâu" lớn tuổi một chút thì gọi là viên ngoại, thanh niên thì gọi là công tử.

Xem ra Triệu Bố Sam của "Đắc Nguyệt Lâu" không đơn giản, nghĩ ra cách này rất có cảm giác mới mử, có lẽ tiêu phí không hề rẻ.

- Diệp công tử, cách nói này của cậu, bổn viên ngoại không phục, phạt rượu ba chén mới được.

Tiên sinh Tiếu Phi Thành thận trọng nói.

- Phạt rượu ba chén, tại sao lại thế?

Diệp Phàm có chút dáng vẻ khó hiểu.

- Bổn viên ngoại hôm nay chỉ có thể nói là về quê. Ngư Dương là nhà cũ của tôi, nói về nhà mới đúng. Trong bốn người trong phòng này thật ra chỉ có Diệp công tử mới xem là người quê khác! Những người khác đều là người Ngư Dương, cho nên chén rượu này…ha ha ha…

Tiếu Phi Thành là một người từng trải láu cá, chỉ bằng một câu nói đã nhốt Diệp Phàm vào trong hũ.

- Đúng! Đúng! Đúng! Phi Thành nói không sai. Diệp công tử, xin mời!

Tiếu Chấn Tường cũng nhiệt tình góp vui, Tiếu Tuấn Thần mỉm cười không nói, đương nhiên là vui mừng trên nỗi đau của người khác rồi.

Bốn vị cô nương sớm đã rót xong rượu, bên trong còn rắc lên một loại lá, cũng không biết làm gì.

Diệp Phàm cảm giác bốn cô gái này vô cùng am hiểu lòng người, vừa rồi khi tay trái của mình từ trên bàn đặt xuống dưới bàn, cô nương tên là Ngu Cơ ở bên cạnh nhẹ nhàng đưa tay ra đặt dưới bàn tay mình.

Cảm giác bàn tay của mình được đặt lên một miếng đệm thịt có tính đàn hồi, trơn mềm thoải mái. Diệp Phàm đang muốn cầm lấy, cảm giác có chút đường đột quá. Nhưng khi hắn liếc mắt nhìn qua, mới phát hiện ba cô gái còn lại đều làm như vậy.

Đừng thấy Tiếu Phi Thành là một người trung niên, bàn tay trái dưới gầm bàn đang đùa nghịch bàn tay phải của cô nương tên là Tây Thi.

Tiếu Tuấn Thần có lẽ cũng không khác gì, Tiếu Chấn Tường đang sờ cổ tay.

Nhưng vì các cô nương đều mặc loại váy dạng áo choàng cổ đại, hơn nữa ánh sáng trong phòng lại lờ mờ. Tay áo tương đối rộng, bàn tay của khách và các cô gái đều giấu trong tay áo.

Cho nên các nam nhân muốn sờ mó bàn tay nhỏ bé của các cô gái, những người khác cũng không phát hiện được. Diệp Phàm cũng là dựa vào đôi mắt chim ưng bén nhạy mới cảm giác được rung động yếu ớt của cánh tay.

- Lợi hại! Ông chủ Triệu thật lợi hại! Loại cách này cũng có thể nghĩ ra được, vừa không lộ lại không bôi nhọ một số quan viên có thân phận hoặc là những người giàu có. Nếu khách muốn làm thêm gì đó cũng dễ dàng, uống canh thơm, thưởng thức đồ ăn ngon, còn có mỹ nhân làm bạn hầu hạ bên cạnh quả nhiên là vô cùng thích thú.

Uống thêm mấy chén, Tiếu Chấn Tường hỏi:

- Trợ lý Diệp, hoạt động ngày mai không biết cục các anh sắp xếp như thế nào, có thể để lộ một chút quy cách cụ thể không, tôi vô cùng tò mò.

Nghe y hỏi một câu bình thản như vậy, Tiếu Phi Thành và Tiếu Tuấn Thần đều mở rộng lỗ tai, bây giờ đã bắt đầu bước vào giai đoạn nói chuyện công việc, cho nên lời nói cũng tương đối chính quy.

- Trong huyện cũng vô cùng coi trọng hoạt động lần này. Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đều đích thân chỉ thị, Chủ tịch huyện Vệ còn rút ra một vạn đồng làm kinh phí hoạt động.

Diệp Phàm vừa nói đến đây, Tiếu Chấn Tường không kìm được hừ một tiếng

Thấy Diệp Phàm nhìn mình, y có chút xấu hổ cười nói:

- Xin lỗi Trợ lý Diệp, một vạn đồng thật sự quá ít, nhưng một vạn đồng có thể làm được những gì trong hoạt động giống như lần này chứ?

- Ài! Tổng giám đốc Tiếu bây giờ có lẽ rất ít khi quay về Ngư Dương, phương diện tài chính của Ngư Dương chúng ta anh cũng nghe nói rồi đấy, khó khăn toàn tỉnh, nghe nói xếp gần cuối cả tỉnh. Thu nhập tài chính một năm cả huyện cũng không hơn bốn ngàn vạn, còn không đủ phát tiền lương. Chủ tịch huyện Vệ có thể rút ra một vạn đồng cho hoạt động tổ chức lần này đã là rất tốt rồi.

Nói thật, kinh phí hoạt động một năm của cục chúng tôi không quá 5 ngàn đồng, lần hoạt động này rút ra một vạn đồng có thể thấy mức độ coi trọng của Chủ tịch huyện Vệ.

Đương nhiên, chúng tôi cũng đang tích cực liên lạc với các nhân sĩ khắp nơi, hi vọng nhân sĩ khắp nơi có thể vì sự nghiệp nhân văn của Ngư Dương chúng ta mà cống hiến chút ít.

Tiếu Mộng Đường tiên sinh không những là danh nhân Ngư Dương chúng ta, mà còn là danh nhân thành phố Mặc Hương cho tới tới toàn tỉnh, thậm chí là cả nước.

Phương diện Đài truyền hình thành phố, tôi cũng liên lạc xong rồi. Vốn định làm một phóng sự chuyên đề về tiên sinh Tiếu Mộng Đường, có lẽ thời gian gần nửa tiếng.

Nhưng sau này Đài truyền hình thành phố bận quá, hơn nữa có một số việc…có một số việc không dễ nói, ha ha ha…bọn họ chỉ đồng ý làm tin tức báo cáo khoảng một phút.

Diệp Phàm bất đắc dĩ cười khổ, đương nhiên là chỉ giả vờ. Ba người Tiếu gia đang ngồi ở đó là Tiếu Tuấn Thần, Tiếu Phi Thành và Tiếu Chấn Tường đều là ba kẻ giảo hoạt, đương nhiên cũng biết Diệp Phàm đang giả bộ, đơn giản là muốn móc túi tiền nhà mình.

Đương nhiên, hiện trạng của Ngư Dương trong lòng bọn họ cũng biết rất rõ, cho nên Tiếu Chấn Tường liếc mắt nhìn Tiếu Phi Thành, thấy y khẽ gật gật đầu, mở miệng nói:

- Như vậy đi Trợ lý Diệp, chúng ta cũng không cần thiết đi vòng vèo. Đài truyền hình thành phố đơn giản là muốn có chút tài trợ mà thôi. Lần này Tiếu gia công tác bên ngoài, tộc nhân gây dựng sự nghiệp trên căn bản sẽ không quay lại. Đóng góp một số tiền cũng không thành vấn đề, mấu chốt là vấn đề Trợ lý Diệp cục các anh tổ chức như thế nào.

Tiếu Chấn Tường vừa nói xong Diệp Phàm đã cười nhạt hỏi ngược lại:

- Vậy Tiếu tiên sinh cho rằng nên làm như thế nào mới tốt, chúng tôi có thể tổ chức hoạt động lần này theo một số mô hình mà Tiếu tiên sinh đề xuất, tôn trọng đầy đủ yêu cầu của các anh, đương nhiên cũng không thể làm toàn bộ như vậy, chỉ tương tự là được rồi.

- Được! Nếu như các anh có thể mời Đài truyền hình thành phố về làm phóng sự về tiên sinh Tiếu Mộng Đường, thời gian không thể ít hơn nửa giờ. Phía bên chúng tôi có thể góp thêm 50 vạn thế nào hả?

Tiếu Chấn Tường nghiêm nghị nói.

- Ha ha ha…Tiếu tiên sinh, chuyện này tôi tuyệt đối có nắm chắc. Nhưng nếu các anh có thể bỏ thêm một khoản tiền nữa, tôi có thể mời thêm người của Đoàn ca múa thành phố nhân tiện tới Ngư Dương diễn xuất, góp vui một phen. Đương nhiên, diễn xuất lần này là hoàn toàn miễn phí, mời toàn huyện Ngư Dương thậm chí là các danh nhân nơi khác tới tham gia, các anh thấy thế nào?

Diệp Phàm lại quăng một chiếc lưới lớn hơn, đương nhiên là để có thể móc thêm chút tiền từ trong ví của Tiếu gia.

- Được, tăng thêm 20 vạn nữa!

Tiếu Chấn Tường mơ hồ liếc mắt nhìn Tiếu Tuấn Thần và Tiếu Phi Thành. Ba lão hồ ly trong nháy mắt đã hiểu được tâm ý của đối phương, đương nhiên, bọn họ cũng không ngốc, biết rõ Diệp Phàm đang tiến hành công tác moi tiền.

Nhưng bọn họ rất tò mò,không biết Diệp Phàm còn bao nhiêu mánh khóe nữa. Ngay cả tiên sinh Tiếu Phi Thành tới từ Hồng Kông cũng cảm thấy hứng thú, yên lặng nhấp từng ngụm rượu nhàn nhạt cười cười nhìn Diệp Phàm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất