Ha ha! Giám đốc sở Lưu nói thật có lý! Sau này mấy ông anh chúng ta không thể không làm phiền anh bạn Diệp rồi. Các ông thấy có đúng hay không, ha ha...... Thiết Minh Hạ của Ban Tổng hợp cười vẻ láu lỉnh nói.
- Được được! Các ông anh cho em đi tầu bay rồi. Đã như vậy thì mỗi người các anh uống trước ba chén tự phạt đi rồi nói tiếp. Thằng em này chỉ là một kẻ sinh sau không quyền không thế thì làm sao dám như thế, nhưng vẫn phạt các anh là bởi vì......
Diệp Phàm cũng thừa cơ trêu lại.
- Được! Anh bạn Diệp đã lên nói thì tôi uống trước ba chén tự phạt. Anh bạn Diệp, nhìn kỹ nhé. Cạn!
Lưu Lương Huy nâng chén rượu lên cạn liền ba chén vô cùng dứt khoát. Điều khiến Diệp Phàm mở rộng tầm mắt chính là cả đám Triệu Thiết Hải, Thiết Minh Hạ cũng lập tức tự phạt ba chén, cũng vô cùng dứt khoát sảng khoái. Nghe nói bình thương mấy người bọn họ đều không phải là dạng như vậy, thậm chí uống rượu còn hay gian lận, chẳng lẽ giờ lại đổi tính cứ như chưa từng được rượu vậy.
Họ làm thế khiến Diệp Phàm phải uống liền sáu chén tự phạt để bồi tội, Nói giỡn à, thị trấn Lâm tuyền ngoài Bí thư, Chủ tịch và mấy Phó chủ tịch thị trấn ra thì mấy ông anh này rất là hoành tráng. Đơn cử như Triệu Thiết Hải là công an, một vài Phó Chủ tịch thị trấn còn chưa chắc lọt vào mắt xanh của anh ta.
- Khục khục khục......-
Từ phòng số hai truyền đến một tràng cười như sói tru.
Diệp Phàm uống đến lúc cảm thấy ngà ngà say liền mở cửa ra ngoài đi cầu vì trong phòng không có. Xả ra thật thoải mái! Hắn hơi vận chuyển thuật dưỡng sinh để cho giã rượu một chút, đang kéo khóa quần thì mơ hồ cón tiếng nói nhỏ từ phòng số một truyền ra. Bởi vì cách vách phòng số một chính là khu vệ sinh.
Nghe thấy giọng nói dường như không giống người địa phương, Diệp Phàm đùa dai vội vàng ngưng thần tĩnh khí dán tai vào định nghe lén một tý, cũng có một ý định là thử năng lực nghe lén bằng thuật dưỡng sinh của mình một lần nữa.
Tiêng nói rất nhỏ chỉ loáng thoáng nhưng truyền tới cái tai thần kỳ nhờ thuật dưỡng sinh lại vô cùng rõ ràng. Loại phòng riêng này có thiết bị cách âm, người bình thường ở bên ngoài căn bản không nghe được tiếng động bên trong, trừ phi là tiếng náo động rung trời thì mới có thể nghe được một chút.
- Nhị Lăng Tử, có mời được người bên Lâm Tuyền này không vậy? Việc này không được khinh thường, mày phải theo dõi sát cho ta.
Một giọng nam hơi khàn nói giọng ra lệnh.
- Làm xong rồi anh Điêu, ngay cả bên Cổ Xuyên cũng có người đến. Vùng lân cận và cả Chiết Giang, Phúc Kiến cũng có mấy người tới đây, hẹn 12 giờ tối nay gặp nhau ở miếu Ma Cô trên dãy núi Hưởng Giác. Lần này quan trọng nên số lượng có thể nhiều hơn.
Một giong nam sắc nhọn khẽ đáp, có vẻ như đang bấm đầu ngón tay, chắc là người có tên Nhị Lăng Tử.
- Nhị Lăng Tử, mày nói có gần hai trăm vạn à? Đã lo chuyện đồn công an thị trấn Lâm Tuyền xong chưa? Tuy nói chỉ là chuyện nhỏ nhưng không thể không phòng, khe nhỏ cũng có thể làm lật thuyền......
Một giọng nam trung xa lạ lạnh lùng hỏi.
- Đã hỏi thăm anh Quý Tử rõ ràng. Tối nay là tối thứ bảy, thị trấn Lâm Tuyền nhiều nhất cũng chỉ có một cảnh sát trực ban, có thể còn không có, thường thường chỉ là bày đặt. Hơn một nửa cảnh sát của thị trấn nhà ở Ngư Dương, còn lại thì ai có người thân thì đến nhà người thân, ai chơi bài thì chơi bài, áng chừng số lượng còn lại trong trấn không nhiều hơn một bàn tay. Hơn nữa chúng ta có người theo dõi sát Cục công an huyện Ngư Dương, có gì bất thường thì bên đó sẽ báo tin về đây, sẽ không có chuyện......
Nhị Lăng Tử nói rõ ràng, rất yên tâm.
- Ừ! Nhị Lăng Tử gần đây cũng học được không ít, làm rất tốt, đi theo anh Điêu nhất định không thiếu ngươi được. Cũng không để các đàn em chịu thiệt, tối nay cho mỗi người ba tờ, làm xung việc thì dẫn tất cả lên huyện Ngư Dương say xưa vui vẻ, ha ha......
Quý Tử khen thưởng.
" Mẹ kiếp! Toàn những người ở đâu ấy. Nghe giọng nói thì dường như là người bên ngoài tới, Nhị Lăng Tử giống như là người địa phương. Bọn họ tụ tập định làm gì, chẳng lẽ là đến thị trấn Lâm Tuyền ăn cướp sao? Cũng giống mà cũng không giống, đoán chừng không phải chuyện gì tốt. Phải báo trước chuyện này cho anh Triệu mới được. Nếu không xảy ra chuyện thì e là Đồn trưởng Triệu sẽ phải lột mũ xuống. Anh Triệu cũng không tệ lắm......", Diệp Phàm thầm nghĩ, trở lại phòng thì thấy mọi người cũng đã uống không ít nên nói là ngày mai phải về thôn đập Thiên Thủy nên đi về trước. Thấy hắn nói như vậy, mọi người biết điều giải tán.
- Đồn trưởng Triệu, mới rồi thằng em nghe thấy có người trong phòng số 1 nói là sẽ tụ tập ở miếu Ma Cô dãy núi Hưởng Giác của thị trấn chúng ta, nghe giọng nói không giống như người địa phương, em sợ sẽ có chuyện xảy ra, anh phải chuẩn bị trước......- Khi ra phố, Diệp Phàm kéo Triệu Thiết Hải ra một rồi khẽ nói.
- Anh Điêu, Nhị Lăng Tử, anh Quý Tử, cả không phải người địa phương, tụ tập, có người theo dõi Cục công an huyện......
Triệu Thiết Hải lẩm bẩm trong miệng như suy nghĩ gì đó, đột nhiên rùng mình, bao nhiêu rượu hóa thành mồ hôi lạnh tuôn ra.
- Anh bạn Diệp, tối nay chịu ơn anh bạn rồi. Ngàn vạn lần đừng nói chuyện này cho ai cả, bản thân mình biết là được, tôi đi trước.
Triệu Thiết Hải chạy vút đi luôn.
- Nhìn kiểu này thì thật sự là có chuyện rồi, hi vọng anh Triệu có thể bình an vượt qua.
Diệp Phàm thầm nghĩ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai thì về đến thôn đập Thiên Thủy, nói là làm lễ cúng trời. Diệp Phàm kiểm tra trường học, thăm dân trong thôn, loanh quanh vài vòng trên núi, dừng một lúc lâu ở Long mộ, đặc biệt là cái khe nứt lớn dài mấy trăm mét kia.
Còn thừa một con sói chuột lông xanh tạm thời chưa biết biếu ai nên cứ để nuôi. nhưng nếu bảo sói chuột có tinh thần thì cũng sẽ Diệp Phàm làm cho hôn mê đi, thành bao cát rồi.
Một tháng sau, công việc tu sửa trường học chuẩn bị kết thúc. Lần này chẳng những đã thay mới vách ngăn và sàn nhà mà còn xây mới phòng bếp rộng rãi, lắp cửa kính, song cửa sổ vân vân. Hơn nữa Diệp Phàm thừa thế kêu gọi người trong thôn quyên góp mỗi người một tệ bổ theo đầu người, chiêu này cũng khá linh nghiệp, tổng cộng thu được hơn vạn đồng đem luôn ra đổ một lớp bê tông mỏng khắp sân thể thao của trường học, hơn nữa còn làm cho có hình thức như sân bóng rổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLBọn trẻ mừng rỡ không biết trời đất gì nữa. Cột cờ chính là ống nước kiếm được từ một xưởng đúc thép ở thị trấn Lâm Tuyền, hiệu trưởng Trương thử kéo Quốc kỳ xong thì ngẩn ngơ đến hơn mười phút, thiếu chút nữa rơi lệ, trong lòng cảm khái ngút trời.
Mà bây giờ, danh tiếng của Diệp Phàm ở thôn đập Thiên Thủy cơ hồ lên đến mức độ như ông Phật sống. Người trong thôn nhìn thấy hắn thì ai cũng hân hoan chào ba tiếng
"tổ trưởng Diệp", hơn nữa còn tôn kính phát ra từ nội tâm.
Còn kế hoạch lớn kiếm tiền của Diệp Phàm rốt cục cũng mang lại khoản tiền đầu tiên.
Được Diệp Kim Liên, Diệp Nhược Mộng, Nhị Nha Tử hết sức hỗ trợ, hắn đã có 200 cân Tiên vân ti khô mang đến Thủy Châu. Bởi vì lần này Diệp Phàm bỏ ra nhiều tiền nên Diệp Kim Liên làm rất là cẩn thận, hơn nữa còn dùng phương thức tổ truyền ngâm Thiên Nhĩ linh với một ít thuốc rồi mới phơi khô.
Kết quả Đại tửu điếm Thủy Châu tính là sản phẩm hạng nhất, đồng ý trả giá cao nhất một cân 800 tệ. Khi bán xong mẻ 200 cân Thiên Nhĩ Linh đầu tiên thì Diệp Phàm lời gần 10 vạn đồng.
Khi Diệp Phàm nhận xong khoản tiền lớn gần 10 vạn đồng thì cứ như là một tên trộm vặt, trên đường đến ngân hàng cứ hết nhìn đông tới nhìn tây, sợ bị cướp. Gửi xong tiền mới thở phào nhẹ nhỏm, thầm mắng mình tố chất thấp, chưa từng thấy nhiều tiền.
Đích thật là nhiều tiền, tương đương với tổng cộng 25 năm tiền lương của Diệp Phàm.
Phải biết rằng thời đó người giàu được gọi là Vạn tệ phú, nói cách khác người có hơn một vạn thì có thể gọi là người giàu rồi. Gần 10 vạn thì có thể coi là khoản tiền rất lớn, Diệp Phàm không vui mới là lạ!