Quan Thuật

Chương 418: Đồ cũ

- Trợ lý Diệp, nói chuyện phải chú ý ảnh hưởng, bọn họ là khách tới từ tỉnh, từ thành phố. Anh là người chịu trách nhiệm tổ chức hoạt động hôm nay, đối với lãnh đạo thượng cấp phải tôn kính một chút, đừng bực mình giận dỗi. Nếu có sai lầm thì cứ thừa nhận xin lỗi một câu là được, người trẻ tuổi, thật là bướng bỉnh!

Lúc này Phí Mặc giống như e sợ thiên hạ bất loạn, chọn đúng lúc xen vào một câu, hoàn toàn lấy giọng điệu lãnh đạo dạy dỗ cấp dưới để nói, hoàn toàn là thêm dầu vào lửa, sau khi nói xong còn cứ lắc đầu, giống như rất đáng tiếc vậy.

- Ha ha ha…anh chàng này, thật là ngạo mạn!

Ngọc Sử Giới liếc mắt nhìn Phí Mặc, biết người này cũng không có hảo tâm gì, nhưng y cũng không để ý đến những thứ này.

Diệp Phàm muốn so đo phân lượng với y, quá nhẹ rồi, hắn căn bản không ở cấp bậc này, khinh miệt liếc mắt nhìn Diệp Phàm, lại nhìn tất cả mọi người trong sảnh, cười lạnh nói:

- Chàng trai, khi lão tử đang làm Trợ lý Chủ tịch huyện, cậu còn đang quấn tã khóc oa oa bú sữa mẹ, ngang ngược gì chứ, cậu có ngang ngược như trâu tôi cũng bẻ sừng cậu, chỉ là một đứa trẻ, không ra gì cả, muốn chơi sao, hừ!

- Phó Trưởng ban Ngọc, ông nói vậy là có ý gì? Già, cũng không thể đại diện cho cái gì, chỉ có thể nói khoảng cách của ông với quan tài càng ngày càng gần, ha ha ha, nhãi ranh mặc dù non nớt, nhưng non nớt cũng có lợi của nó, chí ít có thể ngắm cảnh sắc tươi đẹp trên trời thêm vài ngày, hít thở thêm một chút khí trời. Già cũng không phải là thứ gì tốt!

Diệp Phàm nổi điên rồi, gần đây có nhiều việc không thuận lợi càng khiến hắn không kìm được, trong lòng hừ nói: - "Nhẫn" con mẹ nó!-

- Ha ha ha…anh Ngọc, anh thành người già từ lúc nào vậy, xem ra chúng ta không muốn già cũng không được.

Một người thấp lùn đôi mắt ti hí đứng lên vừa cười vừa nói, quay đầu nói với Diệp Phàm:

- Chàng trai, nói chuyện thì phải chú ý phong độ, tại sao có thể mắng Trưởng ban Ngọc người ta là thứ đồ già, người ta già thật sao?

Người này là cây cột dựa vững chắc của Phí gia, tên là Phí Phương Thành, Trưởng ban ban Xây dựng tỉnh Nam Phúc, ngoài mặt thì ra vẻ giúp Ngọc Sử Giới dạy dỗ thằng nhóc chưa vắt mũi sạch Diệp Phàm, trên thực tế là thêm dầu vào lửa, đặc biệt là lúc nói "Thứ đồ già", y càng tăng thêm giọng mũi, kéo dài ra, giống như sợ Ngọc Sử Giới quên mất.

Quả nhiên, có người trúng kế, không nhịn được.

- Mẹ kiếp! Thằng nhãi này chán sống rồi, dám mắng ông chú tao! Đánh!

Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng đứng bên cạnh đột nhiên biến sắc, thấy trưởng bối cùng thời với ông nội trong nhà Ngọc Sử Giới bị sỉ nhục, rắc một tiếng túm lấy cái ghế nhảy lên cao hơn một thước, từ trên không trung nắm đấm to như cái nồi đất đấm về phía quả đầu của Diệp Phàm. Nguồn truyện: Truyện FULL

Quyền thế vù vù xé gió, quyền này không nhẹ, nếu như bị đánh trúng có lẽ u đầu, thậm chí chảy máu đầu.

Két….

Sau một tiếng vang, Ngọc Thế Hùng liên tục lùi ba bước đụng trúng mấy chiếc ghế mới không ngã xuống gặm bùn, ổn định lại thân hình, trong lòng kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện người thanh niên đứng phía trước Diệp Phàm đầy vững chãi, lạnh lùng, tràn đầy sát khí đang mạnh mẽ đón đỡ một quyền của mình. Người thanh niên này mày rậm mắt to, vẻ mặt nghiêm túc. Thân hình vững chắc giống như không cử động, có chút giống như tư thế "Bất động như núi" của cao thủ võ lâm biểu diễn trong phim ảnh.

"Cao thủ", trong lòng Kháo Sơn Hổ không khỏi toát ra hai chữ này, tung hoành ở Ngư Dương bao lâu nay, chưa khi nào mất mặt như vậy.

Nhưng Kháo Sơn Hổ mặc dù nói hiếu chiến, cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, người này rất thông minh, biết người trước mặt bất phàm, nếu mình thật sự muốn liều mạng chưa chắc thắng được y.

Từ sức lực trầm ổn của y biết rằng phần thắng của mình cũng không lớn, cho nên mạnh mẽ khống chế cơn kích động ngút trời, hùng hổ hỏi:

- Anh là ai?

- Tài xế của Diệp tiên sinh.

Người đàn ông mày rậm lạnh lùng trả lời, bồi thêm một câu:

- Muốn chơi đùa thì ra ngoài chơi, đừng ở trước mặt Diệp tiên sinh làm càn. Mày còn chưa đủ tư cách đâu! Trương Cường này, lúc nào cũng có thể chỉ giáo, hừ.

- Tài xế!

Kháo Sơn Hổ cằn nhằn một tiếng, đang cảm thấy không thể rút lui, cố lên gân muốn nghênh chiến thì Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh bước nhanh tiến lên phía trước:

- Trợ lý Diệp, xảy ra chuyện gì vậy? Trưởng ban Ngọc là khách quý, sao anh lại đối đãi với khách như vậy, mau xin lỗi đi.

- Anh, đừng đánh, dừng tay lại!

Lúc này Ngọc Kiều Long ở bên cạnh vội vàng hét lên, thậm chí rớt cả nước mắt.

Thấy Diệp Phàm đứng bất động, Phí Mặc trầm mặt hừ nói:

- Trợ lý Diệp, anh phải nhận rõ tình thế, lời của Chủ tịch huyện Vệ anh có nghe thấy không?

Ngoài mặt Phí Mặc giống như có hảo tâm, thật ra lòng dạ khó lường, chuyện này Diệp Phàm đương nhiên biết rõ.

- Trưởng ban Ngọc, hôm nay tôi có chút lỗ mãng rồi, tiểu bối kính ngài một chén- Diệp Phàm suy nghĩ một chút, cảm giác mình có chút hành động theo cảm tình, xem ra còn cần chút công phu "Nhẫn", đây không phải là một loại tôi luyện của cuộc đời Quốc thuật sao. Trường hợp hôm nay mình là người đầu tàu tổ chức, thật sự không nên sinh sự.

Trên quan trường nghi kị lẫn nhau thì phải học được chữ "Nhẫn", nếu gặp chuyện mà kích động thì rất khó đi xa. Đại trượng phu phải biết co biết duỗi, "cúi người" cũng không có nghĩa mình kém hơn người ta một bậc.

Cho nên Diệp Phàm nâng chén rượu lên, hướng về phía Ngọc Sử Giới mời rượu.

- Hừ, hôm nay Ngọc Sử Giới này nói luôn ở đây, ai uống rượu với tôi thì uống, riêng chén rượu của cậu tôi không uống nổi, tôi là người sắp vào quan tài rồi, không phải thứ gì cả. Chủ tịch huyện Vệ, Bí thư Cổ quay về, cô nói với anh ấy một tiếng, chuyện anh ấy nhờ cậy tôi tạm thời không rảnh, cứ nói Ngọc Sử Giới tôi sau khi xuống núi trực tiếp quay về tỉnh, sau này có thời gian rảnh thì nói chuyện.

Ngọc Sử Giới cậy già lên mặt, căn bản là muốn Diệp Phàm mất thể diện, ý uy hiếp rõ ràng, có lẽ Cổ Bảo Toàn cũng muốn kiếm chút tiền ăn tết, phó Trưởng ban sở Tài chính tỉnh quay về nói thế nào cũng kiếm được mấy trăm vạn.

Vốn là Cổ Bảo Toàn sẽ cùng tới, đáng tiếc phải lên thành phố đi họp, lúc này Ngọc Sử Giới mơ hồ lấy việc này nói việc kia, không thèm liếc nhìn Diệp Phàm đặt mông lên ngồi băng ghế, tư thế quan lớn hùng hổ ép người.

Diệp Phàm cầm chén rượu lơ lửng trên không, nửa phút sau, đột nhiên cười ha hả như điên nói:

- Trưởng ban Ngọc, hôm nay tôi thành tâm tạ lỗi, kính ông một chén rượu ông lại không uống, có thể, lần sau muốn uống rượu cũng không còn cơ hội đâu.

- Hừ!

Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, chén rượu trong tay vỡ nát, đập xuống đất nhất thời hóa thành đầy mảnh nhỏ, xem dáng vẻ muốn mời thổ địa rồi.

- Ha ha ha… anh Ngọc, cần gì phải tức giận với bọn vãn bối, hai anh em chúng ta lâu ngày không gặp, uống mấy chén đi, ha ha ha..

Lúc này Phó Trưởng Ban sở Công An tỉnh Tiếu Duệ Phong đi tới, cầm một chén rượu vui vẻ nói với Ngọc Sử Giới.

Tiếu gia là người tổ chức, không lộ đầu ra trước, chờ sau khi Diệp Phàm và Ngọc gia hình thành xung đột mới xuất đầu, dụng tâm cũng thật tàn ác!

Trong sảnh lại hòa hợp êm thấm, khách của tứ đại gia tộc toàn bộ đều nâng chén tương giao. Ngoài mặt thì gọi anh anh em em, sau lưng đương nhiên là chơi đòn ngầm lẫn nhau, đây chính là chính trị, đây chính là quan trường.

- Tên tiểu tử họ Diệp này thật không biết điều, lần này không lột được cái mũ quan của hắn xuống thì khó mà giải hận!

Sau khi trở lại Ngư Dương, Ngọc Sử Giới bực tức hừ nói.

- Anh hai, muốn lột chiếc mũ cán bộ cấp trưởng phòng không phải là chuyện dễ như trở bàn tay. Em nghĩ tối nay Cổ Bảo Toàn nhất định sẽ tới tận cửa hỏi thăm, số tiền của Sở Nông nghiệp tỉnh cấp xuống không phải cần thông qua ban Tài chính sao?

Còn có khoản tiền trợ cấp phát triển đặc thù của Ngư Dương không phải đều cần qua ban Tài chính các anh sao? Số tiền của hai hạng mục này đã đến 800 vạn, vốn chỉ có 500 vạn, sau khi anh mở miệng đã có thêm 300 vạn, đừng nói là 500 vạn, cho dù là 300 vạn cho thêm cũng không thể đổi lại một cái mũ cán bộ cấp trưởng phòng sao?

Ha ha ha…nếu có chuyện tốt như vậy, em tình nguyện lột mấy cái mũ trưởng phòng, không phải sẽ phát tài sao. Ha ha ha…nào, cạn chén. Đừng tức giận làm gì cho mệt người. Cơ thể là của mình, nhưng chuyện hôm nay tên tiểu tử của Phí gia cũng lòng dạ khó lường!

Ngọc Mãn Đình cười ha hả khuyên bảo Ngọc Sử Giới.

- Đúng! Tôi đoán Cổ Bảo Toàn hẳn đang trên đường tới, ha ha ha..

Ngọc Sử Giới quay đầu liếc nhìn Ngọc Kiều Long đang tức giận cười nói:

- Kiều Long, cháu cười xem nào, sao tiểu công chúa của nhà chúng ta cả ngày mặt mày khó coi như vậy. Xem ông chú xả giận cho cháu, thằng nhãi đó ngạo mạn gì chứ, từ Trợ lý Chủ tịch huyện thoáng cái biến thành nhân viên canh đập chứa nước, cháu đợi mà xem, để hắn nhớ thật lâu, biết tiểu công chúa của Ngọc gia chúng ta không phải người bình thường có thể chọc vào, cho dù hắn là Trợ lý Chủ tịch huyện, ở trước mặt chúng ta còn không phải một đống phân chó, ha ha ha.

- Chú, ngọn lửa này của chú thật kịp thời, ha ha ha…

Phí Mặc cũng lộ ra nụ cười càn rỡ khó thấy.

- Ha ha ha…có lẽ bây giờ lão già Ngọc gia đó đang tức tối lắm, đường đường là một phó Trưởng ban sở Tài chính Tỉnh lại bị một tên nhãi ranh cấp Trưởng Phòng chửi cho sắp vào quan tài, còn lão già đó, cuối cùng lại không phải thứ gì cả, ha ha ha…Ngọc Sử Giới không phun huyết mới lạ. Đáng tiếc trò hay như vậy lại bị Tiếu Duệ Phong quấy rối.

Trưởng ban ban Xây dựng tỉnh Phí Nguyên Thành lắc đầu tiếc nuối không dứt, liếc mắt nhìn Phí Mặc nói:

- Nhưng cho dù không có người của Tiếu gia lộ diện, có lẽ trò hay này cũng chấm dứt. Ngọc Mãn Đình đang ở đấy, Ngọc Sử Giới cũng không làm loạn được bao nhiêu.

- Đúng là có chút đáng tiếc, nhưng hai vị huyện thái gia Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh sắp chịu đau đớn rồi.

Phí Mặc cười khẽ.

- Đúng! Hai khoản tiền bảy tám trăm vạn này chắc chắn đang nằm trong tay Ngọc Sử Giới, nghe nói trước cuối năm mới có thể cấp xuống. Nhưng tên họ Diệp lại làm loạn như vậy, đoán chừng số tiền bảy tám trăm vạn đó cũng có phiền toái. Nếu không thể rút xuống, đợi đến sang năm thì chuyện này nói không chừng có biến sỗ. Cổ Bảo Toàn không có bảy tám trăm vạn này, muốn làm Bí thư huyện ủy cũng khó khăn, Vệ Sơ Tinh càng mệt hơn. Cuối năm rồi, tiền lương, phúc lợi…bao nhiêu khoản chi phí, hai vạn nhân viên ăn lương nhà nước không có tiền lương, phúc lợi, cháu nói xem có giậm chân không, ha ha ha…

Phí Nguyên Thành nhàn nhạt mỉm cười, xen lẫn bên trong chính là khuôn mặt thâm độc đắc ý.

- Không sai! Chính quyền huyện Ngư Dương chúng ta căn bản không có tiền. Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh mong hai khoản tiền đó qua năm mới, có lẽ là muốn dùng để ứng phó tạm thời với bước sang năm mới rồi mới nói, không có hai khoản tiền này có lẽ hai người họ nhảy lầu mất.

Phí Mặc cũng thở dài một hơi.

- Họ Diệp đó không phải muốn gặp xui xẻo sao? Hắc hắc hắc…

Phí Vũ Vân há to miệng, khí thế đột nhiên biến đổi, hung hăng mắng:

- Đáng đời, mẹ kiếp, dám đem em trai Văn Viễn của mình nhốt vào trong cục công an, có lẽ phải đón năm mới trong cục công an rồi, lột da hắn cũng không quá đáng-

- Người muốn lột da hắn nhiều lắm, Vương Thiên Lượng của cục Tài chính thành phố, Chu Trường Hà, Tôn Vinh Xuân, Ngọc Thế Hùng…tên nhãi ranh này có lẽ không bò dậy nổi đâu, chuyện của Ngọc Sử Giới đã ép Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh vào con đường tuyệt lộ, không động hắn khẳng định là không được.

Phí Mặc lắc đầu giống như có chút bộ dạng tiếc nuối.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất