- Chiếc xe đó không phải của huyện mua, Trưởng ban Ngọc không nhìn thấy tôi chỉ chạy chiếc xe Santana thôi sao? Hắn nói là mượn được từ chỗ người bạn, ha ha.
Cổ Bảo Toàn khẽ nhíu mày, thầm trách Diệp Phàm khoe khoang, cũng rất tức giận kẻ gây sự Ngọc Sử Giới, nhưng hiện tại cổ họng bị Ngọc Sử Giới nắm lấy cũng không có cách nào, đây chính là chỗ bất đắc dĩ của Bí thư huyện ủy.
- Cha, chiếc xe vừa rồi hình như là xe quân đội?
Con trai của Ngọc Sử Giới là Ngọc Cao Nhất áp sát một bên tai Ngọc Sử Giới nhỏ giọng nói thầm, Ngọc Cao Nhất nhậm chức Thượng tá Đoàn trưởng một sư đoàn dã chiến thành phố Hắc Xuân, cũng vừa từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy cái đuôi xe của Triệu Đoan.
- Xe quân, làm sao thế được?
Ngọc Sử Giới khá ngạc nhiên.
- Có lẽ không sai, nói không chừng còn là xe của bộ đội thần bí.
Ngọc Cao Nhất nói.
- Bộ đội thần bí gì?
Lúc này Ngọc Mãn Đình áp tới hỏi.
- Liệp Báo!
Ngọc Cao Nhất nói khẽ.
- Cháu xác định chứ!
Ngọc Mãn Đình không khỏi trầm xuống, vội vàng hỏi.
- Cháu cũng mới tới, cũng chưa nhìn rõ. Xe Liệp Báo tại sao lại chạy tới Ngư Dương chúng ta? Có lẽ không có khả năng này?
Ngọc Cao Nhất cũng xách nào xác định.
- Cháu lái xe đuổi theo nhìn xem, nếu quả thật là xe của Liệp Báo thì….ài…
Ngọc Mãn Đình chợt nghĩ đến cháu trai của mình, cũng chính là Ngọc Hoài Thăng cha của Kháo Sơn Hổ vẫn đang bị giam trong một sư đoàn dã chiến, nghe nói chính là một Thiếu tá tên là Tề Thiên của Liệp Báo toàn quyền xử lý chuyện này.
- Không có chuyện trùng hợp như vậy chứ! Chiếc xe đi sau xe của Diệp Phàm, hình như là đưa hắn tới đập chức nước, chí ít chứng tỏ Diệp Phàm quen biết với người của Liệp Báo, có lẽ chỉ là có bạn bè gì đó làm lính ở Liệp Báo, không phải tôi đa nghi chứ…
Ngọc Mãn Đình thoáng cái nghĩ tới rất nhiều giả thiết, trong lòng cũng có chút trầm trọng.
Lúc này lại liếc nhìn anh trai, Ngọc Mãn Đình, không khỏi có chút trách y nhiều chuyện. Nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng tới chuyện Ngọc Hoài Thăng ra ngoài thì phiền phức lớn.
- Bí thư Cổ, tôi quay về nghĩ cách trực tiếp cấp khoản tiền của Ngư Dương xuống trước, đi đây…
Ngọc Sử Giới phất phất tay, mang theo vẻ mặt nghi hoặc bước lên xe, trong lòng cũng âm thầm cằn nhằn không dứt.
- Thế Hùng, em đi cùng với Cao Nhất, chú ý đừng để Diệp Phàm phát hiện ra, tránh để người ta nghi ngờ chúng ta theo dõi bọn họ, ảnh hưởng không tốt.
Ngọc Nhã Chi cảm giác mí mắt cứ nhướng lên, giống như có chuyện gì không hay sắp xảy ra.
Đập chứa nước núi Bà La thật ra gọi là trạm phát điện núi Bà La, nói ra cũng không hoàn toàn thuộc về sự quản lý của Ngư Dương, nó do hai huyện hợp tác xây dựng.
Tổng đầu tư đạt đến hơn bốn tỉ, thật ra phần lớn do thành phố Phúc Xuân bỏ ra, Ngư Dương chỉ bỏ đất xây dựng và thủy thế, chiếm cổ phần một phần, nghe nói Tập đoàn thủy điện thành phố chiếm ba phần rưỡi, vì huyện Ngư Dương nghèo kiết xác, làm gì có tiền xây dựng trạm thủy điện, cho nên cuối cùng chỉ lĩnh khoảng một phần cổ phần. Thật ra tính ra toàn là cổ phần danh nghĩa, đây chính là lợi tức đất đai.
Nhưng Ngư Dương hàng năm vẫn có thể mò được số tiền lớn mấy trăm vạn của trạm phát điện Bà La, xem như khoản thu cố định.
Trạm thủy điện núi Bà La được xây dựng trong huyện Ngư Dương, nhà xưởng của trạm phát điện thì nằm trong thành phố Phúc Xuân. Cho nên theo thỏa thuận phân công lúc đó, trạm phát điện là chủ đập, cũng chính là đập chứa nước do huyện Ngư Dương phái người quản lý và chịu trách nhiệm.
Ngư Dương bố trí có bảy tám người trông coi ở đập chứa nước núi Bà La, thành lập một văn phòng đập chứa nước núi Bà La, hiện tại Diệp Phàm sắp sửa tới đó tiếp nhận vị trí chủ nhiệm văn phòng đập chứa nước núi Bà La.
Lúc ấy khi miễn chức chỉ có miễn chức Trợ lý Chủ tịch huyện, còn vị trí Cục trưởng cục Tôn giáo chỉ là tạm thời cách chức, cũng không nói miễn chức, thật ra chính là đổi chức danh Trợ lý Chủ tịch huyện thành Chủ nhiệm Đập chứa nước, hưởng thụ đãi ngộ cấp Trưởng phòng.
Để tiêu tán cơn tức giận trong lòng Ngọc Sử Giới, Bí thư Cổ Bảo Toàn cũng đành hao tổn một phen tâm tư.
Vì nghi ngờ Diệp Phàm có phải là con rể tương lai của Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt hay không, cho nên Cổ Bảo Toàn cũng không dám cắt đứt mối nhân tình này. Nếu Diệp Phàm thật sự là con rể của Tống Sơ Kiệt thì há không phải động thủ trên đầu thái tuế sao?
Nhưng trước khi chưa chứng thực, Cổ Bảo Toàn vì số tiền mấy trăm vạn trước mắt của tài chính tỉnh cũng đành phải thử chơi với lửa.
Trong lòng vẫn cầu nguyện ngàn vạn lần đừng đoán trúng, nhưng cho đến bây giờ, sắp trưa rồi mà Tống Sơ Kiệt vẫn không gọi điện tới, trong lòng Cổ Bảo Toàn cũng hơi nới lỏng, nếu không ngay cả cơm ăn cũng không yên.
Cho nên Cổ Bảo Toàn miễn chức Trợ lý Chủ tịch huyện của Diệp Phàm, ngay cả cấp bậc cũng không giáng, hơn nữa chức vụ Cục trưởng cục Tôn giáo cũng chỉ là tạm thời đình chỉ.
Đây chính là hai tay chuẩn bị, nếu Trưởng ban Tống thật sự hỏi đến thì có thể linh hoạt biến hóa rồi, có thể giải thích nói là muốn thay đổi vị trí của Diệp Phàm, để hắn sau năm mới chính thức trở thành một Trợ lý Chủ tịch huyện cấp phó Ban cũng có thể lừa dối được.
Chỉ cần tiền năm nay của sở Tài chính vừa đến tay thì nói tiếp. Qua được một cửa thì tính được một cửa, suy nghĩ dự tính quá dài cũng vô dụng.
Nhưng Tống Sơ Kiệt cho đến buổi trưa cũng không gọi điện tới, mặc dù nói Cổ Bảo Toàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng mơ hồ cũng có chút mất mát.
Tại sao vậy chứ?
Nếu Diệp Phàm thật sự là con rể tương lai của Trưởng ban Tống, vậy mình phải tạo dựng quan hệ với hắn, vô hình trung chẳng khác nào quen biết thêm với Trưởng ban Tống, có Diệp Phàm dắt mối đưa đường có lẽ còn có thể kết nối được với sợi dây Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy này.
Cho dù nói mình vì cấp bậc quá thấp, Trưởng ban Tống không để mắt tới mình, dự tính xấu nhất chính là không móc nối được đường dây cũng có thể linh hoạt ứng dụng.
Ví dụ như Bí thư Chu Càn Dương lẽ nào không muốn kết nối với đường dây của Tống Sơ Kiệt? Nếu mình có thể móc nối được, vậy phân lượng của bản thân vô hình trung trong mắt Bí thư Chu lại tăng thêm không ít.
Nếu Diệp Phàm và con gái Tống Sơ Kiệt không có tầng quan hệ này, đó chính là mình tự mơ mộng, vậy thì phải suy nghĩ lại sắp xếp đối với Diệp Phàm, còn phải chú ý đến ý tứ của thần tài gia Ngọc Sử Giới.
Có lẽ ngay cả chiếc mũ quan cuối cùng của Diệp Phàm cũng bị lột xuống, cấp bậc cũng có khả năng bị tiêu tan, tuy nhiên trong lòng Cổ Bảo Toàn đối với Diệp Phàm vẫn rất khâm phục, thậm chí có chút đau lòng khi tiêu diệt một thiên tài cho thần tài gia.
Đường đi từ thị trấn Vũ Khê tới đập chứa nước núi Bà La cũng không tệ lắm, vì trạm phát điện có tiền, cho nên đường đều được rải nhựa, lái thẳng đến đập chứa nước.
Một bên đập nước xây dựng một tầng lầu nhỏ ba tầng, tầng thứ nhất nghe nói là phòng bếp và phòng giải trí, tầng thứ hai là phòng làm việc, phòng họp.
Tầng thứ ba chính là phòng của công nhân viên, các phòng này cũng rất khang trang, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, đại khái rộng 20 mét vuông, nếu so sánh với phòng làm việc của đơn vị huyện Ngư Dương trang thiết bị có thể nói là xa hoa, lát gạch phía trên, vì Diệp Phàm là Chủ nhiệm đập chứa nước, cho nên trong phòng còn có một phòng khách, là một căn phòng nhỏ rất phong cách.
Chính vì quá ít người, nên khi tiếp Diệp Phàm chỉ có một lão tử và một thiếu phụ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Lão đầu tên là Hướng Minh Đào, Chủ nhiệm văn phòng khu kho.
Thiếu phụ kia dáng vẻ rất thùy mị, chỉ là phần eo không dám khen tặng, chẳng khác nào thùng nước, nghe nói tên là Điền Kim Hoa, thủ quỹ văn phòng đập nước.
Người này vừa nhìn thấy Diệp Phàm đến cả người chỉ hận không rúc hẳn vào trong lồng ngực Diệp Phàm, phần bụng phục phịch xuống có lẽ vì sinh con nên chảy xệ xuống, chà chà cánh tay Diệp Phàm đến mức sắp bốc khói rồi, nhiệt tình pha trà, nũng nịu kêu Chủ nhiệm Diệp. Cái mông đồ sộ cong vút cứ lắc lư khiến Diệp Phàm có chút cảm giác thái sơn áp đỉnh, thiếu chút nữa không thở nổi, thầm oán hận,
" Mẹ nó, lão tử cũng không thiếu ghế sa ***, lấy cái đệm này ra làm gì?",
Nghe lão đầu giới thiệu văn phòng làm việc đập nước này có bảy người, tất cả đều luân phiên làm việc. Diệp Phàm là Chủ nhiệm nên không cần luân phiên, còn sáu người khác chia làm 2 người 1 tổ, không sai biệt lắm thì một người đi làm 10 ngày, vẫn rất thoải mái, cảm thấy được khi rảnh rỗi an nhàn, ngoài câu cá, xem ti vi, chèo thuyền gì đó thì thật sự không còn chuyện gì để làm.