Quan Thuật

Chương 430: Lễ vật của Hắc Miêu chính là một cô gái nhỏ

Đứng ở đầu cầu thị trấn Vũ Khê, nhìn thấy bóng xe Wrangler của Diệp Phàm đi xa dần, Đinh Hương Muội ngơ ngẩn hồi lâu mới hồi phục được:

- Cục trưởng Diệp, anh là người tốt, tấm thân này của em trao anh cũng đáng.

Diệp Phàm đương nhiên không hiểu rõ phức tạp trong lòng Đinh Hương Muội, nhưng đối với vẻ đẹp của Đinh Hương Muội, còn cả khe hở thần bí sâu thẳm khó lường của Đinh Hương Muội cũng thích thú vô cùng.

- Ài! Xem ra như là phá được nửa chỗ, chỗ người khác không mở được, lão tử lại mở ra được. Đây là kiêu ngạo của đàn ông sao? Ài! Có lẽ là vậy! Nhưng con người mình không phải có chút hèn hạ, có chút háo sắc, có chút mất đạo đức. Cả đời này không biết có thể làm được một liên đội không, mẹ nó, sao mình lại cùng đẳng cấp với con người hạ đẳng như Mã Cái Thiên được chứ. Nếu không cũng làm 001, 002, 003 thử xem, ha ha ha.

Diệp Phàm lẩm bẩm, chiếc Wrangler chồm lên, chạy lên sườn núi.

Tối nay nhất định là một đêm bận rộn.

Không lâu sau Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ và Vân Thiên Báo Dương Vân Thiên từ Thủy Châu chạy tới đập chứa nước. Hai người hai mắt sáng bừng, còn dẫn theo một cô nàng xinh đẹp, nói là đặc biệt làm cơm cho Diệp Phàm ăn, khiến hắn thiếu chút nữa dở khóc dở cười, cười nói:

- Hai anh chơi sang quá, cô nàng xinh đẹp như vậy lại kêu người ta tới lo chuyện gia đình. Thật đáng tiếc!

- Có thể nấu ăn cho anh Diệp là phúc khí của cô ấy, có gì chơi sang chứ.

Thượng Thiên Đồ cười nói, dáng vẻ thoải mái.

Y kề sát bên tai Diệp Phàm nhỏ giọng nói:

- Cô ấy là Phượng Linh Tỏa, là một xử nữ chính tông. Tôi đã kêu chuyên gia của bệnh viện phụ khoa đệ nhất thành phố Thủy Châu kiểm tra qua rồi. Yên tâm, tôi mới đào được từ vùng nông thôn xó xỉnh núi Đại Hưng An đấy.

Nghe nói cô ta trước kia biểu diễn xiếc, không đắt đâu, một người hai vạn đồng, hiện tại bao ăn bao ở cũng khoảng hai ngàn, bọn họ còn mừng không chịu được.

Hơn nữa vì để tôi luyện bọn họ, tôi còn đặc biệt mời thầy giáo của trường vũ đạo tới luyện cho ba tháng, có thể ca múa hát,

Còn chuyện hầu hạ đàn ông, tôi cũng đã giải thích cho cô ấy rồi, không có ý kiến gì. Hơn nữa tôi còn nói có thể hầu hạ Diệp đại sư thoải mái thì thưởng một vạn đồng, thu xếp việc làm trong công ty, trả lương hậu hĩnh.

Đương nhiên, mọi chuyện sau này do Diệp đại sư quyết định rồi, cô ấy là nữ nhân của Diệp đại sư thì tin tưởng ngài sẽ không bạc đãi, hắc hắc hắc.

Thượng Thiên Đồ ra vẻ đắc ý.

- Phí tâm rồi, phí tâm rồi, anh không phải cưỡng bức như vậy? Ha ha ha

Diệp Phàm cười cười chỉ hận không thể trực tiếp quăng lão Thượng này xuống nước cho cá ăn, thầm nghĩ, " Mẹ kiếp, xem lão tử là đại sư gì chứ, thật sự tưởng mình là con quỷ háo sắc có phải không? Thật là cuộc sống thối nát!

Chẳng qua tâm ý này rất đáng tán dương, hơn nữa rất hiểu tâm lý đàn ông, khôn đi làm quan thật là đáng tiếc, điển hình cho một nhân tài nịnh hót."


- Tuyệt đối không có, lão Thượng này còn cần đi làm những chuyện hư hỏng hay sao? Có phải không?

Thượng Thiên Đồ chỉ thiếu nước vỗ ngực, chỉ vào Phượng Linh Tỏa gọi:

- Linh Tỏa đến đây đi. Sau này phải nấu ăn giặt giũ cho Diệp đại sư, phải chịu khó cẩn thận, đừng để Diệp đại sư mất hứng, nếu không….hừ!

- Xin chào Diệp đại sư, Linh Tỏa sẽ nghe lời ngài.

Phượng Linh Tỏa cúi mặt.

- Được rồi lão Thượng, đừng dọa cô ấy nữa. Linh Tỏa, đừng nghe y nói mò, y đùa đấy. Cô tới chỗ này của tôi cứ vui chơi thoải mái. Hôm nay là những người khác có việc xin phép nghỉ rồi nên việc bếp núc mong các cô phụ giúp một chút.

Diệp Phàm nói vẻ thoải mái, rất có phong phạm đại sư, tuy nhiên trong mắt Linh Tỏa không hề có hiệu quả.

Nếu như Diệp Phàm biết suy nghĩ thật sự của Phượng Linh Tỏa, có lẽ giận đến trào máu.

Tuy nhiên tay nghề của Phượng Linh Tỏa thật sự điêu luyện, nấu cơm rất ngon, xem ra không phí công bồi dưỡng rồi.

Buổi tối tiến hành đột phá, Thượng Thiên Đồ sau khi dùng Lôi âm cửu long hoàn ngồi xếp bằng ở đại sảnh phòng họp đập chứa nước liều mạng già vận công.

Trong nhà của phó bí thư chuyên trách thứ hai của thành phố Mặc Hương Ngọc Hoài Nhân, lúc này đang ngồi rất nhiều người.

Ngọc Hoài Nhân, Ngọc Nhã Chi, Ngọc Thế Hùng, Ngọc Cao Nhất, Ngọc Y Lệ…

- Thế Hùng, lần này chuyện của cha cháu thật sự phiền phức rồi. Theo Cục trưởng Phạm của cục An ninh tiết lộ, hình như có quan hệ đến để lộ bí mật quân sự.

- Sao có thể như vậy? Bọn họ chỉ làm sòng bạc dưới đất, sao có thể dây dưa đến tiết lộ bí mật quân sự chứ, thật là kỳ lạ! Lẽ nào bọn họ có chuyện giấu tôi sao?

Ngọc Hoài Nhân nhíu mày, lộ re vẻ lo lắng. Đôi mắt lạnh lẽo như điện liếc nhìn về phía Ngọc Thế Hùng vô cùng nghiêm nghị.

- Bí mật quân sự, chúng ta nào có tư cách để lộ bí mật, chuyện này nói ra cháu không thể hiểu nổi vì sao. Tuyệt đối lầm rồi, lầm rồi!

Ngọc Thế Hùng thiếu chút nữa rống lên

- Mẹ kiếp! Nhắm trúng lửa giận của tôi rồi, cứ xông vào sư đoàn dã chiến chém giết cứu người rồi hãy nói.

- Cướp người, khốn kiếp, cháu có bao nhiêu cân lượng.

Ngọc Hoài Nhân điên tiết vỗ bàn không chút lưu tình quát lên.

- Cháu, cháu chỉ nói thôi, thật sự không dám.

Ngọc Thế Hùng vội vàng giải thích.

- Cao Nhất, biển xe lúc sáng đã tìm hiểu kĩ càng chưa?

Ngọc Hoài Nhân hỏi.

- Đã tìm hiểu rõ ràng, là biển số xe của Liệp Báo. Người lái xe là thiếu tá Trương Cường, cùng cấp bậc với Tề Thiên đang phụ trách tra án lần này. Theo một bằng hữu của cháu ở tập đoàn quân số hai căn cứ Vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu tiết lộ, nói là Trương Cường cả ngày đi theo bên cạnh thủ trưởng. Thủ trưởng số một Liệp Báo gọi Thiết Chiêm Hùng, nghe nói chỉ là đại tá đoàn trưởng, chắc là địa vị của Trương Cường cao hơn Tề Thiên.

Ngọc Cao Nhất giải thích cặn kẽ.

- Một Đại tá thì có gì, sư đoàn trưởng Triệu Côn không phải là Thiếu tướng sao? Chẳng lẽ ngay cả y cũng không nói được một câu?

Ngọc Hoài Nhân khó hiểu.

- Cháu, cháu cũng không rõ lắm, lúc ấy cháu tìm tướng quân Triệu thì y lắc đầu, nói là chuyện này rất phức tạp, y cũng thương mà không giúp gì được. Bình thường tướng quân Triệu Côn đối với chúng ta còn là tương đối khá, giao lưu cũng nhiều, chẳng qua lần này y đúng là rất khó khăn, cứ một mực lắc đầu. Xem ra là thật giúp không được gì.

Ngọc Cao Nhất làm một thượng tá sư đoàn trưởng sư đoàn dã chiến, cũng rất được tướng quân Triệu Côn coi trọng.

- Cháu liên lạc với tướng quân Triệu thử xem cho chú gặp một lần.

Ngọc Hoài Nhân thận trọng nói:

- Một sư đoàn dã chiến trú đóng ở thành phố Mặc Hương chúng ta, nói ra còn là hàng xóm, phải thắt chặt tình quân dân! Nếu như tướng quân Triệu Côn có yêu cầu gì thì địa phương chúng ta phải tích cực hỗ trợ

- Chú định nghĩ cách ủng hộ khoản tiền cho sư đoàn dã chiến?

Ngọc Cao Nhất hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Ủng hộ khoản tiền là chuyện của cha cháu, chú không có quyền sở hữu tài sản, tuy nhiên có thể bắc cầu.

Ngọc Hoài Nhân lắc đầu:

- Ai! Nếu như sớm biết Diệp Phàm cùng Liệp Báo còn có quan hệ thì buổi tối hôm qua sẽ không nên ép Cổ Bảo Toàn rồi. Buổi sáng hôm nay đem tiểu tử kia đày đi giữ đập chứa nước, không biết trong lòng hắn có ôm hận Ngọc gia chúng ta không, hiện giờ chuyện đã như vậy thì bảo hắn ra mặt đi giúp là không thể, con đường này không thông a.

- Chuyện này còn nhiều cách mà, còn phải nghĩ cách khác, chẳng phải anh đang bị nhốt tại một sư đoàn dã chiến, cũng không biết vì sao Liệp Báo cứ ôm riết lấy.

- Chú, cha cháu có bị đánh hay không, có phải chịu phạt hình hay không. Nghe nói tòa án quân sự có khi ngầm giết người, làm sao bây giờ. Cháu, cháu đi xin Diệp Phàm đây.

Ngọc Kiều Long vừa nghe thì bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, run rẩy nói, trong mắt thoáng cái đã ầng ậng nước. Mấy ngày qua cô rất đau khổ vì chuyện của cha, ngày nào cũng khóc lóc, người cũng gầy đi không ít.

- Kiều Long, hiện tại chuyện còn chưa rõ, có lẽ họ Diệp cùng Liệp Báo quan hệ cũng bình thường,>hắn một cánh bộ nhỏ cấp Trưởng phòng, sao có năng lực lớn đến thế, chắc chuyện này là trùng hợp. Xin hắn cũng không được gì còn mất thể diện. Hơn nữa mấu chốt là hắn căn bản sẽ không hỗ trợ, Ngọc gia chúng ta tạm thời còn chưa tới một bước kia, chuyện này chắc chắn sẽ có biện pháp. đừng nóng vội, đừng nóng vội!

Ngọc Hoài Nhân vội vàng an ủi cháu gái mình.

- Không vội, không vội, làm sao không vội, Hoài Nhân, anh xem con bé đã khóc sưng húp lên rồi, phải mau nghĩ cách để cứu đại ca ra, một ngày không ra chúng ta đều ngủ không yên ổn.

Vợ của Ngọc Hoài Nhân là Cố Phi Phượng cũng trách móc.

- Ai! Kiều Long.

Ngọc Nhã Chi cũng vỗ về, giọng có chút nghẹn ngào, dù sao cô cũng lăn lộn quan trường nên bình tĩnh hơn, cũng biết những quy tắc phức tạp trong đó.

- Thế Hùng, cám ơn anh.

Lúc này điện thoại Kháo Sơn Hổ vang lên, là Lý Tuyên Thạch đập Thiên Thủy gọi tới:

- Tạ ơn gì Lý ca, tiện tay mà thôi, ha ha.

Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng cười gượng.

Nguyên lai là thị trấn Vũ Khê mới xây một ngôi nhà năm tầng, có Ngọc Thế Hùng giật dây, việc cung cấp đá vụn vào tay Lý Tuyên Thạch nên Lý Tuyên Thạch gọi điện thoại tới cảm tạ

- Không thể nói như vậy, huynh đệ là huynh đệ. Chuyện này còn phải cảm tạ anh, ha ha ha. Hoành Sơn nói cuối năm cũng sẽ trở về, chờ nó về rồi mấy anh em cùng gặp mặt.

Lý Tuyên Thạch cười nói.

Gần đây tuy nói đường đập Thiên Thủy còn chưa mở công, nhưng Lý Tuyên Thạch bởi vì giao thiệp rộng, bằng hữu cũng nhiều nên công trường khai thác đá vụn làm ăn cũng không tệ.

Chắc đến cuối năm là có thể thu hồi nửa vốn, mọi người đều rất hăng hái, Lý Tuyên Thạch còn định cuối năm mua thêm hai chiếc xe Jeep.

- Hoành Sơn, y đi đâu kiếm tiền vậy?

Ngọc Thế Hùng cũng không biết Lý Hoành Sơn đã đầu quân, còn tưởng rằng Lý Hoành Sơn đi làm ăn bên ngoài.

- Không có, tiểu tử này hiện tại rất oai phong, đã là Thượng úy Đại đội trưởng rồi, ha ha ha.

Lý Tuyên Thạch cười vang.

- Thượng úy Đại đội trưởng, nhanh như vậy, bộ đội ở đâu, nói không chừng tôi có thể giúp một chút, chú út tôi là Thượng tá sư đoàn trưởng đấy, ha ha.

Ngọc Thế Hùng cười khổ, thật ra y đối với bằng hữu rất hào sảng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất