Quan Thuật

Chương 439: Bán nhân tình

Trong lòng Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh không phải tư vị, Diệp Phàm được đề bạt rồi, là đề bạt trực tiếp.

Nếu Phó Trưởng Ban Ngọc biết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào? Không quát lên như sấm mới là lạ, đoán chừng Ngư Dương sau này còn muốn đi lấy tiền cũng không dễ dàng nữa.

Quan trọng nhất là hai khoản tiền của Sở Tài chính Tỉnh phải làm sao bây giờ, đó là số tiền lớn bảy tám trăm, chỉ cần bị giữ lại hai tháng, những ngày tháng tới cũng khó khăn, ăn tết như thế nào?

Suy nghĩ một chút, Cổ Bảo Toàn lấy hết can đảm nói:

- Đồng chí Diệp Phàm là một đồng chí tốt. Lần này đề cử chức vụ Phó Chủ tịch huyện, sau khi thành phố phê chuẩn, huyện chúng tôi còn chuẩn bị cho hắn phân quản một phần sự vụ phương diện tài chính.

Phát triển kinh tế, chiêu thương và thu hút đầu tư luôn đi cùng với nhau, tôi hi vọng thành phố có thể đặc biệt giải quyết chuyện này. Liên quan đến bổ nhiệm đồng chí Diệp Phàm sẽ làm trong hai ngày này, hiện tại đến cuối năm rồi, Sở Tài chính Tỉnh còn có hai khoản tiền chưa cấp đến Ngư Dương chúng ta. Tôi hi vọng đồng chí Diệp Phàm có thể can dự vào sớm trước thời hạn, đặc biệt chịu trách nhiệm vận hành hai khoản tiền này.

- Chuyện này lúc sáng, bộ phận Tổ chức vừa vặn gặp gỡ thảo luận vấn đề bố trí nhân sự ở phương diện này, đoán chừng đã có kết quả rồi, đợi tôi chào hỏi trước, kêu bộ phận Tổ chức sáng sớm ngày mai xuống khảo hạch. Việc đặc biệt thì giải quyết đặc biệt. Thật ra thì đồng chí Diệp Phàm trước đó đã có biểu hiện xuất sắc. Nếu trong huyện các anh còn có hai khoản tiền giữ ở Sở Tài chính Tỉnh thì cứ giao đãi cho đồng chí Diệp Phàm đi giải quyết, vậy thì thu xếp cho cậu ấy đi làm đi.

Chu Càn Dương và Cổ Bảo Toàn thật giống như ở diễn Song Hoàng.

Tề Chấn Đào cười nhẹ, biết Cổ Bảo Toàn trong lúc mấu chốt lại đề nghị chuyện này, bên trong nhất định là có khúc mắc, đoán chừng hai khoản tiền ở Sở Tài chính Tỉnh gặp phải đại phiền toái, bất quá y cũng không nói ra.

Diệp Phàm dĩ nhiên tái mặt, thầm nghĩ, " Thăng quan là chuyện tốt, nhưng kêu mình tới Sở Tài chính Tỉnh chạy khoản tiền, đây không phải là kêu mình đụng mặt để cho Phó Trưởng Ban Ngọc Sử Giới tát tai sao?

Khi Cổ Bảo Toàn đề nghị chuyện này không phải ép người quá đáng. Chẳng lẽ y không biết mình và Ngọc Sử Giới có dây dưa, nếu biết rồi tại sao còn muốn mình đi bêu xấu, yên tâm gì chứ?

Chẳng lẽ là trả thù chuyện Tề Chấn Đào đè ép bọn họ đề bạt mình? Lúc này hẳn là không dám, Tề Chấn Đào còn đang ở đây, y có mười lá gan cũng không dám nói trắng ra như vậy. Xem ra là muốn lợi dụng mình."

Hắn vội vàng nói:

- Bí thư Cổ, phương diện sự vụ của Sở Tài chính Tỉnh tôi không thế quen thuộc, làm sao tranh thủ được khoản tiền này, làm sao vận hành phương diện này tôi thật sự mờ mịt không biết, ngài đem chuyện lớn như vậy giao đãi cho tôi, tôi là có chút bận tâm đến lúc đó không lấy tiền được về sẽ làm nhỡ việc lớn của huyện.

Chuyện này tôi thấy vẫn nên mời một số đồng chí già dặn kinh nghiệm của huyện đi làm thì tốt hơn, cuối năm rồi, cán bộ công nhân viên chức Ngư Dương dù sao cũng phải ăn mừng năm mới, ta sợ làm hỏng việc lớn.

Diệp Phàm cố lên gân nghĩ cách thoái thác.

- Đồng chí Tiểu Diệp, Bí thư Cổ mới vừa khen cậu, cậu xem xem, chuẩn bị bỏ gánh có phải không? Chưa quen chạy thì chạy nhiều ắt quen thuộc! Không hiểu có thể hỏi sao! Có thể gọi đồng chí của Phòng Tài chính Huyện đi cùng cậu! Người trẻ tuổi, không được có tâm lý sợ khó mới đúng, cho dù làm không được, ngã xuống cũng không có chuyện gì, chỉ sợ không chịu trèo lên.

Chủ tịch thành phố La Hạo Thông đoán chừng cũng đoán được, trong lòng y vẫn thầm cằn nhằn, nếu như Ngư Dương trước cuối năm không lấy được tiền về còn không phải bắt thành phố hót *** cho bọn họ.

Cuối cùng nếu không lấy được còn phải nhổ ra trên mấy trăm vạn cứu cấp cho bọn họ, vậy túi tiền của mình không phải lại thu hẹp lại, cho nên cũng bất chấp Tề Chấn Đào đang ở đây, cũng vội vàng náo nhiệt ép buộc Diệp Phàm.

Chẳng qua lần này hai người còn có dự tính khác, nói không chừng nhân cơ hội này, có thể lợi dụng đồng chí Diệp Phàm khiến Tề Chấn Đào đang trong lúc cao hứng nói mấy câu, Phó Trưởng ban Ngọc chẳng lẽ còn dám ngăn cản. Phải biết rằng Tề Chấn Đào vừa vặn trông coi Ban Tài chính, nói là quan hệ cấp trên cấp dưới trực tiếp cũng không quá đáng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Những đồng chí của Ban Tài chính đều có cái loại tật bệnh quái lạ là không coi ai vào đâu!

Phó Chủ tịch tỉnh bình thường, không phải là phân quản trên đầu bọn họ, bọn họ chưa chắc đã sợ. Chẳng qua mang chức danh thường ủy nên bọn họ không dám lỗ mãng, muốn vuốt mũ quan của mình vẫn còn biện pháp, vì chuyện này có liên quan đến quan hệ lợi hại.

- Không phải chứ.

Diệp Phàm cảm giác có chút oan uổng, cố ý hô lên. Đương nhiên, chủ ý của hắn cũng là nhằm vào Tề Chấn Đào.

Tề Chấn Đào quả nhiên trúng kế, nhưng thật ra là không muốn dính vào cười nói:

- Không phải cái gì, Tiểu Diệp, nói rõ ràng, người trẻ tuổi, làm thêm chút công tác có gì không tốt, huống chi Bí thư Cổ người ta tín nhiệm cậu như vậy, cậu xem Chủ tịch thành phố La phát biểu rồi đấy.

Cố gắng làm đi, nếu thật sự không làm kịp lãnh đạo cũng sẽ không trách tội cậu, có phải không? Chẳng qua người thanh niên, lúc nào cũng phải có sự hăng hái dám đánh dám liều mạng, mấy tháng trước ở đập Thiên Thủy, lúc ấy cậu đuổi theo tội phạm giết người không phải rất anh hùng đấy sao?

Nhớ ra lại tức giận, lúc ấy lão tử chịu trách nhiệm vụ án, ra lệnh cho cậu trở lại, cậu lại dám trâu bò, xem ra tiểu tử cậu trâu bò quen rồi, sau này phương diện này nên chú ý một chút.-

- Trâu bò? Không phải chứ lão Tề, anh đường đường là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, lúc ấy Tiểu Diệp không phải nghe nói còn đang ở đập Thiên Thủy làm một thôn quan, một cán bộ cấp ban không xem là thượng phẩm gì lại dám trâu bò với anh, anh là quan lớn cấp Phó trưởng Ban, nếu là ở cổ đại đã là đại quan tam phẩm rồi.

Ha ha ha,

Quan tép riu cửu phẩm cũng dám trâu bò với quan viên tam phẩm. Không thể tưởng tưởng được- Vụ trưởng Phong Thanh Lục cảm thấy hứng thú không tin nổi lắc lắc đầu, giống như mầm cây nhỏ bị gió thổi, có chút kinh ngạc, thậm chí sửng sốt, không kìm được liếc nhìn Diệp Phàm mấy lần.

Đám người Chu Càn Dương, Cổ Bảo Toàn vừa nghe cũng tỏ ra hứng thú, muốn nghe một chút Phó Chủ tịch tỉnh Tề làm sao bị một thôn quan dưới quyền mình trâu bò.

Thầm nghĩ:

"Chẳng trách tiểu tử này dám phân cao thấp với Phó Trưởng ban Ngọc Sử Giới, thì ra là chính là như vậy. Ngay cả Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy cũng dám đối đầu thì còn có ai y không dám. Có lẽ chính vì như vậy mới quen biết Tề Chấn Đào, Hoa Hạ không phải là có câu tục ngữ, không đánh nhau thì không quen biết sao"

- Lúc ấy tiểu tử này liều mạng đuổi theo đám tội phạm truy nã kia. Phải biết rằng bọn người đó là tội phạm quốc gia đang truy nã, ngay cả công an, là trọng phạm giết cả công an, binh lính thủ vệ.

Lúc ấy Bí thư huyện ủy Ngư Dương các anh ra lệnh cho hắn trở lại, nhưng hắn không nghe, sau này không phải Lý Quốc Đống của thành phố Mặc Hương cũng ra lệnh, hắn vẫn ngang ngược không chịu.

Tôi lúc ấy được Tỉnh ủy ủy thác, tạm thời phụ trách chỉ huy chuyện này, sau khi nghe được phía dưới báo cáo lập tức ra lệnh gọi hắn trở lại, chủ yếu là lo lắng tiểu tử này vô duyên vô cớ mất mạng không đáng, nhưng sự gan dạ của tiểu tử này khiến người ta thưởng thức.

Mọi người biết tiểu tử này nói gì không? gièm pha nhóc con nói gì, bắt chết thì bắt chết, mọi người nói xem, có phải ăn tim gấu gan báo hay không.

Lúc ấy nếu như tôi ở đấy khẳng định sẽ súng ra bắn chết hắn, chẳng qua tiểu tử này cũng không đơn giản. Bởi vì chuyện này, lại có thể nhận được khen ngợi của Bộ Công an và Quốc vụ viện, cho dù là vô cùng lỗ mãng!

Ai! Một thôn quan không sợ chết, tôi còn có lý do gì trách phạt hắn, nói ra cậu ấy còn là một anh hùng, một hào kiệt. Tề Chấn Đào tôi thật sự bội phục người như vậy, ha ha ha.

Hai chữ " Bội phục" lại xuất hiện, Tề Chấn Đào trực tiếp khen ngợi Diệp Phàm

- Đúng vậy Chủ tịch tỉnh Tề, tôi…tôi lại phạm phải khuyết điểm ngang ngược rồi.

Diệp Phàm xấu hổ, giả bộ có chút thẹn thùng sờ sờ đầu, lẩm bẩm nói.

- Lần này ngang ngược với người nào?

Tề Chấn Đào cười nói, lại cảm thấy hứng thú.

- Phó Trưởng Ban Ngọc.

Diệp Phàm nói rất thành thật.

- Phó Trưởng Ban Ngọc là ai? Vì sao lại đối đầu với y?

Tề Chấn Đào biết thằng nhóc này có lẽ muốn kéo mình vào bẫy, trong lòng buồn cười thầm nghĩ, " Muốn mượn gậy tre thì để tôi giúp cậu một phen, lão Tề này vì trả nợ cho con trai, mối nhân tình này khá lớn. Sau này có muốn nhờ cậy lão tử làm chuyện gì cũng không dễ dàng."

- Chủ tịch tỉnh Tề, Ngọc Sử Giới là Phó Trưởng ban Sở Tài chính Tỉnh.

Vệ Sơ Tinh đáp lời giải thích.

- Ngày hôm qua ở chùa Nam Thiên xã Tây Bàn Ngư Dương vì phát sinh một chuyện nhỏ với cháu gái của y trước kia mà y mắng cháu là "Thứ đồ không ra gì", cho nên cháu mới tức giận, cãi cọ mấy câu.

Diệp Phàm có vẻ xấu hổ nói, đầu khẽ cúi xuống.

- Cháu mắng y sao, mắng như thế nào?

Tề Chấn Đào cũng thật sự hứng thú, thầm nghĩ không biết tiểu tử này mắng Ngọc Sử Giới như thế nào.

- Cháu mắng y là " Lão già kia" Diệp Phàm đàng hoàng nói:

- Nhưng cũng tại cháu tức quá.

- Ha ha ha…

Tề Chấn Đào và Phong Thanh Lục đều cười phá lên, nhưng bọn họ có thể cười chứ đám người Chu Càn Dương và La Hạo Thông làm sao dám cười. Nếu chuyện bọn họ cười truyền đến tai Ngọc Sử Giới vậy sau này không phải là tìm phiền toái cho mình sao, thần tài gia trong tỉnh làm lãnh đạo cấp dưới cũng không đắc tội được, cho nên bọn họ mới liều mạng nín lại, nín nhịn thật khó khăn, khuôn mặt bắt đầu nhăn nhó vặn vẹo rồi.

- Hừ! Y mắng cháu là "Thứ không ra gì", cũng không sai, cháu vốn cũng không ra gì, cháu là người đường đường chính chính.

Cháu mắng y là "Lão già kia", dĩ nhiên y phải tức giận, bởi vì y là người chứ không phải đồ vật, lại còn tặng thêm chữ "già", sau này không thể như vậy được.

Phó trưởng ban Ngọc tuy nói ở Ban Tài chính nhưng cũng xem như là lãnh đạo của cháu, đối với lãnh đạo phải luôn tôn kính, nếu có ý kiến cá nhân thì có thể trao đổi, không thể làm y mất mặt trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy.

Sau này phải chú ý đến điểm này, chẳng qua hiện tại có một số quan viên cũng không ra gì. Được rồi, không nói nữa.

Tề Chấn Đào dừng lại, thật ra y cũng đang gián tiếp phê bình Ngọc Sử Giới có vẻ bày ra tư cách, lấy quyền thế đàn áp người khác. Đám người Chu Càn Dương đương nhiên có thể liên tưởng đến chuyện đó, những người ngồi ở đây đều là người thông minh, không có ai là kẻ ngu.

- Chủ tịch tỉnh Tề, nếu ngài đã ở đây, có thể nói giúp một hai câu, để cho Sở Tài chính Tỉnh sớm cấp tiền xuống, đông đảo cán bộ và quần chúng Ngư Dương không thể cứ nhìn nó mà đón năm mới được.

Diệp Phàm trơ mắt nhìn Tề Chấn Đào, thầm nghĩ, chỉ cần chú chịu gật đầu, không phải chỉ là vấn đề một câu nói.

- Sở Tài chính Tỉnh có có chỗ khó của Sở Tài chính. Nơi đó phải quan tâm đến toàn bộ tài chính cấp phát của toàn tỉnh, không đơn giản như cháu nghĩ đâu. Chú nghĩ, không chỉ là Ngư Dương mà toàn tỉnh có hơn trăm huyện lớn nhỏ, mỗi nhà mỗi cảnh.

Tề Chấn Đào chậm rãi nói, chính là không muốn mở miệng

Diệp Phàm nóng nảy, qua thôn không còn phòng trọ, nếu hôm nay Tề Chấn Đào vỗ cái mông rời đi. Ngày mai huyện kêu mình tới Sở Tài chính Tỉnh xin tiền, vậy quá mất mặt. Ngọc Sử Giới có nể mặt mình không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất