Đoàn Hải vừa đi, Diệp Phàm đã sầm mặt xuống.
Hắn suy nghĩ một hồi, lẩm bẩm:
"Tiếu Phi Thành, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, nếu ông không biết nắm lấy, tôi cũng đành phải phản kích, trên đời này cũng không chỉ có Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông các ông"Diệp Phàm tiện tay gọi điện:
-Tiên sinh Tiếu Phi Thành, Xin chào, tôi là Diệp Phàm.
-Chủ tịch huyện Diệp à, anh vẫn khỏe chứ. Con gái Nhân Hề của tôi nói, trị liệu của anh tương đối hữu hiệu, nếu như tiếp tục đoán chừng có thể hoàn toàn trị lành, thật không biết phải cám ơn anh nnhư thế nào.
Thái độ của Tiếu Phi Thành tương đối thân thiết, xem ra tâm tình không tệ.
"Cám ơn! Ông cám ơn như vậy sao!"Trong lòng Diệp Phàm âm thầm mỉa mai, tuy nhiên ngoài miệng vẫn cười nói:
-Tiện tay mà thôi, lúc ấy đoán chừng cũng là vận khí tốt, vừa vặn mèo mù đụng phải chuột chết, nếu rảnh rỗi, ông kêu Nhân Hề đến Ngư Dương, tôi trị liệu thêm cho cô ấy vài lần, cứ cách ba tháng đến một lần, hiệu quả dần dần sẽ hiện ra, chữa bệnh nhất thời cũng không gấp được có phải không? ha ha ha…
-Ai! Chủ tịch huyện Diệp, chuyện mở rộng nhà máy phía bên Ngư Dương làm thế nào rồi?
Tiếu Phi Thành nói đến đây, tâm tình có vẻ xuống thấp, đoán chừng là có tâm sự.
-Ha ha… Chủ tịch Tiếu, nói thật, Tập đoàn Phi Vân các ngài làm như vậy có vẻ không có chút đạo lý. Chuyện phá bỏ, bố trí đất đai không có 2000 vạn thì không thể giải quyết được, khoản chi phí này các ngài lại không muốn gánh chịu, hơn nữa đây là điều kiện duy nhất để ký hợp đồng mà các ngài đề ra, chuyện này thật sự là ép Ngư Dương chúng tôi tuyệt lộ.
Diệp Phàm có vẻ tức giận rồi.
-Thật xin lỗi Chủ tịch huyện Diệp, ài, tôi tuy nói là chủ tịch, nhưng trong gia tộc còn có rất nhiều người khác. Công ty là tập đoàn, còn có rất nhiều cổ đông, chuyện này là Hội đồng quản trị quyết định. Như vậy đi, tôi cũng nói thẳng, sợ làm lỡ việc của các anh, nếu thật sự làm không được chúng tôi xin đề xuất rút lui trước, số tiền 300 vạn xem như là tiền vi phạm hiệp ước của Tập đoàn Phi Vân chúng tôi, không đòi các anh trả lại, ài… Chủ tịch huyện Diệp, chuyện này Tiếu Phi Thành này làm không có đạo lý, xin anh lượng giải.
Tiếu Phi Thành đoán chừng cũng bị ép buộc, xem ra chủ tịch cũng không thể nhất ngôn cửu đỉnh. Diệp Phàm cảm giác được một vài gia tộc công ty Hồng Kông hình như nội bộ đều rất phức tạp, giống như tập đoàn Nam Cung trước kia, danh tiếng chủ tịch dễ nghe, thật ra có rất nhiều chuyện cũng bất đắc dĩ.
-Nếu đã như vậy thì coi như xong đi, nói thật, điều kiện của Ngư Dương thật sự không bằng thành phố Phúc Xuân, tập đoàn các ngài có quyền tự do lựa chọn. Số tiền 300 vạn xem như là Tiếu tiên sinh ái tâm quyên tặng, bây giờ ngài có kêu tôi lấy số tiền đó ra tôi cũng không lấy ra nổi. Nếu các ngài có ý đồ rút lui xin mời tiến hành, nếu không cứ kéo dài mãi cũng không hay. Chẳng qua sau này Diệp Phàm này có chỗ nào có lỗi với tập đoàn các ngài cũng đừng trách tôi là được.
Diệp Phàm thu lại nụ cười, lạnh lùng nói, giọng nói cũng không còn thân thiết như trước.
Một giờ sau, Diệp Phàm đang chuẩn bị lên đường đi thành phố thì nhận được điện thoại của Trịnh Lực Văn, nói là Tổng giám đốc tạm thời của Ngư Dương Tiếu Ngạo Sương đã đề xuất giải ước, hỏi tính toán của Diệp Phàm.
Diệp Phàm lạnh lùng nói mấy chữ:
-Lập tức giải ước!
Sau khi cúp điện thoại Diệp Phàm lập tức gọi điện cho Tề Thiên:
-Tề Thiên, cậu điều tra một số chuyện của Tập đoàn Phi Vân và tập đoàn Bố Thăng Hồng Kông cho tôi, càng cặn kẽ càng tốt.
-Đại ca, có phải bọn họ chọc vào anh hay không?
Tề Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Không có việc gì, chút chuyện làm ăn thôi.
Diệp Phàm chậm rãi nói.
-Không thành vấn đề, một canh giờ sau em sẽ gửi tài liệu cho anh. À, nói cho anh biết Đoàn trưởng Thiết đã thăng Thiếu tướng rồi.
Tề Thiên cười nói, tuy nhiên trong lời nói vẫn lộ ra mùi vị chua xót.
-Vậy tôi cũng phải tới Thủy Châu chúc mừng anh Thiết một phen, ha ha ha.
Diệp Phàm cũng tương đối cao hứng, lại nói:
-Tiểu tử cậu có phải ăn dấm rồi không?
-Ăn dấm, em không thích ăn thứ đó.
Tề Thiên nhất thời không kịp phản ứng, cứ lắc đầu.
-Cậu không ăn dấm làm sao cảm giác có vị chua. Tôi còn ngửi thấy mùi thiu trong điện thoại.
Diệp Phàm trêu ghẹo nói.
-Ai! Lão Đại, anh cũng thăng lên Thượng tá rồi, huynh đệ này bây giờ vẫn chỉ là Thiếu tá, thảm hại, đến khi nào mới có thể tăng một cấp chứ!
Tiểu tử Tề Thiên này kêu khổ thấu trời, giả bộ thê thảm!
-Cậu muốn thăng cấp thì dễ thôi, gia tăng luyện công đi, đạt tới Quốc thuật tứ đoạn là có thể thăng lên Trung tá rồi. Tiểu tử cậu thật không biết đủ, cậu mới 24 tuổi, người ta muốn làm Thiếu tá có lẽ cũng phải 27 tuổi, cậu thăng tiến như vậy đã là rất nhanh rồi.
Diệp Phàm cười mắng.
-Hừ! Anh không phải là mới tròn 19 tuổi đã là Thượng tá sao.
Tề Thiên không nhịn được thầm cằn nhằn lên tiếng, thiếu chút nữa làm Diệp Phàm chết nghẹn, ra vẻ dạy dỗ nói:
-Được rồi, lúc nào đó hai chúng ta đấu thử, nếu cậu thắng được tôi, vậy tôi sẽ nhường chức Thượng tá lại cho cậu, thế nào hả?
-Đừng! Em vẫn mang mũ thiếu tá thôi, so chiêu với anh, đây không phải là muốn chết sao, loại tai to mặt lớn như Sát Thần tàn ác Phá Thiên cũng phải gọi anh một tiếng
"anh", em là cóc khô gì!
Tề Thiên rất biết mình biết ta, lập tức sợ hãi kêu lên.
-Ừ! Biết là tốt rồi, khổ công tu luyện mới là vương đạo, chẳng qua…
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến Tổ Hạch tâm số 8 của tổ A Đặc cần, Tề Thiên hiện tại chỉ là đội viên Liệp Báo, cũng không thuộc về tổ Đặc cần, nghe nói muốn đi vào tổ Đặc cần khảo hạch tương đối khó khăn, thành viên chính thức của tổ A Đặc cần cũng không quá 60 người.
Những người khác đều là hàng tạp nham, phối hợp giúp đỡ hậu cần, giống như là cả binh đoàn Liệp Báo đều là vì Tổ Hạch tâm số 8 tổ Đặc cần quốc gia.
Nếu như đưa Tề Thiên vào Tổ Hạch tâm số 8, tiền đồ sau này của tiểu tử này sẽ lớn hơn rất nhiều, chẳng qua tổ Đặc cần thi hành nhiệm vụ nguy hiểm hơn nhiều so với Liệp Báo. Khi gặp nhiệm vụ cấp đặc biệt, bất cứ lúc nào đều có thể rơi đầu, giống như lần trước Diệp Phàm tới Y Hạ Ma Cung của Nhật Bản, có thể xem là thập tử nhất sinh.
Lúc ấy Trương Cường và Lý Sơn đều thiếu chút nữa mất mạng, Lạc Tuyết Phiêu Mai cao thủ cấp ngũ đoạn, thực lực chân thật đạt đến năng lượng của cao thủ lục đoạn, cuối cùng còn không phải vì kịch chiến khiến bệnh cũ của cô ta tái phát, cuối cùng nghe nói Quốc thuật ngũ đoạn thoáng cái rớt xuồng tam đoạn, tương đương với Tề Thiên.
Cho nên tổ Đặc cần quốc gia giao cho bọn họ quyền lực rất lớn, nhưng cũng cho bọn họ nguy hiểm lớn hơn.
Diệp Phàm vẫn suy nghĩ có nên tiến cử Tề Thiên vào tổ Đặc cần hay không, tuy nói khảo hạch của tổ cực kỳ khó khăn, nhưng Diệp Phàm tin tưởng có mình tiến cử, hơn nữa thân thủ của mình khiến tổ có chút kiêng kỵ, Đoàn trưởng Thiết tương đối coi trọng bản thân mình, theo lý thuyết dàn xếp một người hẳn là không thành vấn đề.
-Chẳng qua làm sao vậy đại ca? Làm sao chỉ nói nửa câu?
Tề Thiên kêu lên trong điện thoại.
Nguồn: http://truyen360.com-Tề Thiên, nửa mặt bằng tầng ba của cao ốc Thiên Mã thuộc tập đoàn Nam Cung do Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông thuê, một nửa khác không biết cho ai thuê, cậu có bản lĩnh khuyên khách thuê rút lui không?
Diệp Phàm nghiêm túc hỏi.
- Hiện tại em không thể trả lời, bởi vì em không biết đối phương là người nào, hơn nữa đoán chừng đều là công ty của Hồng Kông, Hồng Kông hiện tại vẫn đang bị người Anh quốc thống trị, tương đối khó khăn.
Tề Thiên có vẻ ấp úng, xem ra tiểu tử này không ép cho thì không chịu xuất lực rồi.
-Ha ha ha, nghe khẩu khí của cậu cho dù khó khăn, cũng có cách của mình có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
-Chuyện đó là đương nhiên! Cha em có một người bạn thân thiết từ nhỏ ở Hồng Kông, nghe nói công ty của gia tộc kia cũng có gia sản mười mấy tỉ, thế lực khổng lồ.
Tiểu tử Tề Thiên này lại ra vẻ kiêu ngạo.
-Vậy thì đúng rồi, cậu lấy danh nghĩa của lão đầu tử nhà cậu chạy một chuyến, nói không chừng còn có thể đuổi được khách thuê nửa mặt bằng tầng ba còn lại ở cao ốc Thiên Mã, nhượng quyền cho thuê lại.
Diệp Phàm giăng bẫy Tề Thiên cứ thế rơi vào.
-Đại ca anh đang đào hố bẫy em sao! Tuy nhiên chuyện này không thể làm được! Tuy nói vị bá phụ kia có quan hệ tương đối thân thiết với cha em, cũng rất yêu thích em, tuy nhiên, tuy nhiên… Đại ca chuyện anh nói có lẽ liên quan tương đối lớn, hẳn là có hơn ngàn vạn tài chính sang tên sao.
Tề Thiên cũng không ngu ngốc, thoáng cái đã đoán trúng.
- Hơn nữa…hơn nữa bá phụ kia có một con gái, hình như…hình như…
Tề Thiên ấp úng không dám nói ra.
-Có phải cô ta có ý tứ với cậu hay không?
Diệp Phàm thiếu chút nữa cười phá lên, thầm nghĩ Tề Thiên này thật đúng là ai gặp cũng thích.
-Đại ca biết rồi còn nói, chẳng qua cô ấy lớn hơn em 2 tuổi, làm chị thì còn được, làm bà xã nhất định không được, nữ cường nhân a! Nghe nói công ty bá phụ hiện tại có ba thành công việc là cô ta xử lý. Sau này cưới nữ cường nhân ngày ngày trông coi mình thì sống thế nào? Hơn nữa nếu em đi cầu xin bá phụ, đoán chừng ông ấy sẽ thu xếp cho em đi cầu xin chị gái cường nhân đó, chuyện này lão đầu tử nhà em hình như cũng có chút ý tứ, không có đường sống.
Tề Thiên kêu khổ thấu trời.
-Ồ, thì ra là như vậy, ừ! Tôi cũng không thể đem lão đệ cậu cứng rắn nhét vào trong hố lửa có phải không, ài, coi như vậy đi! Vốn là tôi muốn giới thiệu….
Diệp Phàm lại bắt đầu câu cá rồi, nói nửa câu, khiến Tề Thiên không nhịn được kêu lên:
-Lão Đại, giới thiệu cái gì? Nói nhanh lên!
-Nói cũng không có cách nào, tiểu tử cậu sợ hãi nữ cường nhân người ta.
Diệp Phàm tiếp tục chơi câu cá.
-Chuyện có liên quan đến nữ cường nhân thì xong rồi.
Xem ra Tề Thiên thật sự sợ hãi nữ cường nhân này, thất vọng lắc đầu.
-Được rồi, tôi giới thiệu người khác đi.
Hắn thấy Tề Thiên có ý rút lui, Diệp Phàm lại ném ra một quả bom nặng cân, nổ Tề Thiên sắp hộc máu, trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, cười khan, hỏi:
-Đại ca, rốt cuộc là giới thiệu làm cái gì?
-Cậu sợ nữ cường nhân còn hỏi làm gì?
Giọng điệu của Diệp Phàm tăng lên.
-Hắc hắc, hỏi một chút, tò mò thôi.
Tề Thiên lại cười khan.
-Cậu từng nghe nói quốc gia có một tổ chức thần bí chưa?
Diệp Phàm rốt cục cũng đưa ra chủ đề chính, hắn biết Tề Thiên nhất định tự nhảy vào trong cạm bẫy, chẳng qua trong lòng Diệp Phàm vẫn còn có vẻ do dự. Màng nhĩ Diệp Phàm ong ong vang lên.
-Tiểu tử cậu nhỏ giọng một chút được không, lỗ tai lão tử sắp bị cậu làm điếc rồi, muốn gọi sói à.
Diệp Phàm tức giận mắng.
-Ha ha, xin lỗi đại ca, em kích động quá.
Tề Thiên cười khan, đột nhiên nhỏ giọng hỏi:
-Có phải đơn vị bộ đội thần bí đó không?
-Ừ! Hình như có chữ A ở đầu.
Diệp Phàm cố ý chỉ nói một nửa.
-Thật sao! Mẹ ơi! tổ A Đặc cần quốc gia, thần linh của em, thượng đế vạn năng của em, đại ca, anh thật có thể giới thiệu em vào đơn vị bộ đội đó?
Tề Thiên giơ tay lên, như một giáo đồ thành kính.
-Mẹ kiếp! Tiểu tử cậu tin vào thần linh chó má ngoại quốc à, nếu gọi cũng phải kêu tam thanh đạo tôn mới đúng, thượng đế cái rắm gì.
Diệp Phàm mắng.