Quan Thuật

Chương 526: Mỹ nhân đưa tới tận cửa

- Tới đã tới rồi, còn nói cái gì. Ngồi đi Diệp Phàm chậm rãi nói.

Mới vừa rồi ở trên bàn rượu người này biểu hiện còn rất tự nhiên, bây giờ đối mặt với một mình Diệp Phàm, dưới ánh mắt phảng phất có thể nhìn thấu lòng người của hắn làm gã cũng có chút chột dạ. Dù sao một mình đối mặt lãnh đạo người bình thường đều cảm thấy e ngại, huống chi Cổ Dương là tới cầu người.

Cổ Dương tự nói về cái nhìn của mình đối với công tác chiêu thương và thu hút đầu tư rồi một số điểm mấu chốt trong xây dựng Khu kinh tế Lâm Tuyền, cũng dẫn tới vài sự cộng hưởng của Diệp Phàm.

Hai người nói chuyện một hồi rồi Cổ Dương biết điều nói:

- Chủ nhiệm Diệp, để anh nghỉ ngơi, tôi đi về.

- Ha ha ha, những thứ này anh cầm về đi.

Diệp Phàm cười nói, đối với biểu hiện của Cổ Dương tương đối hài lòng, cũng không nguyện ý thu những thứ này, những thứ này đối với bản thân mình mà nói không tính là gì, đối với Cổ Dương mà nói chắc là phải tiết kiệm một năm mới có thể mua được.

Nghe Diệp Phàm vừa nói như thế, vẻ mặt Cổ Dương thoáng cái trầm xuống, thầm nghĩ:

- Uổng phí khí lực rồi, xem ra Chủ nhiệm Diệp không có nhìn vừa mắt. Nếu như có ý đồ hẳn là có nhận lấy thuốc rượu, khó có thể là ngại đồ quá ít, may là mình ở trong rượu đã đút vào 5000 đồng tiền lì xì, lão tử coi như bất cứ giá nào rồi, tiêu hết tiền tiết kiệm hai năm lương.

Gã ra vẻ ngần ngừ:

- Diệp…Chủ nhiệm Diệp, bên trong có một phong bao lì xì, để cho bác trai bác gái mua chút thuốc bổ. Tôi cũng không biết bác trai bác gái uống thuốc gì nên không mua mà để mời Chủ nhiệm Diệp đi mua.

- Cổ Dương! Anh có ý gì?

Diệp Phàm vừa nghe thì bực mình:

- Anh cầm chút tiền lương đi mua thuốc rượu đắt như vậy thật là đáng tiếc, cầm ra cửa hàng trả lại đi. Như vậy đi, để thuốc lại, những cái khác cầm đi, sau này còn dám đều nghị bao lì xì thì đừng có tới, hừ.

- Tôi biết rồi, thật ngại quá, sau này sẽ không thế.

Cổ Dương mặt đỏ bừng, rút hai cây thuốc ra để lại, cảm giác mình có chút hi vọng nếu không Chủ nhiệm Diệp sẽ không nói để lại hai cây Trung Hoa.

Tuy nhiên chuyện bây giờ người ta thu thuốc rượu mà không giúp là bình thường vì đó cũng chỉ là đồ ra mắt, không coi là cái gì.

Bây giờ quan trường có một câu tục ngữ nói là lần đầu tiên rượu thuốc tới gõ cửa, một vạn thì khai đường, hai vạn lập hồ sơ, ba vạn suy nghĩ, bốn vạn đề cử, năm vạn đã định. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Cổ Dương cảm xúc phập phồng, cầm hai chai Mao Đài xoay người đi, chẳng qua vừa đi đến cửa thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng dễ nghe.

Diệp Phàm nói:

- Ngày mai đến Khu kinh tế Lâm Tuyền báo cáo, phối hợp giúp tôi xử lý một chút giấy tờ tài liệu, anh chẳng phải là làm văn hóa sao, vậy trước tiên làm chủ nhiệm phòng tổng hợp. Sau này tính thành tích công tác mà định ra, nếu có thành tích thì chuyển chính thức, thành tích thường thường thì trở về chỗ cũ. Tôi là người chính là như vậy, nói chuyện minh bạch không vòng vèo, đây chính là yêu cầu của tôi. Cảm thấy có lời sẽ tới, nếu không thì tôi cũng không cần.

- Cám ơn!

Cổ Dương thiếu chút nữa phun máu, trái tim nhảy dồn dập, tựa hồ lồng ngực giam không được, vội vàng đưa tay bưng kín, quay đầu cung kính khép cửa rồi nhanh như chớp chạy ra khỏi Thủy Vân Cư.

Gã chạy một hơi tới chỗ "Đại vương", đây là chỗ mà người ta đặt các phần mộ giả, thật ra là chỗ dòng họ tế bái tổ tiên, thường thường đều xây ở nơi có phong cảnh u nhã.

- Ha ha ha, lão tử rốt cục đề bạt rồi, lão tử rốt cục đề nghị Phó Trưởng phòng rồi, lão tử.

Cổ Dương giống như một kẻ điên, cười sằng sặc ở chỗ " Đại vương" của người ta làm rung động cả một cây cổ thụ khiến bầy chim bay lên nháo nhác.

Vào lúc 10 hư, dường như có phối hợp, tiếng gõ cửa lại vang lên, Diệp Phàm mở cửa ngây người vài giây, lại là Trang Hồng Ngọc.

Hiện giờ cô mặc một bộ váy màu hồng, chắc rất ít làm chuyện này nên gương mặt đỏ bừng đúng với câu "Nhân diện đào hoa tương ánh hồng".

Có thể bởi vì nguyên nhân khẩn trương nên hai bộ ngực phập phồng cao vút như sóng, lỗ tai của Diệp Phàm thậm chí đã nghe được cả tiếng trái tim đập thình thịch.

Mái tóc buông dài giờ đã được búi cao để lộ vầng trán cao khiết, cặp mắt sâu thẳm khiến người ta như lạc vào đầm sâu, đôi môi mềm có thoa chút son đem theo hương thơm nhàn nhạt.

Bên dưới có chút giống quần sườn xám xẻ tà để lộ đôi chân thon dài như ẩn như hiện, đôi giày cao gót màu hồng càng tôn thêm vẻ dong dỏng, phong tư yểu điệu làm người ta tưởng tượng ra hàng ngàn hàng vạn. Tuy nói trang phục rất khêu gợi nhưng không hề toát lên vẻ dễ dãi.

- Ực!

Diệp Phàm lại có thể làm ra một hành động bất nhã, thanh âm nuốt nước bọt chắc Trang Hồng Ngọc cũng nghe thấy vì yết hầu phập phồng phối hợp thêm một tiếng khiến mọi người đều có thể đoán được trong đầu hắn nghĩ gì.

- Mẹ kiếp! Mất hết thể diện rồi, bình tĩnh đi, không thể vừa nhìn thấy mỹ nữ thì như xe bị tuột xích.

Cứ như vậy rồi sẽ phạm sai lầm, lão tử là cao thủ quốc thuật, phong phạm đại sư vất đi đâu hết rồi?

Hắn tự mắng mình một câu.

Rồi cười nhạt:

- Vào đi, mời ngồi.

- Ừ!

Trang Hồng Ngọc vẫn cảm thấy e ngại, lúc ngồi xuống thừa lúc Diệp Phàm không chú ý thì đưa tay ôm lấy tà váy, tựa hồ sợ nó lộ ra.

Mới vừa rồi thanh âm nuốt nước bọt của Chủ nhiệm Diệp làm Trang Hồng Ngọc hối hận không kịp. Vốn là nghĩ lưu lại cho lãnh đạo một ấn tượng khí chất cao nhã nào ngời lãnh đạo còn không như hèn mọn bình thường mà ngay cả động tác thô bỉ như vậy cũng có thể làm ra.

Để lộ ra nữa cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, đôi mắt của Trang Hồng Ngọc ánh lên một tia kiên nghị, một tia quật cường, còn có cả một tia sợ hãi.

Cô thầm nghĩ:

- Đã tới an vị một lát, nếu như Chủ nhiệm Diệp thật sự là lang sói thì tối nay dù liều mạng cũng phải giữ được thân thể.

Xem ra thật đem lão tử làm lang sói rồi.

Diệp Phàm cười khổ, rót chén trà cho Trang Hồng Ngọc, liếc mắt nhìn qua thì thấy trong tay cô cầm hai cái hộp, chắc là trà Ô Long hạng sang và thuốc bổ.

- Cô xuất thân từ tài chính và kinh tế phải không?

Diệp Phàm cũng bày ra tư thế lãnh đạo, cô nàng đã cao ngạo như vậy, mình ngay cả một chút khí thế cũng không có thì làm sao thuần phục được ngựa hay.

Ngựa hay mà không hàng phục được thì chỉ là một ngựa hoang cuồng phóng, để làm thủ hạ cũng không an lòng, tùy thời đều có thể gây ra phiền toái. Diệp Phàm cũng không nghĩ cả ngày mang theo phiền toái ở bên người.

- Đúng vậy, tôi tốt nghiệp đại học Kinh tế Tài Chính Đông Nam, năm nay vừa bảo vệ luận văn tiến sĩ.

Trang Hồng Ngọc khôi phục bình tĩnh, ra vẻ xem xét Diệp Phàm, nói đến trình độ học vấn thì cô rất tự tin.

- Tiến sĩ thì rất giỏi sao, chẳng phải vẫn ngồi chết trong cục hồ sơ đếm giấy.

Diệp Phàm mắng thầm.

, gật đầu cười nói:

- Ừ! Trình độ học vấn đủ cao rồi. Chẳng qua bản thân ngoài coi trọng trình độ học vấn còn phải đồng thời chú trọng hơn năng lực công tác thực tế, xã hội hiện đại có rất nhiều người kiến thức cao mà năng lực kém.

Nói như thế, theo tôi là phải có thành tích mới có thể làm cho người ta tin phục.

Văn bằng chỉ là một trang giấy, vật chết vô dụng. Nếu nói tôi lựa chọn. Một người là trên năng lực thực tế công tác mạnh mà văn bằng lại chỉ đến trung học, một người là có đại học văn bằng mà trên thực tế năng lực không mạnh, hai người kia tôi khẳng định lựa chọn người trước, cô hiểu ý của tôi không?

- Ta biết, văn bằng chỉ có thể đại biểu quá khứ, tuy nhiên tôi tin tưởng người có văn bằng cao chỉ cần chịu cố gắng, làm ra thành tích nhất định sẽ tốt hơn vì dù sao tầm nhìn và kiến thức cơ sở cũng tốt hơn người khác.

Trang Hồng Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ sáng ngời hơn rất nhiều, tương đối tự tin, cũng không có nhiều sợ hãi đồng chí Diệp Phàm.

- Còn rất bình tĩnh, không tệ!

Diệp Phàm thầm gật đầu, miệng nói:

- Phải dựa vào sau này tôi luyện trong thực tế, cô có lòng tin không?

- Tôi tin tưởng mình tuyệt đối có thể làm tốt công tác tài vụ.

Trang Hồng Ngọc tuyệt không khiêm nhường, Diệp Phàm thậm chí mơ hồ cảm thấy nội tâm của cô có một tia khinh thường và cuồng ngạo.

- Cô nàng này cũng quá ngạo khí rồi, trước tiên phải hàng phục mới được, nghĩ biện pháp gõ cô ta một chút, nếu không sau này càng vênh váo tự đắc, đối với lãnh đạo bất kính sẽ khó triển khai công tác. Mình thì không sao chỉ sợ nhắm trúng hai Phó Chủ nhiệm Trương Quốc Hoa và Ngọc Xuân Thiền bất mãn.

- Cô nói trước suy nghĩ của mình đối với công tác tài vụ, như thế nào mới có thể làm cho Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta làm được giảm bớt chi, gia tăng tài chính thu vào. Đương nhiên, giảm bớt chi chỉ là ở một mặt lãng phí, giảm bớt chút là được, chủ yếu còn là đã thấy ra phương diện từ bên ngoài thu nạp đến tiền mới là trọng yếu nhất.

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

- Thật ra thì rất đơn giản, Khu kinh tế Lâm Tuyền có thể trưng thu khắp mọi mặt hợp lý phí quản lý, thu nhập từ thuế.

Sáu trấn hai xã đã là trực thuộc ở khu kinh tế quản hạt, lần này tiền sửa đường đều là từ khu kinh tế mà ra, bọn họ cũng nên nộp chút ít trích phần trăm lên, như vậy mới có lợi cho khu kinh tế tuần hoàn tốt. Nếu không, thoáng cái sẽ đem tiền khu kinh tế cho dùng hết, không khác mổ gà lấy trứng, Được một mất mười, cụ thể thì có phương pháp xử lí.

Trang Hồng Ngọc xem ra khá rành rẽ về phương diện tài chính, nói chuyện giọt nước không lọt, hơn nữa vài điểm quan trọng cũng động đến tâm tư Diệp Phàm, tuy nhiên bộ dạng cao ngạo không khỏi khiến hắn đau đầu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất