Quan Thuật

Chương 546: Tính trước làm sau

Chu Trường Hà bật thốt:

- Chẳng lẽ là ôm tài khoản bỏ trốn. Khoản tiền lớn như vậy nếu ra nước ngoài thì cả đời cũng không cần lo lắng.

- Ôm tài khoản bỏ trốn, có thể. Tuy nhiên tiểu tử kia rất quỷ quyệt, mấy lần chúng ta ra tay hắn đều chuyển bại thành thắng. Lần trước bảo Hoàng Hải Bình ra mặt nghĩ là có thể đánh ngã hắn, ai ngờ hắn lại phản đòn tống Hoàng Hải Bình vào tù. Chuyện lần này chúng ta phải thận trọng, hai vị huyện thái gia tương đối coi trọng tiểu tử này, đánh hổ không thành bị cắn trả thì phiền.

Phí Mặc rất tỉnh táo.

- Ừ! Tiểu tử này trơn tuột như lươn, tuy nhiên lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Chẳng phải vẫn có câu đi ở bờ sông sao không có lúc bước hụt, nếu tôi điều tra ra tình huống là thật thì không cần báo lên Cổ Bảo Toàn, dứt khoát nhất cử bắt giữ, tôi lấy tư cách Ủy ban kiểm tra độc lập phá án, lúc đó cho dù Cổ Bảo Toàn muốn nói câu gì cũng nói không được, ha ha.

Chu Trường Hà cười gằn.

- Ừ! Cũng đúng! Nếu như cho Cổ Bảo Toàn biết rồi có lẽ sẽ để lộ phong thanh, y vẫn luôn bảo vệ Diệp Phàm, không sai. Cứ làm như thế.

Phí Mặc buông điện thoại.

Sau đó y còn cảm thấy không yên lòng, tiếp tục gọi điện cho Trương Xuân Mai bảo theo dõi sát sao.

- Bí thư Cổ, tôi báo cáo với anh chuyện này.

Diệp Phàm gọi điện thoại.

- Chuyện nào, cậu nói nhanh đi, vừa nghỉ giải lao cuộc họp được 10 phút, tôi không có thời gian.

Cổ Bảo Toàn nói.

- Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông không phải là rút vốn sao? Cho nên tôi đã tìm tập đoàn vẫn đối đầu với bọn họ là tập đoàn Bố Thăng Hồng Kông muốn bọn họ đến đầu tư ở Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương. Hôm trước trên hội nghị thường vụ tôi không dám tiết lộ chuyện này vì Tập đoàn Phi Vân có quan hệ mật thiết với Tiếu gia nên tôi e để lộ phong thanh.

Diệp Phàm nói.

- Bố Thăng nguyện ý đầu tư vào Ngư Dương chúng ta sao? Chắc bọn họ cũng nghĩ như Phi Vân thôi, hi vọng không lớn. Hơn nữa công ty người ta ở Hồng Kông thì tới cái chỗ hẻo lánh này làm gì.

Cổ Bảo Toàn lắc đầu, cảm thấy Diệp Phàm nghĩ viển vông.

- Bố Thăng đương nhiên không muốn đầu tư vào đây nhưng tôi có cách ép bọn họ.

Diệp Phàm có vẻ đắc ý.

- Ép! Cậu dùng cái gì ép?

Cổ Bảo Toàn cũng hứng thú, biết tiểu tử này có lắm trò.

- Tập đoàn Nam Cung ở Hồng Kông mới vừa xây xong một tòa nhà gọi là cao ốc Thiên Mã. Lần trước Tập đoàn Phi Vân vẫn muốn thuê một tầng vì tầng thứ tư đã bị Bố Thăng thuê rồi.

Vì để chiếm được địa bàn này mà hai nhà đang ra sức, tôi điều tra ra tư liệu thì biết chỗ này có quan hệ lớn tới việc làm ăn của bọn họ.

Lúc tôi ở Lâm Tuyền không phải là giúp tập đoàn Nam Cung sao? Vì thế đã lợi dụng quan hệ lấy được nửa tầng lầu chuyển cho tiên sinh Tiếu Phi Thành Tập đoàn Phi Vân.

Từ đó mà bọn họ đã đáp ứng đầu tư nhà máy Ngư Dương chúng ta, chẳng qua sau này có sự thay đổi trong hội đồng quản trị nên xảy ra biến cố, tuy nhiên chúng ta cũng có 300 vạn bồi thường, cũng không coi là hao vốn.

Mấy ngày qua tôi vẫn ra sức, hiện giờ thông qua vài bạn bè đã lấy được một nửa tầng lầu thứ ba của cao ốc Thiên Mã, chuyển phí thuê lại là 2000 vạn.

Diệp Phàm vừa nói đến đây Cổ Bảo Toàn không nhịn được lập tức nghiêm nghị:

- Tầm bậy! Cậu đem 2000 vạn của khu kinh tế rút ra. Nếu như không ai thuê lại thì cậu làm sao. Cậu đấy, làm việc không suy nghĩ hậu quả, đây chính là muốn vào tù.

Cổ Bảo Toàn lạnh cả người, ngay cả mồ hôi hột cũng toát ra. Nếu như không có 2000 vạn thì còn làm thế nào thi hành Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền. Không có Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền thì làm sao Khu kinh tế Lâm Tuyền bay lên. Kinh tế làm không đi lên sẽ ảnh hưởng đến toàn huyện, ảnh hưởng đến mũ quan của mình.

- Bí thư Cổ, anh hãy nghe tôi nói 2000 vạn đúng là tôi cầm đi thanh toán, ban đầu vì sợ anh không đồng ý nên không nói cho anh biết.

Để kịp quyền thuê thì chiều hôm qua tôi đã phải đi Hồng Kông, quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi, tập đoàn Bố Thăng,có nhu cầu cấp bách thuê mặt tiền lầu 3 cao ốc Thiên Mã.

Tuy nhiên khi tôi đem chuyện nhà máy dệt Ngư Dương nói với bọn họ yêu cầu đàu tư thì bọn họ khéo léo từ chối.

Nói thật, lợi nhuận nhà máy chúng ta đúng là không cao, làm không tốt còn phải hao vốn, đám ôn chủ Hồng Kông dày dạn dĩ nhiên là coi thường.

Tuy nhiên bọn họ nói là có thể xuất ra 2200 vạn để cho tôi đem quyền thuê mặt tiền tầng ba cao ốc Thiên Mã trong mấy năm chuyển nhượng lại.

Tôi tạm thời chưa đồng ý, cho bọn họ kỳ hạn 10h sáng mai.

Nếu như không đáp ứng tôi sẽ đi tìm tiên sinh Tiếu Phi Thành của Tập đoàn Phi Vân, tôi tin tưởng Bố Thăng tuyệt đối sẽ không trụ được. Theo tôi đoán, nếu nửa tầng thứ ba của cao ốc Thiên Mã để cho Bố Thăng cầm đi, hơn nữa bọn họ đã đoạt tiên cơ tầng thứ tư thì Tiếu Phi Thành có cổ phần khống chế Tập đoàn Phi Vân sẽ bị tổn thất trọng đại, tuyệt tuyệt đối không dừng ở con số 2000 vạn này.

Chuyện này tôi nắm chắc tới 8 thành, cho dù cuối cùng hai nhà bọn họ không đồng ý đầu tư thì chúng ta nhượng quyền thuê lại cũng có thể kiếm về chừng 200 vạn.

Tôi đoán chừng nếu như để cho hai nhà giáp mặt thì phí thuê còn cao hơn.

Diệp Phàm tự tin, nói thêm:

- Hơn nữa, chuyện này tôi không nói trước với ngài vì để xảy ra chuyện gì bất trắc sẽ một mình tôi chịu hết, tôi cũng bị bức lên Lương Sơn rồi, nếu không làm thì không làm, muốn làm phải làm cho tốt, thất bại thì ngồi tù.

- Ai! Lá gan của cậu thật đúng là lớn, có quyết đoán, Cổ Bảo Toàn tôi bội phục!

Cổ Bảo Toàn nói, suy nghĩ một chút liền cẩn thận:

- Cậu phải nhanh lên một chút, nếu hai công ty không đồng ý thì nhanh chóng chuyển quyền thuê rồi về, có thể kiếm được 200 vạn đã coi như là công lớn rồi. Tôi sợ bên Ngư Dương có mắt nhìn vào, chậm thì sinh biến, cậu phải cẩn thận nếu không thất bại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.com

- Tôi biết rồi, xế chiều ngày mai chắc sẽ sáng tỏ, nếu không thành tôi lập tức cho thuê lại rồi lấy tiền trở về ngay.

Diệp Phàm ngưng trọng nói:

- Bí thư Cổ, xin lỗi rồi, tôi hơi manh động.

- Ai. Cậu tự bảo trọng.

Cổ Bảo Toàn thở dài cúp điện thoại, lẩm bẩm:

- Tiểu tử này, cậu lại làm ra chuyện động trời, nếu như không được bắt chết cũng không quá đáng. Ai. Giống như lá gan của đám anh hùng thảo mãng ngày xưa vậy. Cổ Bảo Toàn này không bằng hắn, chẳng lẽ tiểu tử này là con rồng, nhân tài là như vậy, người làm đại sự không thể chần chừ, muốn làm đại sự cũng phải có tâm lý cờ bạc, cho phép ba, hắn đánh cuộc chính là đời người, dùng cả đời đánh cuộc tiền trình.

Mới vừa để điện thoại xuống thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Cửa vừa mở thì một người thanh niên xa lạ tiến vào, thân hình và tướng mạo bình thường, chừng hai mấy tuổi, chỉ là cặp mắt rất linh động nhưng trên mặt có chút dấu hiệu của bệnh tật.

Người thanh niên hành lễ một cái gần theo nghi thức quân đội, nói khẽ:

- Tôi tên là Phương Viên, trạm trưởng Trấn Đông Tà bảo tôi tới đây.

- A! Vào đi.

Diệp Phàm để người kia tiến vào rồi đóng cửa lại.

- Nơi này nói chuyện có được hay không?

Phương Viên liếc mắt nhìn gian phòng hỏi.

- Không có chuyện gì, hiện tại không ai, vốn là có một nữ thuộc hạ, bây giờ cô ấy đi làm đầu rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Đặc Cần tổ Chiến Long thứ 8, phó trạm trưởng Hồng Kông trung tá Phương Viên g bái kiến Diệp phó soái.

Phương Viên làm một động tác thi lễ của võ sĩ diện kiến tiền bối quỳ nửa đầu gối hai tay đưa lên một tấm thẻ chứng minh và một tấm thẻ thân phận đặc cần màu xanh.

Tấm thẻ này rất đặc biệt, bên trên có một góc biến hình viết một chữ nhất theo lối thảo.

Nghe nói tấm thẻ này là đặc chế, đầu tiên là được một cơ cấu đặc thù trên trạm Hòa Bình của Nga dập thành, trải qua nhiều đường rồi được cao thủ siêu cấp quốc thuật Trung Quốc dùng nội kình đặc thù áp chế mà thành, nên thẻ này có thể phòng cháy, không thấm nước, trong áp lực mấy ngàn cân có thể biến hình nhưng không hư hại, giảm áp lực sẽ trở về nguyên dạng.

Chỉ cần dùng một đầu ngón tay nhấn vào là có hiệu quả đặc thù, muốn phỏng chế là không thể, dĩ nhiên bí mật này chỉ có cao thủ nội kình của tổ đặc cần mới biết được.

- Anh chính là Phương Viên, đứng lên đi.

Diệp Phàm nhận lấy tấm thẻ đặc biệt, khẽ hành khí dồn nội kình vào kiểm tra thì tấm thẻ thay đổi hiện ra một vài tư liệu về Phương Viên một chút tài liệu, vừa nhìn cũng biết không phải là giả rồi.

Đương nhiên, người bình thường cũng có thể thử, dùng ngón tay nhấn vào thì nhiệt độ cơ thể sẽ cảm ứng hiện ra chức vụ cấp bậc cơ bản của người cầm thẻ, còn muốn hiện thêm thì phải dùng nội kình mới có thể hiện ra, người bình thường phát hiện không được.

Đương nhiên, nghe nói thẻ đặc biệt này cũng có phân cấp, theo thứ tự là ngọc, kim, bạc, đồng, sắt.

Cao thủ tứ đoạn đến ngũ đoạn, cấp bậc thượng tá trở xuống thì dùng thẻ sắt.

Tổ phó của tám phân tổ lớn, nếu như công lực không đạt tới lục đoạn thì cũng dùng thẻ đồng, bọn họ phần lớn đều có cấp bậc đại tá, cá biệt cũng có thiếu tướng.

Đương nhiên, cấp bậc cũng không phải là đặc biệt trọng yếu, khác nhau tại chức vụ, ví dụ như Diệp Phàm, hắn được tổng bộ nhận định là cao thủ lục đoạn, cấp bậc mới thượng tá nhưng lại dùng thẻ bạc.

Bởi vì chức vụ cao Diệp Phàm, là phó soái của tổ hạch tâm Chiến Long, cảnh giới quốc thuật lục đoạn, tuy nói là khách khanh nhưng vì còn quá trẻ đã có thân thủ lục đoạn nên tổng bộ đặc biệt để hắn giữ thẻ bạc.

Thiết Chiêm Hùng cũng là thẻ bạc, Tổ trưởng tám phân tổ của tổng bộ cũng vậy, tổ phó nếu như cảnh giới chưa đến lục đoạn thì không được thẻ bạc mà dùng thẻ đồng, chỉ cao hơn đội viên bình thường một cấp. Diệp Phàm đoán chừng là tổ phó duy nhất trong tám tổ có thẻ bạc.

- Trong tổ đặc cần thì mạnh nhất là tổ 8, danh xưng trong quốc gia là Chiến Long Tổ.

Chỉ có tổ trưởng tổ này mới có thể xưng là soái vì bọn họ là tổ chiến đấu đặc thù. Thiết Chiêm Hùng đã là soái thì Diệp Phàm là phó soái, các tổ khác chỉ gọi là tổ trưởng mà không thể gọi là soái.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất