Trong hai phòng, phát hiện thấy một đại sảnh, bên trong có khoảng bẩy, tám mươi người.
Một người đàn ông tay phải cầm một khẩu súng, tay trái cầm một cái điều khiển đoán chừng là để điều khiển kíp nổ. Bên cạnh có hai người, một người là Đinh Xuân Thu, toàn thân rũ rượi, trên mặt nhiều chỗ sưng lên, trên khóe miệng vẫn còn dính vết máu giống như một tên ăn mày tội nghiệp vừa phú hộ đánh.
Người còn lại là Thái Kỳ, lúc này không còn vẻ anh tuấn, ngồi bệt dưới sàn, mặt mũi cũng thảm không kém gì Đinh Xuân Thu, trên đùi còn có vết máu, chắc là đã bị thương.
Thấy Diệp Phàm đi vào, Đinh Xuân Thu kinh ngạc, liếc trộm một cái rồi cũng không dám lên tiếng, đầu cúi gằm.
- Mở cái hộp ra.
Phi Thiên Ngô Công nói.
Diệp Phàm sau khi mở ra thì y nhìn lướt qua, phát hiện trong hộp đúng là không có giấu gì cả, mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Để dưới đất, cho ngươi lui.
Diệp Phàm mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn bởi vì hắn phát hiện tay Phi Thiên Ngô Công hơi run nhắm vào bắp đùi mình, đoán là chờ sau khi mình đi ra sẽ nổ súng.
- Hừ! Người này quá thận trọng rồi.
Diệp Phàm hừ lạnh, từ từ cúi xuống để chiếc hộp gỗ xuống dới đất rồi buông tay, ánh mắt của Phi Thiên Ngô Công bất giác bị hấp dẫn vào chiếc hộp.
- A!
Diệp Phàm quát lên một tiếng, thi triển - Hóa âm mê thuật- tạo thành một luồng sóng âm dữ dội từ trong miệng phun ra, trong nháy mắt đánh về phía Phi Thiên Ngô Công lúc này vẫn chưa kịp định thần.
Theo tiếng sóng âm, hai cây đao lóe sáng hướng thẳng về phía Phi Thiên Ngô Công.
Bên kia Đinh Xuân Thu và Thái Kì sớm đã bị Hóa Âm mê thuật làm cho mê muội, ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra
Cả hai chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên rồi tiếng kêu thảm thiết của Phi Thiên Ngô Công truyền đến, một khắc sau, hai người mới lấy lại được bình tĩnh thì đã không thấy bóng dáng của Phi Thiên Ngô Công, còn đang ngây người thì chợt nghe cách đó không xa một tiếng nổ dữ dội vang lên, làm rung chuyển Đế Uy sơn trang..
Một phút sau thấy Diệp Phàm đi ra, quét mắt nhìn hai vị chủ tịch Đinh và chủ tịch Thái, cười nói:
- May mắn không phụ sự ủy thác, kẻ bắt cóc tự nổ tung chết rồi, hai người bình an không có chuyện gì, vậy hai ngươi đi cứu người đi, tôi cũng đến bệnh viện băng bó một cái.
- Thiết Đông, ngươi lập tức lái thuyền cao tốc đưa Diệp tiên sinh đến bệnh viện.
Vệ Đông chấn động, thầm nghĩ, " May quá! Mình còn tưởng rằng tất cả đã đều bị nổ tung mà chết, không ngờ lại dễ dàng giải quyết như vậy. Xem ra Diệp tiên sinh thật rất có năng lực. Kì lạ thật, Diệp tiên sinh làm như thế nào vậy.
Trở lại khách sạn, sau khi Hồng Ngọc báo cáo mới biết được thị trấn Lâm Tuyền xảy ra việc lớn, Diệp Phàm vội vàng đặt vé máy bay sớm nhất vào sáng hôm sau, trở về trước rồi mới nói, nếu không cũng không biết đám người đứng đầu hay xã sáu thị trấn có bị Mâu Dũng và Tạ Đoan nuốt sống mất không.
Không lâu sau Thái Đông Quyền tự mình đưa tới ngân phiếu 200 vạn, cứ nói lời cảm tạ mãi. Hơn nữa còn đồng ý sau một thời gian ngắn nữa sẽ phái người đến Lâm Tuyền và Ngư Dương khảo sát một phen, bàn bạc chuyện triển khai mở rộng dự án bất động sản.
Đinh Xuân Thu miễn cưỡng nhận lỗi với Diệp Phàm, tiểu tử này đoán chừng trong lòng vẫn là có chút vướng mắc, mặc dù nói hai câu nghe xuôi tai nhưng vẫn còn cứng đầu cứng cổ, tuy nhiên Diệp Phàm cũng không để ý.
Sau 0h tối, điện thoại đột nhiên vang lên.
Lại là Triệu Sĩ tổng giám đốc mới của tập đoàn Bố Thăng tự mình gọi điện thoại đến nói:
- Diệp tiên sinh, tập đoàn chúng tôi sau khi đã bàn bạc quyết định chấp nhận điều kiện của các anh. Sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ phái trưởng ban Triệu Tận Trung dẫn đầu đoàn giám sát đến huyện Ngư Dương tỉnh Nam Phúc để khảo sát thực địa, nếu đáp ứng đủ điều kiện thì sẽ trực tiếp kí kết hợp đồng.
Diệp Phàm nghe vậy cũng không nói gì thêm, vội vàng báo lại cho Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ, hai người cũng vô cùng mừng rỡ, chỉ thị cho Diệp Phàm nhất định phải tiếp đãi chu đáo với những người khách từ Hông Kông mới được, không cho phép bất kỳ một sơ suất nào.
Tuy nhiên để giữ bí mật 3 người quyết định sẽ không công bố mà đợi khách đến rồi mới bàn bạc, chủ yếu do sợ sau đó người của Tiêu gia sẽ biết chuyện rắc rối mới xảy đến của tập đoàn Phi Vân.
Đến Thủy Châu nghỉ ngơi một ngày, ba giờ chiều ngày hôm sau, Diệp Phàm dẫn đoàn người của Trưởng ban Triệu vội vã chạy về thị trấn Lâm Tuyền.
Diệp Phàm vừa mới xuống xe hơi, phía ngoài có một bóng người lập tức gọi điện thoại nói:
- Bí thư Chu, Chủ nhiệm Diệp đã trở lại, có tiến hành bắt ngay không?
- Lập tức tiến hành, sau khi khống chế được người thì lập tức bí mật áp giải về phụ cận thành phố Phúc Xuân giam giữ, triển khai xét hỏi nghiêm khắc.
Chu Trường Hà vui mừng, ra lệnh quyết đoán.
- Chủ nhiệm Diệp, người đứng đầu của sáu trấn hai xã đều đang ở trong phòng họp Đảng ủy của khu kinh tế chờ ngài, nhất định không chịu đi, thật là phiền toái. Ngày hôm qua sau khi Chủ tịch huyện Vệ tới xử lý bảo bọn họ yên tâm ở đây chờ ngài trở lại xử lý cho nên hiện tại tất cả mọi người đều đang ở đó đợi, ngài có muốn chuẩn bị trước một chút rồi mới đi gặp bọn họ không?
Thư ký kiêm trưởng phòng tổng hợp Cổ Dương ra đón, ngầm ra ám hiệu cho Diệp Phàm biết có chuyện phiền toái.
- Không sao, tôi muốn lập tức đi ngay, không cần chuẩn bị. Mấy vị này là khách bên tập đoàn Bố Thăng từ Hồng Kông đến để khảo sát Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương. Đoàn Hải, anh trước dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, nói với các đồng chí phòng kinh doanh là nhất định phải làm cho những vị khách này hài lòng mới được.
Diệp Phàm quay đầu nhìn Trưởng phòng kinh doanh Đoàn Hải nhẹ nhàng nhắc nhở, vẻ mặt nghiêm túc.
- Bảo đảm là không có vấn đề gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLĐoàn Hải gật đầu, quay sang Triệu Tận Trung cười nói:
- Hoan nghênh các vị từ Hông Kông đến Ngư Dương chúng tôi, mời về phòng nghỉ ngơi uống chén trà trước, Chủ nhiệm Diệp còn có một chút chuyện nhỏ phải xử lý.
Đoàn Hải đưa đoàn người của Trưởng ban Triệu về phòng nghỉ ngơi.
- Cổ Dương, mấy kẻ gây rối ra sao?
Diệp Phàm cười nhẹ như không có vẻ gì là khẩn trương.
- Sớm đã làm ầm ĩ lên, thiếu chút nữa đã ném cả chén trà vào mặt nhau.
Cổ Dương vừa báo cáo cụ thể tình hình ngày hôm qua vừa đi về phía phòng họp.
- Chủ nhiệm Diệp đã về rồi.
Thấy Diệp Phàm đi vào, phòng họp đang ầm ĩ nhất thời yên lặng như tờ, mười mấy đôi mắt tập trung vào Diệp Phàm.
- Bí thư Chu, Chủ nhiệm Diệp đã vào phòng họp đảng ủy rồi. Nghe nói đám người của hai xã sáu thị trấn tất cả đều ở bên trong, hai Phó Chủ nhiệm cũng đã ở trong đó. Bây giờ vào bắt người thì có vẻ không ổn, người quá nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt.
Một người đàn ông nhỏ tiếng báo cáo.
- Không cần phải quan tâm đến việc đó. Đối với loại sâu mọt của đất nước như thế này chúng ta còn khách khí làm gì. Khiêm nhường đối với hắn là vô trách nhiệm với đất nước của chúng ta, với nhân dân của chúng ta. Chúng ta đang làm gì, là Ủy ban kiểm tra, là chuyên bắt sâu mọt hại dân hại nước.
Lập tức hành động, chuyện này không thể kéo dài, hành động phải nhanh chóng, bất kể chuyện khác. Chúng ta Ủy ban kiểm tra xử án cũng tương đối khó khăn, nếu như cho hắn cơ hội thông đồng thì phiền toái rồi. Nếu như có người dám can đảm quấy nhiễu thì lập tức lấy ngăn lại chấp pháp cũng là nhắc nhở bọn chúng.
Hơn nữa, các người hô lên bắt giữ để điều tra thì cái đầu của bọn quan chức này sẽ nóng lên kinh sợ ngay.
Chu Trường Hà quyết đoán hạ lệnh.
Sau khi cúp điện thoại, y cười nói:
- Diệp Phàm tiểu tử, xem lần này hắn có kêu trời cũng vô dụng. Bí thư Cổ còn đang họp trong tỉnh, con đàn bà Vệ Sơ Tinh có thể đến cứu hắn hay sao? Lão tử lập tức đem hắn giải đến thành phố, để ta xem ai tới cứu ngươi. Hừ! Nghé con mà dám vuốt râu cọp, ngươi còn non lắm! Ta chính là muốn để mất hết mặt mũi thể diện mới được, để cho đám người của hai xã sáu thị trấn đều nhìn thấy được uy quyền của Chu Trường Hà ta, quyết tâm của Ta Chu Trường Hà ta. Hừ! 2000 vạn quá đủ để bắn chết ngươi rồi.
- Các đồng chí, tâm tình của mọi người tôi đều hiểu, thị trấn Lâm Tuyền chúng ta đều là huynh đệ, có điều gì muốn nói hôm nay mọi người hãy nói hết ra đi, chuyện gì cũng đều có biện pháp giải quyết cả.
Chẳng qua có câu tôi phải nói nhỏ một chút, mọi ngươi đều là lãnh đạo của hai xã sáu thị trấn.
Tôi hi vọng mọi người nhẹ nhàng thảo luận, không nên hơi một tí thì làm ầm lên, biến phòng họp đảng ủy khu kinh tế của chúng ta thành cái chợ như vậy có được không?
Chúng ta cùng chung mục tiêu đương nhiên cũng là vì Khu kinh tế Lâm Tuyền, tâm tình của mọi người tôi đều hiểu. Ở đâu mà chẳng có khó khăn, có khó khăn cũng không sao cả, chỉ cần nghĩ biện pháp vượt qua là được rồi;
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, đang nói thì cửa bị đẩy ra một cách thô bạo.
Bốn người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc hướng thẳng đến bàn đầu của Diệp Phàm chạy tới nói:
- Chủ nhiệm Diệp. Xin mời đi theo chúng tôi một chuyến.
-A! Hình như là Ủy ban kiểm tra.
Toàn bộ đám người của tám thị xã đều sợ ngây người, bởi vì bọn họ nhận ra người thủ lĩnh có cái đầu trọc lốc một nửa kia chính là phó bí thư Ủy ban Kỷ luật huyện Phí Phương Thành. Người này căn bản là một con chó của Phí gia. Các quan chức trong tay y bị cách chức đều là người đối địch với Phí gia. Ủy ban Kỷ luật huyện thiếu chút nữa là thành nha môn của các quan viên không nghe lời nhà họ Phí ở Ngư Dương. Hơn nữa, cũng phải là nói các quan viên làm vậy là đương nhiên, vì muốn làm rõ trắng đen cũng khó khăn, một điểm sai sót nhỏ mà bị Phí Phương Thành bắt được cũng bị lột da.
- Các anh là ai? Tại sao tôi lại phải đi với các anh?
Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng, vẫn còn ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, nghiêm túc hỏi.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi là người của Ủy ban Kỷ luật huyện Phí Phương Thành. Anh bị tình nghi tham ô nhận hối lộ, tham ô một khoản lớn công quỹ, đang bị nhà nước điều tra. Mau đi theo tôi, đừng lằng nhằng nữa. Hừ!
Phí Phương Thành hất cái đầu hói lên, còn cố ý đưa mắt liếc khắp hội trường. Đám người của hai xã sáu thị trấn thường ngày vênh váo ta đây bây giờ đã lặng người trơn mắt há hốc mồm làm y cười nhạt, cảm thấy thật là thoải mái, triển hết oai phong, cười thầm trong bụng, "Xem các người thường ngày rất uy phong, nhìn thấy ta như là chuột thấy mèo. Ta là ai chứ, là Ủy ban kiểm tra, cai quản cái mũ của quan chức."
- Ha ha, các anh có chứng cớ không? Các anh dựa vào đâu mà nói như vậy. Còn nữa, các anh có chỉ thị của Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ không? Lấy ra đây cho tôi xem.
Diệp Phàm nghĩ một chút, tìm cách trì hoãn thời gian, đoán chừng Cổ Dương đã chạy ra ngoài tìm Đoàn Hải rồi, chỉ cần chuyện này động đến chỗ Cổ Bảo Toàn thì dễ làm rồi.
- Chỉ thị của bí thư Cổ cần thiết đến vậy sao? Ủy ban kiểm tra chúng tôi độc lập xử án, sau này tự nhiên sẽ báo cáo cho Bí thư Cổ. Đi thôi!
Phí Phương Thành lạnh lùng cười, thấy Diệp Phàm không có vẻ gì là định đứng lên, liền quay đầu hướng ra sau, chỉ thị bằng mắt cho ba nhân viên công vụ.
- Khóa tay lại!