Quan Thuật

Chương 572: Trả chiêu

Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh đương nhiên cũng không muốn lạc hậu, tiếp lời Cổ Bảo Toàn:

-Chuyện mở rộng đường phải tiến hành, nói thật, trước kia tôi là người phản đối đầu tiên chuyện này, tuy nhiên trước khác nay khác, lúc ấy tình huống không giống với hiện tại. Các điều kiện thời cơ kinh tế cũng chưa được chín muồi. Hiện tại không giống như vậy, kinh phí có cơ sở nhất định, thời cơ cũng có thể thừa dịp Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền tiến hành thuận theo mà làm, nếu không chúng ta sẽ trở thành tội nhân lịch sử. Tuy nhiên, về vấn đề kinh phí mở rộng đường, tôi muốn nghe thu xếp của Chủ nhiệm Diệp.

Lời của Vệ Sơ Tinh trực tiếp chỉ rõ chuyện này do Diệp Phàm thu xếp, chứ không phải do mọi người ồn ào bỏ phiếu gì cả,

So với Cổ Bảo Toàn, lại càng trực quan biểu thị rõ ràng ủng hộ to lớn của Chủ tịch huyện đối với Diệp Phàm, cứ như vậy, các Đảng ủy viên đang ngồi còn ai dám phản đối chuyện mở rộng đường, nếu phản đối không phải là muốn đối kháng với Chủ tịch huyện Vệ sao?

Hơn nữa còn kết nối được Bí thư Cổ Bảo Toàn cho tới Phó Chủ tịch thường vụ thành phố Lô Trần Thiên. Ba luồng sức mạnh này cho dù là ai cũng không cách nào xoay chuyển, đó là một loại xu hướng tâm lý bình thường.

-Phó Chủ tịch thành phố Lô, Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ vừa rồi đều đã chỉ thị. Tôi nghĩ sau khi các đồng chí trở về hẳn là lĩnh hội được ý tứ của lãnh đạo.

Chuyện mở rộng đường đã quyết định, sau đây chính là vấn đề kinh phí mở rộng đường Đông Tỏa Dương của thị trấn Lâm Tuyền, tính toán bước đầu đoán chừng có 320 vạn là có thể tiến hành.

Đối với khu kinh tế chúng ta mà nói, đây cũng là một con số tương đối lớn, chúng ta cũng không giàu đến chảy mỡ.

Nói thật, một loạt sự kiện phát sinh cũng sản sinh đả kích nhất định với sự phát triển của khu kinh tế chúng ta, khiến Khu kinh tế Lâm Tuyền lúc này bị vây trong tình cảnh tương đối lúng túng.

Tuy nhiên chúng ta ngàn vạn lần không thể nổi giận, mà phải phấn khởi thẳng tiến, không có chuyện không làm được, chỉ sợ bản thân mình không dám đi làm.

Đương nhiên, giữa các thị xã nên thông cảm lẫn nhau, giúp đỡ cho nhau, đoàn kết nhất trí, thể hiện đầy đủ không khí tốt đẹp thị xã anh em giúp đỡ nhau. Bí thư Cổ vừa rồi cũng nói rất rõ ràng.

Còn kinh phí mở rộng đường Đông Tỏa Dương, tính toán của tôi là thị trấn Lâm Tuyền bỏ ra một nửa, chính là 160 vạn, 160 vạn còn lại rút từ chỗ nào chứ?

Diệp Phàm nói đến đây lại dừng lại.

Hắn phát hiện lỗ tai của các bí thư mấy thị xã khác đều dựng đứng, tất cả đều hơi có vẻ khẩn trương.

Bọn họ sợ Diệp Phàm thốt ra sẽ rút từ khoản mục tài chính dùng để sửa đường, tuy nhiên, những lãnh đạo cũng bi quan biết rằng, khẳng định phải đào tiền từ khu kinh tế rồi, nếu không tới chỗ nào mà kiếm tiền, khu kinh tế lại không phải con gà mái biết đẻ trứng, tự mình có thể sinh tiền. Đám người bọn họ mặc dù nói chiếm bảy tám phiếu trong hội nghị Đảng ủy, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, không có ai dám quăng phiếu phản đối, trên căn bản đều do Chủ nhiệm Diệp một mình định đoạt.

Ngay cả ba người Lô Trần Thiên, Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đều kỳ quái nhìn Diệp Phàm, muốn nhìn xem đồng chí Diệp Phàm làm sao giải quyết vấn đề nan giải này.

-Đương nhiên, chúng ta không thể nào rút ra từ số tiền chuyên dùng cho sửa đường của khu kinh tế, nếu như vậy con gà vàng khu kinh tế cũng chỉ còn lại xương gà.

Diệp Phàm vừa nói đến đây, Phó Chủ nhiệm Ngọc Xuân Thiền không nhịn được, hỏi:

-Chủ nhiệm Diệp, vậy tới chỗ nào rút tiền, không phải lại yêu cầu mọi người đi hóa duyên chứ?

-Hoá duyên, ha ha ha ha! No! No! Chủ nhiệm Ngọc thật sự xem Diệp Phàm này là đại sư hóa duyên sao?

Diệp Phàm lộ ra vẻ tương đối tự nhiên.

Ánh mắt của mọi người trong phòng họp đều tập trung nhìn tới, ngay cả ba người Lô Trần Thiên, Cổ Bảo Toàn, Vệ Sơ Tinh đều cảm giác tò mò, không biết tiểu tử này rút cuộc đang có âm mưu gì?

-Chủ nhiệm Diệp, đừng kéo dài nữa, anh nên tiết lộ chút gì tin tức hữu dụng để cho tất cả mọi người cao hứng.

Trương Quốc Hoa cũng không nhịn được nói, nhìn tiểu tử này đắc ý mà trong lòng khẽ tức giận.

-Mượn gà đẻ trứng, lấy trứng nuôi gà.

Diệp Phàm khôi phục bình tĩnh, phun ra tám chữ không giải thích được, khiến cho mọi người trong phòng họp lại càng buồn bực không giải thích được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

-Đồng chí Diệp Phàm, cậu còn muốn mọi người phải đợi đến lúc nào nữa, đã trễ thế này rồi, dù sao cũng phải để mọi người ăn chút điểm tâm chứ.

Lúc này Chủ tịch huyện Vệ không nhịn được lên tiếng.

-Thật xin lỗi, ha ha, tôi có chút quá đáng. Ha ha…

Diệp Phàm cười nói:

- Lúc xế chiều khi đàm phán với Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông, Tổng giám đốc Tiếu Ngạo Sương nói là chọn trúng khu nhà thôn ủy trên đường Đông Tỏa Dương. Cô ta nói tập đoàn bọn họ đồng ý bỏ vốn 150 vạn mua lại địa bàn xung quanh khu nhà này. Bọn họ muốn xây dựng một tòa nhà tiêu thụ hàng dệt tơ ở Lâm Tuyền chúng ta, kỳ thực chính là cửa hàng mặt tiền của công ty.

-Thật sao!

Tạ Đoan ở bên cạnh không nhịn được bật thốt hỏi, thấy toàn bộ mọi người đều nhìn mình chằm chằm, cảm giác hơi bối rồi, gãi đầu cười nói:

-Ha ha, thất thố rồi, tôi có chút nóng lòng

-Đương nhiên! Tổng giám đốc Tiếu nói sáng sớm ngày mai có thể ký hợp đồng với cùng Đảng ủy thôn Đông Tỏa Dương thị trấn Lâm Tuyền. Tôi nghĩ, có thể lấy ra 50 vạn trong 150 vạn đó để xây một tòa nhà Đảng ủy thôn mới, 100 vạn còn dư lại đương nhiên sẽ đầu tư vào quá trình cải tạo con đường Đông Tỏa Dương. Như vậy, thị trấn Lâm Tuyền bỏ ra 160 vạn, cộng thêm 100 vạn này, cũng chỉ thiếu khoảng 60 vạn vạn. Tôi tin số tiền kia do Khu kinh tế Lâm Tuyền bỏ ra, các vị hẳn là thông cảm, ha ha…

Diệp Phàm bình tĩnh mỉm cười nhìn lướt qua Liễu Chính, đương nhiên hi vọng y đứng ra làm đầu tàu gương mẫu.

Liễu Chính hiểu ý vội vàng đứng lên cười nói:

- Đúng vậy, thị trấn Lâm Tuyền là thị trấn anh em, trực thuộc Khu kinh tế chúng ta, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau. Bí thư Cổ cũng đã nói, chúng ta không thể huynh đệ tương tàn. Trước đó Chủ nhiệm Diệp khi mở cuộc họp cũng đã nói, chúng ta là một thể thống nhất.

Phía sau lại nói đơn giản một số công vịêc gọi thầu sửa đường ngày mai, cuối cùng mọi người giải tán.

Diệp Phàm cười nói:

-Mọi người tới tửu lâu Xuân Hương ăn điểm tâm đi, mở hội nghị thường ủy thêm giờ tất cả mọi người đều mệt mỏi. Tối hôm nay mọi người cứ uống thoải mái đi, không làm Chủ tịch thành phố Lô say được thì mọi người phải chịu phạt, không thể thể hiện quyết tâm của hội nghị Đảng ủy khu kinh tế chúng ta, ha ha ha…

-Như vậy không được! Đồng chí Diệp Phàm, muốn rót cũng phải rót cho Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ mới đúng, tôi chỉ là khách, dù sao cũng phải chừa chút thể diện cho khách có phải không, ha ha ha.

Lô Trần Thiên cười sảng khoái.

Đương nhiên, kết quả cuối cùng lại là đồng chí Diệp Phàm bị trở thành mục tiêu của lãnh đạo tám thị xã, người say mèm đương nhiên chính là đồng chí Diệp Phàm.

Mặc dù có nội kình hóa giải một số tửu lực, nhưng tám thành lực rượu vẫn còn, đồng chí Diệp Phàm cuối cùng cũng vinh quang ngã xuống, được hai người Triệu Thiết Hải và Đoàn Hải đưa lên giường.

-Nấu chút súp giải rượu cho chủ nhiệm Diệp Phàm đi, nếu không ngày mai gọi thầu sẽ không cách nào chủ trì.

Lô Trần Thiên mỉm cười, còn đặc biệt đi tới giúp đồng chí Diệp Phàm lau mồ hôi trên mặt, sau đó cùng với đoàn người Cổ Bảo Toàn đi lên huyện.

Tuy nhiên động tác của Lô Trần Thiên làm cho Cổ Bảo Toàn, Vệ Sơ Tinh và lãnh đạo các thị xã đều âm thầm suy đoán, thậm chí mở rộng tầm mắt, cảm thấy Lô Trần Thiên đối với Diệp Phàm quá thân thiết, giống như quan tâm đến hậu bối.

Trong lòng tất cả đều âm thầm, có phải đồng chí Diệp Phàm đã đả thông được bức tường Lô Trần Thiên, leo lên cây đại thụ.

Động tác của Lô Trần Thiên mơ hồ làm cho lãnh đạo tám thị xã đều cảm thấy kiêng kỵ, ngay cả Cổ Bảo Toàn cũng buồn bực tự vấn lòng, sau này có phải nên đề phòng đồng chí Diệp Phàm hay không, nuôi hổ gây họa là chuyện Cổ Bảo Toàn lo lắng nhất trước mắt.

Tốc độ phát triển của Diệp Phàm quá là nhanh, người có năng lực, hình như quan hệ mọi mặt đều không tệ, nhân mạch cũng tương đối rộng.

Triệu Thiết Hải và Đoàn Hải mời Lý Xuân Thủy tới hầu hạ Diệp Phàm. Sau khi ăn súp giải rượu xong thấy Diệp Phàm hô hấp bình tĩnh lại, sau đó bàn bạc mọi người thay phiên canh giữ ngoài cửa.

Tuy nhiên một giờ sau Diệp Phàm tỉnh lại, thấy Triệu Thiết Hải đang ngáp ngoài cửa, trời cũng tương đối lạnh, tay giấu kín dưới tay áo.

Diệp Phàm liền khăng khăng kêu y quay về, Triệu Thiết Hải không lay chuyển được hắn, không thể làm gì khác hơn là trở về.

Đương nhiên, đồng chí Triệu Thiết Hải vừa đi, Diệp Phàm liền thi triển khinh thân, như mèo đêm, không lâu sau đã chạy đến tửu lâu Xuân Hương.

-Mẹ kiếp, khinh thân tung thuật dùng để vụng trộm đúng là không tệ.

Diệp Phàm thầm mắng một câu.

-Tới rồi!

Phạm Xuân Hương đã sớm dựa bên cửa nhỏ bên cạnh dòng suối chờ đợi, thấy Diệp Phàm đẩy cửa đi vào, liền áp vào lồng ngực hắn.

Hai người quấn vào nhau, chiến đấu rung động đến tâm can, cuối cùng mới ngừng nghỉ. Diệp Phàm lướt tay lên bộ ngực trơn mềm của Phạm Xuân Hương.

-Xuân Hương…ài…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất