Bên cạnh lại còn có thiên kim của Trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy đang ngồi, cũng là một cực phẩm nữ thái tử rồi, chẳng qua vị cô nương họ Tống này rất khiêm tốn.
Tuy nhiên trông sắc mặt cô ta hình như đang buồn bực, miệng mấp máy mấy lần nhưng rồi cũng không nói gì, chắc là đang bất mãn.
Khó có thể là ba nữ cùng tranh giành một nam, chuyện tình tay ba đúng là kích thích.
Lúc này Ngư Thái bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ,
" Khó trách Diệp ca có thể làm ra nhiều tiền như vậy, đoán chừng chính là mấy cô nương chỗ này ở sau lưng giúp đỡ, muốn thăng quan là rất dễ dàng, tiền đồ vô lượng a!"Ngư Thái từ Lô Vỹ nơi biết được lai lịch Diệp Phàm, cũng không tưởng tượng hắn là thái tử gia tới từ kinh thành.
Thế nhưng Vệ Thiết Thanh, Tiền Hồng Tiêu, Tào Dũng không rõ ràng hoàn cảnh của Diệp Phàm thì khác, cứ liếc nhìn Diệp Phàm, phỏng đoán vị huynh đệ họ Diệp này có phải là thái tử gia tới từ kinh thành hay không, nếu không lại có thể làm cho ba nữ gợn sóng như vậy.
- Làm sao vậy Hứa đại thiếu gia, đổ mồ hôi à nha? Còn không đi?
Mai Diệc Thu vừa trầm mặt khiến chân Hứa Thông run lên, cũng không kịp chú ý nhiều lắm, vội vàng thừa cơ chuồn đi, gật đầu với Triệu Tứ và Mai Diệc Thu:
- Chị Mai, chị Triệu, nhà tôi còn có việc, đi trước.
Hứa đại thiếu gia vừa mới chuyển thân thì lại nghe phía sau hừ lạnh đứng sững lại, Triệu Tứ cảm thấy quá mất mặt, cao giọng:
- Hứa Thông, vị Mai muội tử này là gì của anh mà nghe lời như chó giữ nhà vậy? Chẳng lẽ là bà xã. Ha ha ha, nam nhân mà, không thể quá sợ.
Triệu Tứ tương đối cay độc, lại có thể nói Mai Diệc Thu thành bà xã của Hứa Thông khiến Mai Diệc Thu nổi điên. Hứa Thông cảm giác bước hẫng, dĩ nhiên không phải là vui mừng mà là hoảng hốt, âm thầm kêu khổ,
"Triệu cô nãi nãi của ta, ta mà dám cưới vị thiên kim kia sao? Ta còn muốn sống thêm hai năm. Cho dù là muốn kết hôn người ta cũng nhìn không trúng ta, giờ cô làm loạn thì xong rồi. Mai Diệc Thu nhất định lấy ta trút giận, chết chắc!"- Ha ha ha,, Triệu muội tử, tôi xem Hứa đại thiếu gia mới phù hợp với cô. Mới vừa rồi Hứa đại thiếu gia không phải là cô mời tới đấy sao? Tay chân đắc lực a!
Mai Diệc Thu miệng tuyệt không thua, lại có thể đem Hứa Thông thành tay chân đắc lực của Triệu Tứ tiểu thư.
Cảnh tượng càng lúc càng kỳ cục, Tống Trinh Ngọc mấp máy mấy lần cuối cùng cũng không nói ra miệng, cứ trông sang Diệp Phàm.
- Tốt lắm, hai vị cô nương, tranh giành không dứt. Tôi còn muốn ăn cơm, hai vị cô nương nguyện ý ăn thì ngồi xuống ăn vài chén, không muốn xin mời tự tiện.
Diệp Phàm ngồi xuống, nghiêm mặt hạ lệnh trục khách. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Hắn quay sang Hứa Thông:
- Hứa đại thiếu gia, có muốn ngồi xuống cùng nhau uống mấy chung?
- Không được. Tôi còn có việc đi trước.
Hứa Thông đáp một tiếng, vội vàng kéo Mâu Cương chạy biến như nhà có tang, cũng không dám nhìn lại Mai Diệc Thu và Triệu Tứ. Diệp Phàm đã lên tiếng đoán chừng Triệu Tứ và Mai Diệc Thu sẽ không gây khó dễ mình, giờ phút này không đi còn đợi khi nào.
Chẳng qua Hứa Thông vào lúc xoay người thì trong mắt lóe lên vẻ âm tàn, đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn thấy rõ ràng, biết hôm nay đã kết thù càng lớn với Hứa Thông, muốn giải khai cũng khó khăn.
- Quản khỉ gió, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản.
Diệp Phàm mắng thầm.
- Mai muội tử, tôi cùng Trinh Ngọc là chị em, Trinh Ngọc cùng Diệp Phàm lại là bạn tốt, cho nên chỉ tôi ở lại là tốt nhất, tôi không thể bỏ Trinh Ngọc đi một mình có phải hay không? Vì bằng hữu mà!
Triệu Tứ tiểu thư nửa cười nửa không quay sang Tống Trinh Ngọc sau đó lại liếc Mai Diệc Thu cười nói:
- Mai gia muội tử, nơi này hình như không có ai là bằng hữu của cô! Cho nên, cô ở nơi này có chút…
Hai chữ
"Chướng mắt" Triệu Tứ không phun ra, Tống Trinh Ngọc không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu để chứng minh Triệu Tứ tiểu thư nói không sai. Tối nay là Diệp Phàm mời mình, còn mình lại kéo Triệu Tứ tới đây.
- Hỏng bét! Hứa đại thiếu gia vừa đi, đoán chừng chiến hỏa đốt tới trên người Diệp huynh đệ. Ai, nữ nhân, rốt cuộc là như vậy.
Bốn người Ngư Thái thở dài, vì vận rủi đồng chí Diệp Phàm sắp đụng phải mặc niệm.
Đương nhiên, bốn vị đồng chí đều yên lặng, lúc này còn chưa biết quan hệ ba nữ với Diệp Phàm là thế nào nên tuyệt đối không thể đem cả ba là địch nhân. Nói trắng ra là có lẽ cái này là chuyện nhà đồng chí Diệp Phàm, người ngoài không tiện nhúng tay.
- Ha ha ha, nói có đạo lý. Chẳng qua tối nay phải đi đáng là Triệu gia muội tử cô, không phải là Mai Diệc Thu ta.
Mai Diệc Thu cười quỷ dị.
- A! Tôi muốn nghe vị Mai gia muội tử xấu xí này nói ra nguyên nhân.
Triệu Tứ không yếu thế chút nào, cười cười, lại có thể nói Mai Diệc Thu là xấu xí.
Mai Diệc Thu không đáp, quay sang Diệp Phàm, vẻ mặt nghiêm túc:
- Diệp tiên sinh, Đoàn trưởng Thiết nói anh là anh em kết bái huynh đệ, nói là gần đây phương diện trị an Thủy Châu có chút loạn,
Nếu là người từ nông thôn tới Thủy Châu chưa quen cuộc sống nơi đây sợ bị lưu manh côn đồ bản địa gây sự, vừa lúc tôi đến Thủy Châu công tác nên bảo tôi nhân tiện xem xem. Tình huống tối nay như vậy, cho nên …
- Đoàn trưởng Thiết, cô nói là Thiết Chiêm Hùng?
Triệu Tứ không buột miệng, hoảng hốt nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đoán chừng Mai Diệc Thu nói Diệp Phàm là huynh đệ kết n nghĩa của Đoàn trưởng Thiết nên ngạc nhiên.
Lai lịch Đoàn trưởng Thiết thì Triệu Tứ tiểu thư đương nhiên không biết, chẳng qua, có lần cô đi căn cứ Vịnh Lam Nguyệt tìm bác hai Trung tướng Triệu Quát nên đã gặp Thiết Chiêm Hùng ở phòng tiếp khách.
Lúc ấy Triệu Tứ nghe bác hai gọi Thiết Chiêm Hùng là Đoàn trưởng Thiết nên cũng không để trong lòng, xem y như thủ hạ của bác hai, trong lúc vô tình còn sai y đưa cho mình chén nước sôi. Lúc ấy Thiết Chiêm Hùng cũng cười híp mắt đưa cho.
Nào ngờ sau khi Thiết Chiêm Hùng vừa đi, bác hai Triệu Quát từ phòng vệ sinh đi ra ngoài biết được chuyện thì sầm mặt quát cho Triệu Tứ một trận.
Lúc ấy Triệu Tứ còn không phục, mạnh miệng nói:
- Chỉ là một thủ hạ đoàn trưởng của bác mà thôi, cháu bảo y đưa chén trà thì có là gì. Lần trước đến đây chơi chẳng phải Sư đoàn trưởng cũng rót trà cho cháu đấy thôi.
- Cháu đó!
Triệu Quát gõ trán Triệu Tứ một cái, y hiểu tính khí cô cháu gái này nên dặn dò cẩn trọng:
- Triệu Tứ, bên trong trụ sở này cháu phải kính trọng Cố Thiên Kỳ nhưng còn phải kính trọng đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng hơn, cháu phải nhớ kỹ.
Cho nên Triệu Tứ vẫn luôn một mực phỏng đoán Thiết Chiêm Hùng rốt cuộc là có địa vị gì.
Sau khi hỏi thăm nhiều bên cô mới biết được y là đoàn trưởng binh đoàn Liệp Báo. Chẳng qua Triệu Tứ đến bây giờ vẫn không rõ địa vị đặc thù của binh đoàn Liệp Báo, chỉ biết đặc thù hơn so với những thứ quân khác một chút mà thôi.
- Người nào dám gọi thẳng đại danh Đoàn trưởng Thiết?.
Đột nhiên sau lưng truyền đến một thanh âm uy nghiêm.
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy đứng ở cửa là một người chừng năm mươi tuổi, hai mắt có thần, trên vai đeo cầu vai có hai ngôi sao vàng, nghiêm nghị nhìn vào trong.
- Mẹ của ta, Trung tướng!
Bốn người Ngư Thái và Vệ Thiết Thanh, Tiền Hồng Tiêu, Tào Dũng đều run bắn, lập tức đứng lên, tuy nói không biết người này nhưng cầu vai trung tướng cũng quá dọa người rồi.
Phải biết rằng, Tư lệnh Quân khu Trấn Thang Thành tỉnh Nam Phúc cũng chẳng qua là một Thiếu tướng, hình như người ta còn là Thường vụ Tỉnh ủy.
Cấp bậc Trung tướng là một tồn tại giống như Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh, sao không làm người ta kinh hãi.
- Tư lệnh Triệu, chào ông.
Diệp Phàm đương nhiên cũng nhìn thấy, vội vàng đứng lên tiến đến chào hỏi, người đến chính là Trung tướng Triệu Quát của căn cứ vịnh Lam Nguyệt.
- Bác hai, sao hôm nay cũng tới đây ăn cơm?
Lúc này Triệu Tứ tiểu thư hơi cảm thấy ngạc nhiên sau lập tức đắc ý, chạy đến cầm tay thân mật, dĩ nhiên là cố ý biểu diễn cho mọi người xem.
- Tứ nha đầu, tại sao là cháu?
Triệu Quát gõ đầu Triệu Giai Trinh.
- Tư lệnh Triệu, chào ngài!
Mai Diệc Thu không thể làm gì khác hơn là cố lên gân chào hỏi.
- Mai nha đầu, cháu cũng ở đây, xem ra rất náo nhiệt! Ha ha ha.
Triệu Quát liếc mắt cười nói, nghiêng qua Diệp Phàm:
- Diệp tiểu bằng hữu, buổi tối nay là cậu mời khách?.
Hành động của Triệu Quát đều làm cho mọi người trong phòng thất kinh, mấy đại tá đi cùng Triệu Quát cũng hoảng hốt nhìn chằm chằm Diệp Phàm, không biết một thanh niên miệng còn hơi sữa như thế có lai lịch gì.
Bởi vì Triệu Quát tiến lên phía trước, đưa tay ra bắt rồi mới cười hỏi, hơn nữa câu Diệp tiểu bằng hữu chẳng phải là vị trung tướng này xem đồng chí Diệp Phàm là bạn bè, chỉ vì tuổi tác quá chênh lệch nên mới gọi là Diệp tiểu bằng hữu.
- Lão Triệu, vị bằng hữu kia là ai?
Một thiếu tướng thân hình tráng kiện đứng bên cạnh lên tiếng.
- Diệp Phàm, lão Trấn, anh đừng xem cậu ta trẻ tuổi, chỉ là anh em kết nghĩa với Đoàn trưởng Thiết.
Triệu Quát cười nhẹ nhưng làm cho cặp mắt của Trấn Thang Thành chợt lóe lên rồi bình thản.
- Đoàn trưởng Thiết bái làm huynh đệ chết sống, Trấn Thang Thành tôi đây coi như cũng biết một chút.
Trấn Thang Thành đưa tay ra, Diệp Phàm bởi vì không biết Trấn Thang Thành nên cũng chỉ đưa tay mỉm cười gật đầu.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh có thể không nhận ra tôi, ha ha ha. Tôi tên là Trấn Thang Thành, có rảnh rỗi đến quân khu tỉnh chơi.
. Trấn Thang Thành cười sảng khoái làm trong lòng Diệp Phàm căng thẳng, thầm nghĩ,
" Móa ơi, khó có thể là Thiếu tướng, Thường vụ Tỉnh ủy Tư Lệnh quân khu tỉnh Trấn Thang Thành. Vừa gặp quý nhân rồi, xem ra tối nay là phúc tinh chiếu vào a!"