Diệp Phàm biết cô hiểu lầm, vội vàng nói:
-Anh đương nhiên không yên lòng rồi. Tuy nhiên hắn cũng không muốn nói chuyện Lý Xương Hải giao đãi sợ chọc ra chuyện gì.
-Anh nói thật dễ nghe, không yên lòng lại để tôi về một mình. Tôi đi! Hừ!
Tống Trinh Ngọc giận dỗi đẩy Diệp Phàm ra đứng lên muốn rời đi. Tuy nhiên mới vừa bước một bước, đã kêu to một tiếng, đặt mông ngồi xuống đất. Diệp Phàm vội vàng bước lên ôm lấy cô ta.
Hắn vội hỏi:
- Sao vậy Trinh Ngọc?
-Anh quan tâm làm gì, anh đâu phải gì của tôi?
Tống Trinh Ngọc không để ý tới hắn, giãy dụa muốn đứng dậy, tuy nhiên vẻ mặt rất khổ sở.
-Em bị trặc chân có phải không.
Diệp Phàm có chút đau lòng, ngồi xổm xuống đang muốn sờ chân Tống Trinh Ngọc.
-Ôi!Anh nhẹ tay một chút, đau chết mất. Tống Trinh Ngọc sẵng giọng.
-Xem ra đúng là trặc chân rồi, để tôi nhìn xem.
Diệp Phàm ôm lấy Tống Trinh Ngọc đi tới một chiếc cổng lớn, thuận tay nhấc váy lên đang muốn cởi giày.
-Anh làm gì thế, không được!
Tống Trinh Ngọc đột nhiên đỏ mặt, chân giãy dụa không chịu để yên, nghĩ đến nếu để hắn xoa chân cho mình thì cảnh tượng dưới váy bị hắn nhìn thấy hết rồi.
-Đừng động đậy!
Diệp Phàm đột nhiên nghiêm giọng, có vẻ ra lệnh, bởi vì hắn nghĩ Lý Xương Hải cũng sắp đến rồi, nhất định không rảnh chiếu cố Trinh Ngọc.
Cho nên, hắn mới vén váy lên, thuận tay cởi giày cho Tống Trinh Ngọc.
-Anh......
Tống Trinh Ngọc quơ quơ chân, không thoát khỏi, giận đến mứa không nói, dứt khoát đạp chân lên ngực Diệp Phàm, tuy nhiên vừa mới dùng lực, cảm giác chân đau đớn, không dám dùng nữa.
-Thấy không, còn dám lộn xộn, đây chính là tấm gương.
Diệp Phàm tức giận thầm cằn nhằn một câu, thuận tay vỗ mấy cái lên chỗ bị trật của Tống Trinh Ngọc.
Tuy nhiên Tống Trinh Ngọc không lên tiếng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, giận dỗi.
Diệp Phàm cũng không để ý cô ta, ngồi xổm xuống chuyên tâm xoa nắn. Cao thủ quốc thuật thất đoạn chà xát chân tuyệt đối rất có nghề.
Tuy nhiên huyết mạch bị ngăn muốn thoáng cái trở lại bình thường là không thể, ngay cả cao thủ vượt qua cửu đoạn cũng không thể lập tức trị khỏi chỗ trật chân nghiêm trọng. Hơn nữa đồng chí Diệp Phàm còn có chút tư tâm.
Hắn cố ý làm đơn giản, vì với bản lĩnh của Diệp Phàm, chỉ cần hắn xoa bóp một lát, có lẽ Tống Trinh Ngọc đã khỏi khoảng 5 thành, tuy nhiên Diệp Phàm tự có tính toán của mình, kết quả chỉ còn lại khoảng 3 thành.
-Chân này trắng thật, cổ nhân nói ba tấc kim liên của con gái là mê người nhất, xem ra không sai, ha ha......
Diệp Phàm trêu chọc Tống Trinh Ngọc, bàn tay còn tiện thể sờ lên đùi mới dừng lại.
-Sắc lang, đáng ghét!
Tống Trinh Ngọc nhất thời đỏ mặt, tức giận mắng một câu, tuy nhiên bàn chân được đồng chí Diệp Phàm chà xát rất thoải mái. hơn nữa chỗ đùi bị hắn sờ, tựa hồ cũng có chút cảm giác tê tê, tâm hồn rung động, thật ra sớm đã hết giận.
-Buông tay!
Tống Trinh Ngọc thấy móng vuốt sói còn muốn chui vào trong quần, vội vàng hô lên.
Thật ra cô không kêu gào đồng chí Diệp Phàm cũng biết điều rút lui.
-Trinh Ngọc, nói thật với em, vừa rồi khi tôi cứu em không phải đã trèo vào trong sân sao? Cho nên tình huống bên trong, tôi tương đối quen thuộc.
Bên trong là một nhà trẻ tư nhân, có mười mấy đứa trẻ, còn có một giáo viên.
Tôi nghĩ có thể giúp đỡ cánh sát giải quyết tình huống này, dù sao trong đó cũng có mười mấy tính mạng, nếu vì cảnh sát chưa quen thuộc tình huống bên trong, khiến bọn nhỏ mất mạng, cả đời tôi cũng khó sống yên.
Cho nên tôi muốn kêu xe đưa cô về trước. Diệp Phàm bình tĩnh nói, đương nhiên sợ làm Tống Trinh Ngọc lo lắng.
Ở trong đó rất nguy hiểm, tên thanh niên tóc húi cua còn có súng.
Tống Trinh Ngọc cả kinh, nghĩ đến kinh nghiệm kinh khủng mới vừa rồi, cơ thể lại bắt đầu run rẩy.
-Đừng sợ Trinh Ngọc, cô về nhà trước, trốn trong chăn nghỉ ngơi một lát sẽ khá hơn.
Diệp Phàm vừa nói, hai tay đặt lên vai Tống Trinh Ngọc.
-Anh Phàm...... Em...... Em không sợ...... Em sẽ đi cùng anh, chờ anh đưa em về nhà.
Tống Trinh Ngọc mặc dù run sợ, tuy nhiên vẫn muốn lưu lại.
-Ừ!
Trong lòng Diệp Phàm rung động, rất tự nhiên kéo Tống Trinh Ngọc vào ngực mình.
Tống Trinh Ngọc lúc này kỳ quái cũng không giãy dụa nữa, lẳng lặng dựa đầu vào ngực Diệp Phàm.
Hai người cũng không nói chuyện, cảm giác không khí tương đối quỷ dị.
Một lúc lâu!
Tống Trinh Ngọc nói khẽ:
-Anh Phàm, vừa rồi anh thật là lợi hại, lúc ấy em còn chưa biết gì, dù sao đến giờ đầu đang còn váng vất.
-Ha ha..... Em lúc ấy có lẽ sợ quá ngất đi. Anh cũng gặp may, vừa lúc hai kẻ bắt cóc bận trói người không để ý đến em. Cho nên anh mới thừa cơ ra tay.
Diệp Phàm thuận miệng cười ha ha.
-Nhưng em có cảm giác anh rất lợi hại.
Tống Trinh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu nói.
-Anh đương nhiên lợi hại rồi, ha ha.
Diệp Phàm ưỡn ngực cố ý biểu hiện khí phách anh hùng rơm, rất tự nhiên ghé mũi vào sát người Tống Trinh Ngọc hít hít.
-Trinh Ngọc, em thật là thơm!
-Anh nói gì vậy, em mới xịt ít nước hoa, bây giờ chắc cũng không còn ngoài mùi mồ hôi.
Tống Trinh Ngọc có chút ngọt ngào, thân hình dựa hẳn vào Diệp Phàm.
-Thơm quá, giống như hoa sen nở rộ.
Diệp Phàm thuận miệng nói, ghé sát miệng hơn, thấy Tống Trinh Ngọc cũng không kháng cự, biết có cơ hội. Lúc này lòng hái sắc đã tăng vọt.
Thè đầu lưỡi vờn quanh lỗ tai Tống Trinh Ngọc.
-Nhột quá! Ha ha ha...... Không cho phép anh đến đây.
Tống Trinh Ngọc cảm giác tai có cảm giác tê dại ngứa ngáy, mặt thoáng cái đỏ mọng, liếc nhìn Diệp Phàm.
Tuy nhiên đôi môi Tống Trinh Ngọc cũng đang mấy máy, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi chuyển động một vòng trong khóe môi, xem ra cũng có chút động tình rồi.
Hai người đều mê say, miệng ghé đến gần hơn.
10 mét
8 mét
5 mét
3 mét
1 mét
Mắt thấy hai đôi môi sắp dán vào nhau, hai người thở dồn dập, Tống Trinh Ngọc ngơ ngác, đôi môi mấp máy, Diệp Phàm mở rộng miệng quyết định áp tới.
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.
Tống Trinh Ngọc giật mình, lập tức tỉnh lại, kêu lên:
-Anh có điện thoại.
Hơn nữa tiện tay đẩy hắn ra.
-Mẹ kiếp! điện thoại chết tiệt, phá hư chuyện tốt của lão tử.
Đồng chí Diệp Phàm tức giận, lôi điện thoại ra muốn ném.
-Ném cũng vô dụng.
Tống Trinh Ngọc cười nói.
-Trinh Ngọc, đợi anh làm xong việc, chúng ta lại tiếp tục.
Diệp Phàm cúi đầu, nghiêm mặt cười nói.
-Anh nghĩ hay lắm, anh là đại lừa gạt, thiếu chút nữa em bị......
Tống Trinh Ngọc giận dỗi.
Sau khi gặp Lý Xương Hải, Diệp Phàm kể lại cặn kẽ tình huống trong viện. Hơn nữa tiện tay vẽ ra tấm bản đồ đại khái.
Nửa giờ sau, Lý Xương Hải làm tổng chỉ huy tiểu tổ xuất ra toàn lực, thuận lợi đánh cho bị thương Dương Tử và Tam Tử, giải cứu con tin.
Sau khi khắc phục hậu quả thỏa đáng đã đến hai giờ đêm.
Lý Xương Hải bận rộn, lái xe đi trước, có lẽ trở về thẩm tra xử lí. Diệp Phàm chắp tay, cười khổ nói:
-Trinh Ngọc, xem ra anh phải về làm con bò già rồi.
-Con bò già, tại sao? Cũng không có ai cưỡi anh?
Tống Trinh Ngọc nhất thời không hiểu ý tứ Diệp Phàm, thuận miệng cười nói.
Cô suy nghĩ liền hiểu ra, đấm tay lên người Diệp Phàm kêu lên:
-Không được!
-Làm sao không được? Nếu muốn kêu xe, hẻm nhỏ này cũng vào được, cần gì phải ra đường cái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm cười khan nói.
-Chuyện này….
Tống Trinh Ngọc nhìn quanh quất, không còn chọn lựa.
-Vậy anh bế em đi được rồi.
Diệp Phàm lại cười nói.
-Càng không được!
Tống Trinh Ngọc nhìn lướt qua bàn chân sưng phồng của mình, bất đắc dĩ gật gật đầu.
-Trư Bát Giới cõng vợ, không tệ, có bà xã xinh đẹp như vậy cũng đáng giá.
Diệp Phàm cõng Tống Trinh Ngọc, trêu ghẹo nói.
-Ai đồng ý làm bà xã của anh.
Tống Trinh Ngọc vội vàng nói.
Tuy nhiên hai người rất xui xẻo, bởi vì quá muộn, trên đường đi thật sự rất khó thấy một chiếc xe.
-Ài! Anh đành phải trực tiếp cõng em về nhà vậy.
Diệp Phàm thở dài, trong lòng cũng vui mừng nở hoa.
Tống Trinh Ngọc cười nói:
-Em cho anh cõng là may mắn của anh. Tuy nhiên chúng ta có thể đi tắt trở về, đi xuyên qua một hẻm nhỏ phía bên đông thành, có một cánh đồng, từ bờ ruộng đi xuyên qua cũng sắp đến nhà em.
Tống Trinh Ngọc vừa nói vừa đưa tay chỉ đường, tuy nhiên cô làm như vậy, bộ ngực ra sức chà xát lên lưng Diệp Phàm, khiến hắn không khỏi kích động.