- Chuyện này Sơ Kiệt tự mình quyết định, bất quá, có một số việc được từ từ sẽ đến. Tào gia cùng nhà chúng ta là thông gia, phải làm tốt quan hệ, cái này tuyệt không thể vứt bỏ......
Tống lão gia tử nói lãnh đạm.
Sau đó quay sang Tào Mai Phương nói:
- Chuyện của Trinh Dao con có ý kiến gì không, đối với tiểu tử kia thì thế nào?
- Lần trước trở về kinh, bác hai nói với con là Cố gia Cố Tuấn Phi sau khi gặp Trinh Dao thì có ý. Hơn nữa nói là Cố Tuấn Phi thật không đơn giản, tốt nghiệp ở Cambridge Anh quốc, tuổi gần 26 tuổi đã là giám đốc sở.
Nghe nói gần đây Cố gia cố ý để cho Tuấn Phi trao quyền cho cấp dưới, đoán chừng là có thể chuẩn bị đảm nhiệm một vị trí bí thư huyện ủy để rèn luyện mấy năm, chớp mắt đã là cầm quyền một phương.
Hơn nữa Cố Phong Sơn là phó bí thư quản thường vụ của Nam Phúc chúng ta, thăng Chủ tịch tỉnh hoặc bí thư chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Có y giúp đỡ, hơn nữa Tào gia chúng ta, Cố gia liên hiệp ủng hộ, mơ ước muốn tiến thêm một bước của con và Sơ Kiệt mấy năm qua chắc có thể thành hiện thực. Nguồn truyện:
Truyện FULLHơn nữa trong thường vụ tỉnh ủy cũng có hai nhà có ý với Trinh Dao nhà chúng ta.
Mặc dù không cùng gia thế như Cố công tử nhưng ở trong thường vụ tỉnh ủy cũng có thể giúp đỡ rất lớn cho Sơ Kiệt, dù sao trong tỉnh......
Tào Mai Phương rất thực tế, hoàn toàn xuất phát từ lợi ích Tống gia, căn bản không suy nghĩ tới tình cảm con gái.
- Ừ, Mai Phương nói có đạo lý. Tiểu tử Diệp Phàm kia cũng rất ưu tú, ai...... Chẳng qua là xuất thân quá kém.
Đặc thù của quốc gia chúng ta là nhân mạch gia thế quan trọng nhất. Tài lực là quan trọng thứ hai, năng lực tài cán thành rác rưởi xếp hạng cuối cùng.
Nếu không, cho dù là tiểu tử kia có bản lãnh chăng nữa thì may ra chỉ có thể bò lên cấp ban. Sơ Kiệt còn trẻ, chỉ hơn 40, ở vị trí Trưởng ban tổ chức mấy năm thì cũng phải nghĩ kế dọn đường.
Trinh Dao nếu như có quan hệ với tiểu tử kia muốn để hắn giúp đỡ Sơ Kiệt thì không ổn, ngược lại thì đúng hơn.
Như vậy thì Tống gia chúng ta sẽ mất đi quan hệ với Cố hệ hoặc một nhà trong thường vụ.
Tào gia muốn trực tiếp giúp đỡ Sơ Kiệt cũng là tương đối khó khăn. Cũng không phải là nói Tào gia thế không đủ, chủ yếu là Tào gia sẽ giúp cho trực hệ nhiều hơn.
Con trong Tào gia cũng không phải chủ hệ, con gái gả đi ra ngoài coi như là xong, muốn cho bọn họ tốn bao nhiêu khí lực giúp đỡ Sơ Kiệt đoán chừng là không thể nào.
Sơ Kiệt bây giờ đã là thường vụ cấp phó ban, tiến thêm một bước sẽ là cấp trưởng ban rồ. Cho dù là trong Hoa Hạ quan viên đông đảo như vậy cũng không phải là rất nhiều.
Vị trí ít người mới nhiều, càng lên càng khó, đạo lý này ai cũng hiểu.
Cho nên, dựa hết vào bản gia thì chắc không được, còn phải nhờ vào bên ngoài, vì thế suy nghĩ của con rất phù hợp với tính toán của Tống gia......
Tống lão gia tử nói một hồi rồi quay sang Tống Sơ Kiệt:
- Con có ý kiến gì không?
- Ai......Nếu làm như vậy đối với Trinh Dao có phải quá tàn nhẫn một chút hay không.
Tống Sơ Kiệt đặc biệt thương yêu con gái, tuy nhiên vì ý đồ chính trị mà vất bỏ tình cảm của con gái nên rất mâu thuẫn.
- Lão Tống, thật ra thì cũng không cái gì là không được. Em xem Trinh Dao cũng chưa chắc quyết tâm thích Diệp Phàm, đoán chừng hai chúng nó chỉ mới bắt đầu.
Trinh Dao nhà chúng ta còn chưa yêu bao giờ nên chỉ bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài, bị đàn ông nói xạo vài câu là dễ dàng ngã lòng.
Bất quá, đối với Trinh Dao mà nói, mối tình đầu còn chưa phải là thành thục, rất không thực tế.
Vừa lúc chúng ta nhân cơ hội bọn nó chưa tiến xa quyết đoán chặt đứt, có lẽ đối với Trinh Dao mà nói lại là chuyện tốt, tránh cho sau này nó đau khổ hơn.
Em nghĩ mấy năm nữa, Trinh Dao thành thục hơn sẽ hiểu được sắp xếp của chúng ta.. Chúng ta cũng không phải là phong kiến gia trưởng, Trinh Dao có quyền lựa chọn.
Chúng ta cũng không ép nó khăng khăng một nhà, nó có thể tiếp xúc với từng nhà, nếu cảm thấy không thích hợp cũng không bắt ép. Cho dù là tiểu tử Cố gia kia, quyền chủ động vẫn là trong tay Trinh Dao. Nếu Trinh Dao thật không thích, chúng ta......
Tào Mai Phương là người từng trải, đối với chuyện tình cảm tương đối thấu triệt, nói nghe có vẻ tương đối dân chủ.
Tuy nhiên vẫn dựa trên cơ sở môn đăng hộ đối, nếu không vậy thì không có cơ hội tìm hiểu, ví dụ như chuyện của Diệp Phàm và Trinh Dao. Loại tư tưởng này của Tào Mai Phương thật ra cũng là điển hình tư tưởng phong kiến, chẳng qua là bà không thừa nhận mà thôi.
Nói đến cùng cũng là chia uyên rẽ thúy, lại vừa quảng cáo rùm beng mình cởi mở, hệt như vừa làm kỹ nữ vừa mở miếu thờ.
Tuy nhiên thật sự thì bà cũng không ý thức được điều này, xuất phát từ môi trường xuất thân. Tào Mai Phương xuất thân từ hào môn Tào gia kinh thành, loại gia tộc này mặc dù hưởng hết vinh hoa, nhưng thường thường hôn nhân cũng đi kèm chính trị, vì lợi ích của gia tộc mà kết hợp.
Cái này cũng là điều bất đắc dĩ kinh thành của công tử tiểu thư hào môn kinh thành. Cho nên những hào môn ở kinh thành thường thường sinh con gái, điều này cũng có nguyên nhân là ẩn ức tinh thần.
- Ừ! Tạm thời cứ làm như thế đi!
Tống Sơ Kiệt bất đắc dĩ gật gật đầu, lơ đãng nhìn lên lầu, chắc là đang suy nghĩ con gái làm gì.
- Cái miệng của anh ấy thật có lực hấp dẫn, thật giống như lỗ đen, hút vào có chút ngọt, có chút chua, mùi vị thật là khiến người run sợ, làm sao lại như vậy, chẳng lẽ là thần tình yêu đang tác quái......
Tống Trinh Dao lúc này đang núp ở trong chăn trở nghĩ về đầu lưỡi bá đạo của đồng chí Diệp Phàm.
Một lát thì cả tấm chăn kia đã bị vò nát như bánh quai chèo, quấn quýt lại với nhau. Dĩ nhiên, về phần nói gì ích lợi Tống gia, Tào gia, cô không hề có chút giác ngộ.
Trở lại trường đảng người ta sớm đóng cửa, bất quá Diệp Phàm tìm một chỗ rồi mò vào như một con báo.
Trong lòng còn khẽ đắc ý thầm nghĩ, " Người có thật là tốt, khoan nói làm kẻ trộm, ngay cả chuyện yêu đương cũng dễ dàng nhiều lắm.
Bất quá tối nay Tống gia Tào Mai Phương hình như rất không hoan nghênh mình, chắc không muốn mình làm bạn với Trinh Dao.
Bỏ đi, thừa dịp còn chưa bắt đầu thì chặt đứt cũng không phải là không tốt.
Lão tử tự hỏi lòng mình, tình cảm với Trinh Dao chắc chưa phải đến mức là người yêu, cô ấy cũng chưa phải là lão bà lý tưởng trong mắt mình.
Nhà của cô ấy thế quá cao, cánh cửa quá dầy, xã hội hiện đại rồi, đáng lẽ những đặc quyền giai tầng phải biến mất.
Nhưng trên thực tế những thứ độc tố sót lại không thể nào thoáng cái có thể thanh trừ. Mỗi xã hội đều có tầng lớp như vậy.
Đây là bản tính con người, không thể lấy ý chí mà thay đổi. Từ thái độ của Tào Mai Phương là không thể nào, từ trên người bà ta thấy rõ loại đặc quyền này.
Diệp Phàm vừa đi vừa lắc đầu, hơi có chút tiếc nuối nhưng cũng không cảm thấy bao nhiêu đau đớn. Chỉ là có chút tiếc nuối không thể cùng Nam Phúc Tống gia kéo ra quan hệ để tranh thủ sau này.
Dĩ nhiên, cảm thụ của Tống Trinh Dao thì đã hoàn toàn khác trước, căn bản là đã rơi vào lưới tình quanh co.
Không có tim không có phổi a!
- Thành sự không có bại sự có dư! Đồ hỗn trướng!
Lúc này trong Hoàng Thành tửu trang, Trầm Khai một cước bị đá Vương An bắn vào tường.
Vuốt gương mặt bị Diệp Phàm đánh sưng vù, Vương An cũng rất bất đắc dĩ, vội vàng giải thích:
- Trầm thiếu gia, chuyện này cũng không thể nói các huynh đệ hành sự bất lực. Diệp tiểu tử kia đúng là cứng tay, chắc cũng là người luyện võ, nếu không làm sao lợi hại như vậy, lực lượng không nhỏ, chân tay cứng như sắt. Tuy nhiên nếu chỉ một mình hắn thì tối nay chắc đã xong, ai ngờ xui xẻo gặp phải trọng phạm nên chúng em mới dừng lại.
- Bỏ đi, Trầm thiếu gia. Ta đã sớm coi qua, ngày hôm qua là tai tinh hạ phàm, làm không được chuyện gì tốt. Cũng may mà đám Vương An trình diễn rất thật, không có lệ ra.
Phượng Tam Gia vuốt một chòm ra ba chòm thưa thớt dưới cằm, khuyên nhủ.
- Hừ! Nể mặt Phượng Tam Gia nên chuyện ngày hôm qua coi như xong, tuy nhiên món nợ này chúng mày phải nhớ kỹ, sau một tuần thì họ Diệp phải nằm trên giường gọi mẹ, nếu không chúng mày đợi tao lột da đi.
Trầm Khai đột nhiên cười cười, bất quá nụ cười kia trong mắt của đám Vương An không khác nụ cười của ác ma, cả đám nổi da gà, rùng mình lạnh toát.
- Điển hình tiếu lý tàng đao.
Vương An nói thầm.
- Phượng Tam, ông nói Hứa thiếu gia, Mâu Cương có thể trách tội tôi không làm xong chuyện?
Trầm Khai lại hỏi quân sư quạt mo Phượng Tam Gia.
- Cái này khó nói, đừng xem Hứa Thông bên ngoài hồ đồ, thật ra ta thấy là đang giả bộ hồ đồ.
Từ loại chuyện gã công tác ở viện kiểm sát giương cao ngọn cờ chống tham nhũng thực ra giúp cho cha gã là Hứa Vạn Sơn thanh trừ được nhiều đối thủ.
Dĩ nhiên, gã thanh trừ cũng chỉ là một vài quan viên cấp phòng, cấp ban thì chưa đủ năng lực. Tuy nhiên đánh dần dần như vậy cũng tốt.
Thường thường một vài quan to sẽ hạ thủ trên người thuộc hạ đối phương. Hứa Thông giúp đỡ cha gã gạt bỏ thuộc hạ đắc lực của kẻ đối đầu.
Gián tiếp mà nói là làm cho lực lượng của kẻ đối đầu với cha gã yếu đi, vô hình tăng cường cho lực lượng của cha gã!
Phượng Tam Gia phân tích rất có lí lẽ làm cho Trầm đại công tử tin phục.