Hoa Phi Ngọc như đang tức giận với Diệp Phàm, cầm bình rượu lên uống.
Cô nàng này cũng thật là bất chấp, vừa uống vừa nghẹn đến nổi chảy nước mắt, làm Diệp Phàm nhìn vào cảm thấy không đành lòng, nhưng cũng không tiện mở miệng, đành phải chớp mắt cầu cứu Lý Xương Hải.
Đám người Lý Xương Hải vội vàng khuyên cô nàng không cần uống nữa, nhưng cô nàng này rất bướng, sau mười mấy phút, uống hết cả một chai vào bụng. Diệp Phàm đương nhiên cũng chỉ còn cách kiên trì uống, đương nhiên uống cũng khá khổ cực.
- Nhược Phương, cô đưa Phi Ngọc về đoàn nghỉ ngơi trước đi.
Đoàn trưởng Giang dặn dò.
- Tiểu Lý, lái xe đưa các cô ấy về.
Lý Xương Hải sắp xếp.
Hoa Phi Ngọc được đưa đi, tuy nhiên nghe nói không phải được đưa về đoàn, mà là đưa đi bệnh viện, đương nhiên phải đi súc ruột rồi.
Căn cứ vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu.
- Diệp lão đệ, tôi có chuyện này muốn nói với cậu.
Thiết Chiêm Hùng ngồi trên ghế vẻ mặt ngưng trọng.
- Có chuyện gì xin anh Thiết cứ nói.
Diệp Phàm cũng chăm chú nghe, cảm giác chuyện Thiết Chiêm Hùng cần nói chắc chắn rất quan trọng, bằng không với tính cách của Thiết Chiêm Hùng làm sao mà có bản mặt như vậy được.
- Gần đây cậu nên im hơi lặng tiếng một chút, tốt nhất là không cần gây động tĩnh gì quá lớn ở Thủy Châu.
Thiết Chiêm Hùng thận trọng nói.
- Có phải có ai không thích không? Gần đây ngoại trừ những hoạt động của trường Đảng thì tôi cũng chẳng có động tỉnh gì lớn. Hơn nữa tôi chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhỏ của một huyện nghèo, có thể gây được sóng gió gì ở Thủy Châu chứ? Đây là tỉnh thành, cả một giỏ quan lớn cấp sở, tôi thì là cái củ hành gì chứ?
Diệp Phàm giả bộ thoải mái, còn cười cười nữa.
- Haizz! Thực sự có chuyện trong lúc vô ý cậu đã làm người ta ghi hận.
Thiết Chiêm Hùng thở dài.
- Gần đây hình như tôi chẳng làm gì cả, làm sao mà bị người ta ghi hận được. Anh Thiết có phải là anh nói vụ tôi đánh nhau với Đại thiếu gia Hứa Thông không?
Diệp Phàm thực sự không hiểu có chuyện gì, trước sau nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra là mình đã làm sai ở chỗ nào.
- Kỳ thực chuyện này tôi cũng vừa mới nghe nói, Lý Xương Hải lúc đầu có phải là Phó giám đốc sở Công an tỉnh không?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Không sai, hình như mấy hôm trước mới kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Thủy Châu, còn thêm danh hiệu Trưởng phòng công an nữa, ắt hẳn là cái mũ Phó giám đốc sở kia cũng không bị gỡ bỏ đâu. Thực quyền trong phút chốc không ngừng tăng lên, cũng được xem là một nhân vật hạng nặng ở Thủy Châu này. Cho dù ngược lạI thì quyền lên tiếng của anh ta ở Sở công an tỉnh cũng được tăng lên.
Diệp Phàm nói.
- Vây thì đúng rồi, nghĩ đi, tại sao anh ta lại được ngồi trên ghế Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Thủy Châu kia?
Thiết Chiêm Hùng thử thách trí lực của Diệp Phàm.
- Cái này thì tôi khó mà hiểu rõ được, theo lý mà nói Thủy Châu là tỉnh thành, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật lại là Ủy viên thường vụ, bổ nhiệm cái mũ này chắc hẳn phải được thảo luận thông qua ở Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Suy nghĩ của đám quan lớn ở tỉnh làm sao một Phó chủ tịch huyện nhỏ như tôi có thể nghiền ngẫm được.
Diệp Phàm lắc đầu nói thẳng.
- Cậu có thể nghĩ được như vậy là đã không tệ rồi, thực sự, tại sao Lý Xương Hải lại thân thiết với cậu như vậy. Đó là vì cậu trong lúc vô ý đã giúp cho anh ta một chuyện lớn, haizz… Cậu trong lúc vô ý đã làm một quân cờ tương đối quan trọng của người khác, cho nên bị người ta ghi hận cũng bình thường thôi.
Thiết Chiêm Hùng thở dài, ném một điếu thuốc đặc biệt cho Diệp Phàm, hai người bắt đầu nuốt sương nhả khói.
Đương nhiên, Diệp Phàm sau khi nghe xong cũng kinh hãi, hỏi:
- Làm quân cờ cho người khác… tôi… sao có thể được, tôi chẳng có cảm giác gì hết…
Diệp Phàm nhắm hai mắt suy nghĩ một hồi, nhớ khoảng thời gian trước cùng đi ăn mì thịt bò với Tống Trinh Dao vừa lúc gặp tội phạm giết người.
Lúc đó vì tên tội phạm giết người xông vào một nhà trẻ tư nhân, cho nên gây náo loạn rất lớn.
Theo lý mà nói chuyện lớn như vậy Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Trưởng phòng công an thành phố Thủy Châu phải đến hiện trường chỉ huy, nhưng nghe nói lúc đó ông ta không tới.
Chẳng lẽ vì chuyện này mà người đó bị rơi đài, cho nên Lý Xương Hải mới thuận thế mà lên, ngồi trên chiếc ghế Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Thủy Châu, do đó làm mình cũng bị người ta ghi hận.
Diệp Phàm đem những nghi ngờ của mình nói ra, Thiết Chiêm Hùng đột nhiên cười haha nói:
- Trẻ nhỏ dễ dạy! Cậu có thể nghĩ ra chuyện này nhanh như vậy có thế thấy cậu đã ngửi ra một chút hơi thở chính trị của chốn quan trường rồi đó.
- Cậu ngẫm lại đi, nguyên Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Thủy Châu là Đặng Kiến Quân, nghe nói người này là một trong những ông Thiện ông Ác của nhân vật số một thành phố Thủy Châu Hứa Vạn Sơn.
- Ông ta bị đưa xuống rồi Hứa Vạn Sơn có chịu bỏ qua không? Nghe nói Hứa Vạn Sơn là bá chủ số một.
- Người này đi theo chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm, mà Chu Thế Lâm lập nghiệp tại bản địa, tranh giành nhiều năm mới ngồi được trên ngai vàng Chủ tịch tỉnh đó, thuộc phái bản địa mạnh mẽ.
- Bí thư tỉnh ủy Quách Phác Dương mới được điều đến không lâu, thuộc phe phái thủ đô, hai người tự nhiên sẽ sinh ra xung đột.
- Lần này Đặng Kiến Quân bị đưa xuống, chính là một động tác mang tính thử thăm dò của Quách Phác Dương. Quách Phác Dương là Bí thư tỉnh ủy, đương nhiên đầu tiên là muốn khống chế chắc chắn tỉnh thành trong tay. Dưới giường sao lại để hổ ngồi được.
- Mà tỉnh thành lại là căn cứ địa của Chu Thế Lâm, hai người ai cũng muốn nắm trong tay, hai hổ đấu nhau, xem ai giành được địa bàn.
- Hơn nữa, bộ máy Ủy viên thường vụ tỉnh Nam Phúc thực sự rất phức tạp, Phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng được điều từ bên ngoài đến, người này tên Cố Phong Sơn, ắt hẳn cũng muốn lập một ngọn núi khác.
- Cho nên, bộ máy tỉnh ủy thực sự lắm người nhiều chân, trong đó chắc hẳn có ba nhóm người trong tập đoàn nhỏ và mạnh rồi.
- Haizz… chuyện này tạm thời không liên quan tới cậu, bọn họ đấu thế nào cũng chẳng đến phiên cậu đâu.
- Nhưng, sau khi Đặng Kiến Quân bị đưa xuống đoán chừng người ta sẽ tìm cậu tính sổ. Cho nên, anh Thiết mới bảo cậu phải ăn ở khiêm tốn, ắt hẳn cậu đã làm cho Hứa Vạn Sơn chú ý rồi.
- Người ta đường đường là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, lại là nhân vật số một của tỉnh thành, thực sự muốn gây chuyện gì ở trường Đảng cũng rất dễ dàng.
- Hơn nữa, hiệu trưởng chính thức của Trường Đảng tỉnh Nam Phúc cũng chính là Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm, tuy một Chủ tịch tỉnh lớn như ông ta không thèm quản loại tôm tép như cậu, nhưng cũng không đảm bảo thủ hạ của ông ta, hoặc thủ hạ của Hứa Vạn Sơn có xuống tay với cậu không.
- Chính trị, thường thường đều mang máu cả, tôm tép đều phải hy sinh. Những nhân vật ở tầng cao rất khó lay động. Những nhân vật nhỏ đều là vật hy sinh để đấu tranh, một tướng công thành vạn cốt khô, để tướng thành công, thì chỉ có thể đưa ma tôm tép thôi.
- Anh Thiết không muốn con đường của cậu trong chốn quan trường chưa bắt đầu đã bị người ta bóp chết, không đáng.
- Còn có một nguyên nhân nữa, hình như gần đây mụ Mai Thiên Tuyết của cung Vu Sơn sẽ đến Thủy Châu, đây cũng là nguyên nhân thứ hai tôi bảo cậu phải làm người khiêm tốn ở Thủy Châu.
- Mụ ta là là một cao thủ bát đẳng chính cống. Chúng ta có kéo hết cao thủ của Đội nòng cốt số tám đến chưa chắc người ta đã sợ.
- Lúc đó cậu đánh cược với Lang Phá Thiên, còn đem theo con gái của Mai Thiên Tuyết, Lạc Tuyết Phiêu Mai, cậu em thật can đảm mà, không ngờ lại dám kêu con gái của cao thủ bát đẳng Mai Thiên Tuyết người ta là tình nhân, còn là vợ nhỏ gì đó nữa mới ngông nghênh chứ, anh Thiết không thể không nói cậu em đúng là gan to mật lớn, được coi là nhân vật số một.
- Nghe nói bệnh của Lạc Tuyết Phiêu Mai nhất thời không thể chuyển biến tốt, Mai Thiên Tuyết suýt chút nữa là bạo nộ. Cho nên ở Thủy Châu cậu đi đâu mà để cho bà ta bắt gặp được, ngẫm nghĩ hậu quả đi, chắc chắn là thảm lắm.
- Lúc trước Mai Thiên Tuyết tuyên bố rồi, đòi một chân của cậu. Anh Thiết không muốn cậu em của tôi biến thành Đại hiệp một chân hoặc là Lý Thiết Quải.
- Huống hồ loại người nhưCung chủ Mai, trước nay đều là người nhất ngôn cửu đỉnh, thực sự muốn chặt một chân cậu em rồi, ắt hẳn ngay cả Tòa án cũng chẳng tìm được bà ta đâu.
- Xã hội hiện nay, tuy nói có pháp chế, nhưng cũng có rất nhiều chỗ tối tăm mà pháp chế không thể khống chế được. Kiểu cao thủ như Mai Thiên Tuyết đừng nói là chặt một chân cậu, có giết một vài người chắc hẳn chính phủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.
- Cậu em đừng nói gì cả, đừng không phục, cái mặt đen tối thực sự của xã hội này cậu còn chưa thấy qua đâu, trong giới giang hồ ngầm trọng ân nghĩa, thấy máu thì giết là chuyện bình thường.
- Chẳng hạn như những thợ săn vùng Tây Bắc, có khi đám người này giết một đám người khác là chuyện như cơm bữa, hơn nữa, cũng trong thâm sơncùng cốc, mấy người này có mất tích đi nữa thì chính phủ cũng chẳng biết, nước chúng ta, người à, quá nhiều rồi, ai có thể nhìn thấy hết cả những xó xỉnh chứ, nhà nước cũng có nhiều chỗ bất đắc dĩ lắm.
- Chốn quan trường, chú trọng quyền thế, dùng thế để giết người không thấy máu, nhưng cách giết này còn ghê tởm hơn giết người có máu đó…
- Cho nên, cậu em, nên mời sư phụ của cậu ra nói chuyện với Mai Thiên Tuyết đi. Tránh đụng phải chuyện gì lớn, chúng ta làm một mẻ khỏe suốt đời, cậu cũng yên tâm hơn đúng không nào?
- Tôi tin rằng sư phụ của cậu đẳng cấp không kém hơn Mai Thiên Tuyết đâu, cậu em đã là thất đẳng cao thủ rồi, chẳng lẽ sư phụ của cậu lại là lục đẳng cao thủ kém cỏi hơn cậu. Hahaha…
Thiết Chiêm Hùng giảng giải, và cũng muốn dẫn dụ Diệp Phàm, đương nhiên là muốn dụ sư phụ của Diệp Phàm rồi. Thiết Chiêm Hùng vẫn luôn khao khát có thể gặp được vị sư phụ cao nhân lánh đời của Diệp Phàm.
Kỳ thực Diệp Phàm cũng thầm kêu khổ, sư phụ Phí lão nhân của mình giống như nhàn vân dã hạc, ngay cả mình cũng hơn năm nay không gặp được ông rồi.
Hơn nữa, dù có gặp thì cũng chẳng làm được cái rắm gì, vì đẳng cấp hiện nay của Phí lão nhân cũng chỉ mới đạt đến tứ đẳng bậc đỉnh thôi. Nói điều này ra chắc hẳn không ít người trong giới Quốc thuật phải rơi mắt.
Một người là tứ đẳng kém cỏi lại bồi dưỡng được một cao thủ thất đẳng hai mươi tuổi, cái đó là một loại hiệu suất gì chứ, không thể nào dùng màu xanh biến thành lam mà đem đi so với màu lam được, bởi vậy, cũng làm người ta quá kinh ngạc rồi.
Cho nên, Diệp Phàm đương nhiên không thể nói ra, vẫn phải giữ kín bí mật này, ít nhất còn có thể tạo được tác dụng uy hiếp, mặc dù là với Thiết Chiêm Hùng, Diệp Phàm cũng không thể nói thật tình hình được. Nguồn truyện:
Truyện FULL- Mai Thiên Tuyết muốn tới, thực đúng là phiền phức mà. Chỉ có điều sư phụ của tôi, nói thật, hơn một năm nay tôi không gặp ông rồi.
- Trước đây đều là ông ấy liên lạc với tôi, tôi cũng chẳng biết ông ấy đến chỗ nào chơi rồi, mà, ngay cả di động cũng không đem, hơn nữa, ông ấy toàn dạo ở chỗ thâm sơn cùng cốc, dù có đem di động thì cũng chẳng có tín hiệu. Haizz…
Diệp Phàm cố ý thở dài, nói thêm:
- Về chuyện Lý Xương Hải tôi sẽ xử lý cẩn thận, cố gắng không để phát sinh mâu thuẫn với nhân vật lớn như Hứa Vạn Sơn.
- Chuyện ngu xuẩn lấy trứng chọi đá đó tôi sẽ không làm đâu, tôi còn muốn lăn lộn chốn quan trường mà, đúng không nào? Đương nhiên, chắc hẳn là ông ta cũng chẳng nhớ được một nhân vật nhỏ như tôi đâu. Nhưng, nếu ông ta thực sự muốn so đo với nhân vật nhỏ như tôi, thì cũng có thể làm được cá chết lưới rách đó, haha…
Diệp Phàm cười khổ, đây đúng là nhà dột suốt đêm gặp mưa dầm. Sóng này chưa qua con sóng kia đã ập đến. Nói xong câu cuối cùng trong ánh mắt kia chợt lóe một tia hàn quang.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)