Ngay cả Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tịnh đứng bên cạnh cũng đứng ra minh chứng, nói rằng do chuyện ở thôn Quy Lĩnh lần đó mà Diệp Phàm bị mất chức Chủ tịch thị trấn.
Hơn nữa sau đó đồng chí Diệp Phàm lại có công trong việc sửa chữa trường tiểu học thôn Quy Lĩnh, hắn đã chạy vạy kêu gọi được hơn một triệu để sửa chữa trường học. Bây giờ ở Ngư Dương thì trường đó là một trường học được xây dựng hiện đại hàng đầu.
Mất bò mới lo làm chuồng cũng không hề cứu vãn được gì.
Nếu hai vị đầu sỏ của Huyện không truy cứu thì các đồng chí ở Sở giáo dục thành phố đương nhiên cũng không gây khó dễ. Bọn họ chỉ đưa ra một đề nghị nhỏ là việc này cuối cùng phải thu xếp ổn thỏa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Mà Phó chủ tịch Huyện Cố Đức Ngũ không ngờ nhập viện cũng khiến cho ông ta bị loại. Những đối thủ của ông ta đương nhiên vui mừng trước tình hình như vậy, loại được một đối thủ chủ chốt thì tốt hơn là loại được nhiều đối thủ bình thường.
Nhưng ngược lại, Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tịnh cũng khiến cho một số cán bộ huyện mở rộng tầm mắt. Một số đồng chí dường như cũng đã cảm thấy trước được một số chuyện.
Một đám người than thở là đồng chí Diệp Phàm giở mánh khóe, vô thanh vô tức, không ngờ tranh thủ được sự ủng hộ của hai nhân vật số một của huyện. Vậy thì nếu hắn muốn vào danh ngạch ủy viên thường vụ huyện lại không phải là chuyện ván đã đóng thuyền rồi sao.
Nếu việc đồng chí Diệp Phàm vào thường uỷ là đúng thì cần phải lợi dụng cơ hội trước khi hắn lên chức để kết thân với hắn. Cho nên, gần đây có rất nhiều cán bộ tìm đến đồng chí Diệp Phàm báo cáo công việc, tâm sự.
Ngay cả 12 nhân vật số một, số hai ở hai xã sáu thị trấn lệ thuộc trực tiếp hắn đều đã từng hơn một lần đến Lâm Tuyền. Trong khoảng thời gian ngắn, nghe phong thanh tin Phó chủ tịch Diệp sắp ngồi lên ngai vàng Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy, ở thị trấn được một phen dáo dác.
Hơn nữa, thậm chí có người còn nói, Phó chủ tịch Diệp chẳng những sẽ đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo mà còn có thể tiếp tục kiêm nhiệm cả chức Chủ nhiệm khu Kinh tế Lâm Tuyền nữa.
Bởi vì hắn rất giỏi xoay xở ở khu Kinh tế Lâm Tuyền, mặt khác các cán bộ khác không có được uy tín như hắn.
Chuyện đó khiến cho Diệp Phàm cảm thấy buồn bực trong lòng, tuy nhiên lại có chút yên tâm hơn. Nếu Cổ Bảo Toàn che chở cho hắn như vậy, Vệ Sơ Tịnh lại giúp đỡ bên cạnh, hai vị đầu sở đều có khuynh hướng giúp mình thì chuyện lên chức nắm chắc tận tám phần.
Thấy cô phát thanh viên xinh đẹp của đài truyền hình Vu Phi Phi đang đưa tin phỏng vấn, trên mặt Ngọc Sử Giới lộ ra một tia mỉa mai chế giễu.
Trong ánh mắt Ngọc Kiều Long cũng lóe sáng, trên mặt Ngọc Nhã Chi thì có vẻ thương hại.
Cổ Bảo Toàn lại có vẻ mặt lo lắng, còn Vệ Sơ Tịnh lại có vẻ đáng tiếc.
Tạ Cường thì cười khẩy, Tiếu Thuân Thần trên mặt có vẻ đố kị. Chỉ có Trưởng ban Tổ chức cán bộ Miêu Phong là không có biểu hiện gì cả, làm như là Diệp Phàm là người ngoài đường không có quan hệ gì với mình.
Lúc TV phát tin đó thì Diệp Phàm lại không có thời gian xem vì suốt đêm hắn phải tới thành phố.
Sau khi tìm được Vu Kiến Thần, nghĩ ngợi xong xuôi hắn mới liên hệ với Trưởng ban Thư kí Phí Ngọc. Vì hắn nghe nói là vợ của Vu Kiến Thần là bạn học với Phí Ngọc, mà lần này Diệp Phàm đến cũng nhân tiện hỏi thăm cô ta luôn. Chỉ có điều thằng nhãi Vu Kiến Thần khi gặp hắn thể nào cũng có chuyện xảy ra, vậy xử lý sau cũng được.
Mắt thấy thời gian không chờ đợi mình, Diệp Phàm không yên tâm đành gọi điện thoại cho Phí Ngọc. Hắn nửa thật nửa đùa nói rằng không biết bà chị kết nghĩa này có nhớ mình không.
Mặc kệ kết quả thế nào thì hắn cũng đành thử liều một phen. Dù sao chuyện của Quỷ Anh nhà họ Phí cũng còn nợ hắn chút tình, mặc dù hắn tự mình đến thỉnh cầu thì cũng phải nhún nhường trước Phí Ngọc, còn chuyện ân tình để nói sau.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại rung lên mà chưa có ai nhấc máy, thằng nhãi này có chút bồn chồn trong lòng, hơi có vẻ hồi hộp.
Cuối cùng thì cũng có người nghe máy. Trong nháy mắt hắn bình tĩnh trở lại, bật cười ha hả, nói:
- Xin chào chị Phí, em là thằng em Diệp Phàm của chị đây.
Thằng nhãi này đúng là da mặt dầy, tự xưng là em trước.
- Diệp Phàm à, cậu sao rồi? Tự nhiên sao lại nhớ tới chị Phí này mà gọi điện thoại vậy?
Không ngờ Phí Ngọc lại vui vẻ nói đùa, nhưng lại làm cho Diệp Phàm nhanh chóng bình tâm lại, hắn cười đáp:
- Chị Phí nói gì vậy, không phải em gọi điện thoại cho chị rồi đây sao. Thời gian vừa rồi em sợ chị Phí bận nên ngại quấy rầy chị.
- Hi hi. Chắc không phải là ngại chị Phí bận rộn đâu, cậu em à, trước mặt chị Phí thì cũng bắt đầu màn cãi cọ rồi, nhưng đây thì không được. Nói đi, có chuyện gì vậy?
Phí Ngọc nhanh chóng hỏi lại.
Thật ra Phí Ngọc cũng sớm biết thằng nhãi này đang có suy tính gì đây, đơn giản là hắn không tự mình nói trước mà giả câm giả điếc chờ người ta phải nói ra thôi.
- Đến Kiểm Phổ Các ngồi chị nhé?
Diệp Phàm đưa ra lời mời, tuy nhiên hắn cũng hơi lo lắng là Phí Ngọc không nể tình.
- Kiểm Phổ Các, cậu em thích kim kịch à?
Phí Ngọc không trả lời ngay mà lại nói lái qua chuyện khác.
- Chị Phí không thích sao?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Đi cũng được, có người nào khác nữa không?
Phí Ngọc hỏi, xem ra cô cũng thích. Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng như vậy rồi nhanh chóng nói:
- Em định gọi cho Cục trưởng Vu, tuy nhiêm tạm thời anh ấy đang bận việc, nhưng thật ra không nên kêu thêm những người khác. Nếu chị Phí thấy không đủ đông vui thì để em gọi thêm vài người nữa, ha hả.
Diệp Phàm cười ha hả nói, nhưng có vẻ không nhiệt tình chuyện đó.
- Chỉ có cậu thôi sao?
Phí Ngọc lại hỏi, nhưng đúng là lại biến Diệp Phàm thành kẻ hơi bị lố, rõ ràng là chỉ có một mình hắn chứ sao nữa. Còn hỏi nữa chứ.
- Chị Phí còn sợ em ăn thịt hay sao, ha hả…
Thằng nhãi này nói đùa được mấy câu nhưng thật ra đúng là hắn to gan quá. Hắn cảm thấy Phí Ngọc không vui mấy nên mới nói đùa như vậy.
Kỳ thật hắn đang dùng phép khích tướng, dùng một mưu kế nhỏ. Phí Ngọc đường đường là Trưởng ban thư ký Thành ủy thì nào có biết được, cô lập tức cười nói:
- Sợ cậu ăn thịt ư, thằng ranh con mà dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt chị Phí sao. Nhưng thật ra tôi cũng muốn xem cậu có để râu dài thật không.
Phí Ngọc đáp rồi trầm ngâm trong chốc lát, cô còn nói thêm:
- Tôi ngồi xe của cậu nhé, đậu xe ở phía đông tòa nhà Hoa Long chờ tôi. Tôi đưa cậu tới một nơi khác còn đặc sắc hơn cả Kiểm Phổ Các.
- Tuân lệnh, chị có lệnh nào mà em dám không tuân chứ?
Diệp Phàm trong lòng vui vẻ, khẩn trương đáp. Hắn thầm nghĩ:
- Xem ra Phí Ngọc định tán gẫu với mình, không chừng là định bàn bạc gì với mình nên mới tìm đến nơi bí mật đó.
Xét tình hình trước mắt. ở huyện thì thế lực của nhà họ Phí bị yếu đi một chút. Từ sau khi Chu Trường Hà ngã ngựa, cánh tay phải đắc lực của Phí Mặc bị giảm bớt, trong hội nghị thường vụ lời nói và quyền thế của ông ta yếu đi không ít. Chẳng lẽ chị Phí muốn đưa mình lên thay thế vị trí của Chu Trường Hà trước đây ư. Nếu thật có thể như vậy thì cũng nên suy xét hợp tác với Phí Mặc, đương nhiên, việc hợp tác này cũng có chừng mực. Diệp Phàm mình cũng không muốn biến thành cái đuôi của Phí Mặc, chỉ có thể là liên minh mà thôi.
Diệp Phàm nghĩ ngợi rất lung tung, không lâu sau hắn tới tòa nhà Hoa Long, lái chiếc xe Wranggler tới một góc khuất. Hắn suy xét rằng Phí Ngọc ở thành phố cũng là một người có diện mạo, phỏng chừng có không ít người biết cô.
Đến lúc nhỡ Phí Ngọc đến thì sẽ gọi điện thoại thoại cho mình, không sợ cô không tìm thấy mình.
Vì thế hắn ngồi trong xe mở nhạc nghe, mở cửa sổ hút thuốc. Không lâu sau, trong xe vang lên giọng ca một bài hát cổ điển rất hay.
Đã hơn mười phút trôi qua mà vẫn chưa thấy bóng dáng Phí Ngọc đâu cả.
- Đúng là phụ nữ, thật đúng là phiền toái.
Thằng nhãi này trong miệng càu nhàu mấy tiếng, lại ngậm tiếp một điếu xì gà hiệu nổi tiếng. Vừa mới hít một hơi thì hắn nghe tiếng động vang lên cạnh xe.
Hắn mở nhạc nhỏ lại, vừa ló đầu ra thì phát hiện có ba nam một nữ, một người thanh niên trẻ tuổi đang ra sức lấy tay vỗ vào xe hắn, chiếc xe Wrangler nghe nói phải tới hơn một triệu mà hắn được Thiết Chiêm Hùng đặc biệt thưởng cho.
- Các cậu này, xe của tôi không phải là bao cát, sao cứ đấm vào đó?
Tâm trạng Diệp Phàm cũng không tệ lắm, thái độ không tồi, chỉ có điều hắn hơi lớn tiếng một chút.
- Anh Đông, anh thấy không, thằng ranh này rất vênh váo nhé, ngay cả tay Lương Qua cũng dám bảo dừng lại, rất giỏi.
Trong số ba nam một nữ kia có một người khỏe mạnh tên Mặc Long, dường như liếc mắt khiêu khích Diệp Phàm một cái.
Thằng nhãi này quay sang một nam một nữ bên cạnh người thanh niên đang cầm chiếc áo hoa ngắn cười nói, nhưng thật ra để cho Diệp Phàm biết. Người thanh niên đó trông giống như là lai người nước ngoài, dù sao Diệp Phàm cũng không cần biết.
- Bao cát, không phải bao cát thì hôm nay ông đây cũng làm cho nó trở thành bao cát, hơn nữa còn là bao cát đựng sắt vụn rác rưởi.
Người thanh niên tóc dài tên là Lương Qua tính nâng chân lên đá chiếc Wrangler một cái để thị uy.
- Hừ.
Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên, Lương Qua cảm thấy đùi mình chợt đau nhói lên, lạ kì hơn nữa là dường như chân y không đá được đến thân chiếc xe Wrangler. Chân hắn dường như bị một cái gì đó rất cứng đụng phải, cả người y như không đứng vững nữa, lảo đảo suýt ngã, thiếu chút nữa thì ngã chỏng vó.
- Sao vậy Lương Qua, thằng ranh cậu không định bắt đầu biểu diễn múa chân đấy chứ, ha ha…
Người thanh niên vóc dáng cao ráo lúc đầu nói chuyện cùng Đông Ca có vẻ như vui vẻ khi người khác gặp họa, cười ha ha không ngừng. Gã còn tưởng rằng Lương Qua còn không đứng vững, đáng lẽ đá xe thì ngược lại bản thân mình lại ngã sấp xuống.
Đông Ca cũng không cười, liếc mắt xem xét tình hình Lương Qua một cái, rồi nhìn Diệp Phàm từ trong xe chui ra liếc mắt một cái. Gã cười lạnh nói:
- Cao nhân, Tây Bì, Lương Qua khả năng gặp họa rồi, cậu xem chân hắn xem có bị thương không?
- Đánh lén.
Điệu Tây Bì quét mắt liếc nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt ngạc nhiên, khẩn trương tới đỡ Lương Qua.
- Điệu Tây Bì, chân này của tôi giống như bị cái gì đập một phát vậy, mẹ nó, đau quá đi.
Lương Qua đau đến nỗi cắn chặt răng.
- Sưng lên rồi, động ở đâu vậy?
Điệu Tây Bì cẩn thận nhìn lên, lập tức hít phải một luồng khí, cô lại có chút nghi hoặc, Lương Qua sao lại bị đụng phải vào chân nhỉ.
- Anh bạn à, không cần giả câm giả điếc như vậy, vừa rồi cậu dùng cái gì đả thương Lương Qua vậy?
Đông Ca trong lòng cũng cảm thấy khiếp sợ, ngay cả y cũng không thấy rõ người thanh niên vừa chui trong xe ra dùng vũ khí gì.
Y cúi đầu nhìn xuống đất lụt soát tìm mãi nhưng chỉ phát hiện ra một hòn đá to bằng ngón chân cái, lập tức y nhặt lên thì thấy đó là đá vũ hoa. Xem ra người này chắc là có võ thuật, nếu không thì sao mà một viên đá nhỏ như vậy có thể làm chân của Lương Qua sưng lên được, hơn nữa, chính xác hơn thì viên đá bắn trúng Lương Qua còn nhanh hơn cả viên đạn.
- Ha ha, cậu thấy tôi làm sao? Có lẽ là xe tôi cắn cậu ta, người bình thường cũng không phải muốn làm gì nó cũng được.
Diệp Phàm cười nói như trêu chọc.
- Mày mới cắn người thì có, dám đánh ông mày hả.
Lương Qua càu nhàu rồi nhảy đựng lên, bay lên đá một phát về phía chiếc Wrangler.