Quan Thuật

Chương 737: Khắc tinh của số mệnh

Thằng nhãi này miệng cũng cười nói:

- Cái này có gì kỳ quái, qua hơn mười ngày nữa là đến năm 1997, tôi cũng vừa tròn 20 tuổi. Kẻ vô tích sự a, ôi...

Thằng nhãi này còn ngẫu hứng thở dài, giống như thật đáng tiếc vậy.

- Không phải chứ? Phỏng chừng cậu lúc 19 tuổi đã thăng lên chức Phó chủ tịch huyện? Vậy cậu khẳng định có chiến tích vẻ vang gì đó đáng để lãnh đạo đặc biệt đề bạt cậu?

Họ Trang hình như là càng có hứng thú hơn cả lão Phượng, hỏi.

- Cũng có chút đạo lý, thời điểm các ông tới chắc cũng nhìn thấy được thay đổi lớn của Lâm Tuyền cũng như đập nước Thiên Thủy.

Không nói khoác chứ, con lộ kia, đường quốc lộ rộng thoáng của sáu trấn hai xã phụ cận đều là do tôi tìm về các khoản tiền quyên tặng để xây dựng nên.

Có thể không chút khoa trương nói, mạng lưới giao thông Lâm Tuyền này là do một tay tôi gây dựng. Lúc ấy phóng viên các báo ở tỉnh gọi tôi là 'Người khai sáng' gì đó, nhật báo Mặc Hương lại thổi phồng tôi là 'Lộ thần' gì đó. Hơn nữa, tôi còn góp phần tạo nên khu công nghiệp ghềnh Quỷ Ảnh, nơi đó trước kia chính là một sườn núi hoang vắng rẻ mạt.

Hiện tại lôi kéo được gần hai trăm triệu vốn đầu tư. Khiến cho toàn bộ kinh tế Ngư Dương với sự ảnh hưởng của khu kinh tế Lâm Tuyền trở nên hữu lực, nhanh chóng tăng trưởng.

Phỏng chừng cuối năm nay có thể thoát ra khỏi vị trí đứng nhất từ dưới đếm lên, nghe nói Ngư Dương trước kia xếp thứ 15 từ dưới đếm lên trong toàn tỉnh, đã vượt lên được 10 bậc.

Công tích này, tất cả đều là nhờ tôi chủ trì cầm lái đầu tàu khu kinh tế Lâm Tuyền mà hoàn thành. Ôi, những thứ này có ích lợi gì đâu? Không nói, không nói.

Diệp Phàm vẻ mặt cố ý cay đắng, phun mùi rượu ra, hình như là sau cái mùi rượu phun ra đó là thực ngôn, khiến cho không người nào hoài nghi được.

- Có gì giỏi đâu, không phải chỉ là một Phó chủ tịch huyện rách nát, kiếm được chút tiền, hừ.

Lúc này một tràng thanh âm không hài hòa vang lên, tự nhiên cách đó không xa một cô nàng tên Khuynh Thành lên tiếng châm chọc khiêu khích.

Cô nàng đẹp tuyệt vời, vẻ mặt khinh thường, miệng vảnh lên thật cao, xem ra Diệp Phàm bị người ta ghi hận rồi. Cái này, bị cô nàng nhớ thì thật đúng là có chút phiền phức.

- Kiếm chút tiền, cô thử đi kiếm thử xem. Vì để kiếm được hơn bốn mươi triệu tiền quyên tặng, tôi một đồng cũng không cho vào túi tiền riêng, có khi đến tiền xe cộ, phí ăn uống đều phải tự mình xuất tiền túi. Hơn nữa, vì lấy được tiền, tôi phải bôn ba khắp nơi, đến cái mạng này thiếu chút nữa cũng xong luôn. Năm ngoái bị lật xe, tôi liền nhảy xuống sông, cái mạng nhỏ này may mắn còn sót lại, bằng không...

Diệp Phàm cố ý gắt gỏng với cô nàng hống hách kia, đương nhiên trong biểu hiện bình tĩnh lại có chút mất kiểm soát. Hơn nữa, hơi có vẻ châm chọc.

- Hừ, hơn bốn mươi triệu, có gì giỏi đâu, ông nội của tôi chỉ cần một đầu ngón tay thôi là có thể điều động được rồi, còn nổ cái gì? Năm ngoái sao không dìm anh chết đuối luôn đi, hừ.

Cô nàng kia hừ một tiếng, ngạo nghễ ngẩng đầu lên, giống một con diều hâu nhỏ đang đấu khí.

"Lũ đàn bà, chẳng lẽ là khắc tinh trong cuộc đời mình, xui xẻo".Diệp Phàm trong lòng âm thầm bực tức, miệng hắng giọng cười nói:

- Ha hả, tôi cũng muốn lắm, đáng tiếc ta là người mà Diêm vương không thương, tiểu quỷ không mến. Bằng không, cô hôm nay chắc là có chút không may a

- Không khiến.

Một câu nói của Phượng Khuynh Thành đập lên hắn, thiếu chút nữa nghẹn chết Tiểu Diệp rồi.

- Tiểu yêu, đừng nói lung tung, người ta quả thật không dễ dàng gì.

Lão Phượng nhíu mày, khiến cô nàng kia tức giận chu cái miệng ra không nói nữa.

- Hơn bốn mươi triệu, đúng thật là do chính cậu làm ra, hơn nữa, còn kiếm về gần hai trăm triệu vốn đầu tư?

Họ Trang dường như có chút hoài nghi, bởi vì Diệp Phàm còn rất trẻ tuổi, không thể không khiến cho người ta hoài nghi.

- Không tin có phải hay không? Nhìn cái này đi.

Diệp Phàm giống như tức giận, cúi đầu, từ trong túi du lịch lấy ra văn kiện lúc đó cán bộ Trưởng ban Tổ chức Tống Sơ Kiệt điểm tướng, còn có bài 'Lộ thần' mà nhật báo Mặc Hương đăng.

Quét mắt qua lão Phượng một cái, hơi ngượng ngùng nói:

- Ông cụ à, ông cũng đừng nói tôi khoe khoang, thứ này tôi thường xuyên mang theo, làm công cụ thúc giục chính mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tôi nghĩ, đến Bí thư Thành ủy Chu cũng gọi tôi là hoá duyên đại sư, Trưởng ban Tống lại tự mình điểm tướng, tôi không thể phụ lòng kỳ vọng của bọn họ.

Mặc kệ gặp phải cái gì, dù sao các ông cũng là người ngoài, tôi cùng các ông nói lẩm bẩm một chút, ngàn vạn lần không truyền ra bên ngoài là được...

Diệp Phàm đem những đãi ngộ không công bằng với mình đã chắt lọc lựa chọn nói qua một lượt.

- Xem ra Cổ Bảo Toàn kia đúng là có chút đố kỵ với cậu, Thế Thành, ông nói xem?

Lão Phượng thản nhiên cười nói.

- Nói đại khái là mượn gió bẻ măng, nói thế cũng không ngoa.

Trang Thế Thành không lộ thanh sắc, nói.

- Người thanh niên, con đường của cậu còn dài, đừng tức giận nông nỗi, tin rằng nếu là vàng thật thì ở địa phương nào cũng đều phát sáng cả, có phải hay không, làm tốt công tác mới là nhiệm vụ hàng đầu, phải thường xuyên đem dân chúng đặt ở trong lòng, tôi tin tưởng, con ngựa ngàn dặm như cậu tuyệt sẽ không dễ bị mai một. Huống chi, sự nghiệp của cậu mới khởi bước, ha hả.

Lão Phượng giơ tay vỗ nhẹ vai Diệp Phàm, một bên cổ vũ, còn thản nhiên liếc mắt quét qua họ Trang đang ở bên cạnh một cái.

- Vậy người thanh niên này, có tính đổi địa phương công tác không? Dùng những lời nói có chút thô tục của chúng ta hiện tại mà nói, thì nơi đây không giữ ông đây tất có nơi khác giữ có phải hay không?

Họ Trang đột nhiên cười nói.

- Đương nhiên là có, chính là ứng với câu nói ông vừa nói đó, nơi đây không giữ ông đây tất có nơi khác giữ. Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên bảo tôi đi đến cục Xúc tiến đầu tư thành phố đảm nhiệm chức phó cục trưởng, còn nói là phỏng chừng không lâu có thể lên làm cục trưởng. Đương nhiên, nhiệm vụ cũng không nhẹ, nội trong một năm phải thu hút đến mấy trăm triệu vốn đầu tư cho thành phố Mặc Hương.

Diệp Phàm hơi có vẻ tự đắc còn quơ quơ tay.

- Mấy trăm triệu, cục Xúc tiến đầu tư thành phố Mặc Hương năm trước thu hút được bao nhiêu vốn đầu tư?

Trang Thế Thành đuổi theo sát hỏi.

- Tôi tra qua, hẳn là khoảng một trăm triệu, năm trước chiến tuyến của bọn họ không ra thế nào cả, bằng không cũng sẽ không gọi tôi.

Diệp Phàm cười nói, lại hiện ra một phần nào đó rất sành sỏi.

- Cậu có lòng tin chứ? Đó là vài trăm triệu đấy?

Trang Thế Thành như cười như không, nói.

- Ha hả, nói mạnh miệng cũng không dùng được gì, là con la hay là con ngựa, kéo ra ngoài sẽ biết. Con người tôi không thích khoác lác.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, khí thế ngập trời phát ra, khiến cho lão Phượng và Trang Thế Thành đều âm thầm có chút kinh ngạc.

- Ông cụ, các ông có phải đến đầm Ngô Công này câu cá mào gà không?

Diệp Phàm chuyển sang hỏi chuyện khác, dù sao mục đích đã đạt được nên nói sang chuyện khác luôn. Nói nhiều tất nhàm chán, đạo lý này Diệp Phàm hiểu rất sâu sắc.

- Đúng vậy, nghe nói đầm này có một loại cá kỳ lạ, là nghe một lão chiến hữu từng nói qua. Tuy nhiên chưa từng thấy qua, chúng tôi tùy tiện câu thôi, có thể câu được thì đương nhiên tốt, câu không được cũng không sao cả, ha hả, nếu là của cậu thì thế nào cũng chạy không được, không phải của cậu thì có làm thế nào cũng đoạt không đến tay, tựa như cái chức danh ủy viên thường vụ của cậu vậy.

Tuy nhiên, người trẻ tuổi, cậu không giống như chúng tôi, phải có một trái tim đấu tranh cầu tiến. Đi ngược dòng nước tuy nói gian nguy, nhưng cũng rất tự tại vui sướng.

Đương nhiên, khi không chiếm được thì cũng phải có một trái tim bình thường. Trên đời này, việc không như ý có tới ngàn vạn, sao có thể luôn được mọi chuyện như ý...

Lão Phượng chậm rãi cười nói.

- Ông cụ nói đùa, tôi sẽ không tiếp tục so đo những thứ đó nữa. Tôi còn trẻ, đợi được, lần này không thể vào thường vụ được có lẽ cũng không hẳn là một chuyện xấu. Giống như quốc gia chúng ta có biết bao nhiêu vị tiền bối, bọn họ ai lên ai xuống, nếu cứ so đo, thì cái thời đại đặc thù đóng chuồng bò kia còn không phải toàn bộ đi tự sát cho xong.

Diệp Phàm thản nhiên nói, giống như tỉnh ngộ rất nhiều.

- Tốt tốt... Chàng trai tốt, có thể nhìn ra là tốt rồi. Nhưng tuyệt không thể mất đi tính sắc bén.

Lão Phượng kia ánh mắt đột nhiên sáng lên rất nhiều, xem ra là thật tâm.

- Tôi hiểu được, cảm ơn ông.

Diệp Phàm khiêm tốn nói.

- Chàng trai, cậu dựa vào cái gì nói là không vào được thường vụ là chuyện tốt?

Trang Thế Thành nhanh nhảu hỏi lại, hẳn là thâm ý sâu sắc.

- Đi cục Xúc tiến đầu tư thành phố, có lẽ sẽ là một con đường thăng tiến khác của tôi, đương nhiên, con người tôi thô tục, nên mới nói như vậy.

Ở thành phố có mặt tiền rộng lớn, con lộ thênh thang, tiếp giao và kiến thức so với Ngư Dương địa phương nhỏ này bản chất tất có sự khác nhau.

"Tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc" (họa phúc khôn lường) có đúng không, ha hả, tựa như câu mà lão Phượng nói, không thể mất đi trái tim kiên quyết tiến thủ.

Chỉ cần có một trái tim vì nước vì đảng, vì dân chúng, tôi tin tưởng lãnh đạo sẽ nhìn được điểm này.

Diệp Phàm chậm rãi mà nói, nói tới đây, Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, cười nói:

- Kỳ thật nửa năm trước Phó Chủ tịch thành phố Lô có ý bảo tôi đi cục Xúc tiến đầu tư, tôi lúc ấy không đi?

- Vì sao? Đi sớm sẽ không gặp phải việc này.

Trang Thế Thành cười nói, nhấp một ngụm trà.

- Ôi... Nói ra có chút thương tâm. Lúc ấy tôi tốt nghiệp từ đại học Hải Giang, đến đập nước Thiên Thủy này đảm đương chức cán bộ thôn. Mấy tháng sau, khi đề bạt lên chức phó trấn, ngày đó vào buổi sáng, có mấy ngàn thôn dân tự nhiên đến đưa tiễn. Hơn nữa, tôi còn nhận được rất nhiều lễ vật từ họ.

Diệp Phàm vẻ mặt thỏa mãn nói.

- Lễ vật.

Lão Phượng đến đây thì rất có hứng thú, híp nửa mắt nhắc tới hai chữ này.

- Đúng vậy, chất đầy ba xe ba bánh lớn. Tất cả đều là rượu gạo ủ lâu năm của dân chúng, nghe nói trước kia có vị Phó chủ tịch huyện đến bọn họ cũng không nỡ đem ra, chôn dưới đất đã nhiều năm.

Còn có nào là trứng gà, khoai tây, thịt khô của gà rừng thỏ hoang săn được trên núi v.v.... Trong lòng tôi xấu hổ lắm, tôi thề trước mặt bọn họ rằng, không thể sửa xong con lộ này, tôi sẽ về nhà bán khoai lang, làm một Từ Cửu Kinh của thời đại mới.

Diệp Phàm nói đến chỗ xúc động, không ngờ trong hốc mắt vài giọt nước mắt lăn ra, khá cảm động.

Hình tượng một vị quan tốt một lòng vì dân bỗng nhiên chợt hiện lên trước mặt ông lão và người trung niên. Hai người đều gật gật đầu.

- Hiện tại hoàn thành rồi, đập nước Thiên Thủy từ từ rồi cũng trở nên giàu có, tôi cũng đã hoàn thành lời hứa hẹn của mình, là lúc nên rời khỏi, ôi... Thực sự có chút luyến tiếc

Diệp Phàm thở dài, xoay ngươi liếc mắt nhìn lão Phượng một cái, vừa cười nói:

- Gặp nhau tức là hữu duyên các ông không phải muốn câu cá Kê Công (một loại có có mào gà phía trên đỉnh) sao? Chỗ tôi có nuôi hai con, mấy ngày hôm trước vận may tốt nên câu được. Có lẽ nó chính là dấu hiệu chuyển vận đi vào tận cùng thung lũng trong sự nghiệp của tôi chăng.

- Cậu câu được cá?

Đồng tử của Trang Thế Thành kia lơ đãng mà co duỗi vài cái, đến lão Phượng cũng đầy hưng phấn.

Khi đang tính mở miệng hỏi, Phượng Khuynh Thành đứng một bên nãy giờ cũng không nhịn được, giành trước hỏi:

- Loại cá kia hình dạng thật sự giống bóng bầu dục sao? Hơn nữa trên đầu còn có cái giống như mào gà? Nghe nói ăn vào sẽ đại bổ, hơn nữa...

- Đại bổ hay không tôi không biết, tuy nhiên, đích xác hình dạng hơi giống cô miêu tả.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn cô nàng cao ngạo thuần khiết như nước kia một cái, cười nói.

- Vậy anh bán cho chúng tôi một con được không?

Phượng Khuynh Thành cố nhịn vì bị thằng nhãi này cố ý châm chọc, hỏi dồn, xem ra là thật sự muốn có được loại cá kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất