- Đại án Ma Xuyên
Lô Vĩ thốt ra mấy từ có vẻ khá nghiêm trọng. Biểu hiện lúc này so với lúc trước như là hai người khác nhau.
- Đại án Ma Xuyên? Vụ này là thế nào? Cậu nói cụ thể đi. Phải biết rằng trước đây cậu làm ở tổ trọng án của Phòng công an đấy.
Diệp Phàm kiềm chế ý cười.
- Chủ tịch huyện nhiệm kỳ thứ hai của Ma Xuyên, Giang Hòe Mạo. Thật ra trước đây Ma Xuyên chẳng qua chỉ là mộ thôn lớn. Đến năm 1985 mới chính thức lên huyện, lí do từ thôn lên huyện tôi cũng không rõ lắm.
Chủ tịch huyện cách đây hai nhiệm kỳ, tên Ngưu Đắc Phát, hiện đang ở bệnh viện tâm thần tỉnh hát bài ca điên dại.
Chủ tịch kế nhiệm là Giang Hòe Mạo, nhâm chức không đến hai năm cũng chết, lúc ấy còn báo lên phòng công an, bởi vì người nhà họ Giang không phục, vẫn kiện lên cấp trên, nói là Giang Hòe bị người ta hại chết.
Là một vị chủ tịch huyện bị hại chết, hơn nữa cái chết không rõ ràng, nên phòng Công an cũng khá coi trọng vụ án này. Vì thế lập tức cử đội điều tra xuống, lúc đó tôi cùng đi cùng đội xuống hiện trường.
Chỉ có điều không điều tra ra cái gì, nhưng cũng được chứng kiến cảnh nghèo khổ của huyện Ma Xuyên. Lúc đó là năm 95 mà không ngờ còn có cảnh dân huyện bị đói chết.
Lúc tổ điều tra của phòng Công an xuống, không ngờ chỉ được Huyện ủy thiết đãi mấy cây rau, cây ngô, thêm vài miếng thịt mỏng. Khi đó tổ trưởng của chúng tôi còn có chút tức giận, cho rằng lãnh đạo huyện Ma Xuyên này keo kiệt.
Sao lại có thể dùng cái thứ đó để tiếp đãi các đồng chí phòng Công an, nhưng sau đó mới nghe nói.
Một cán bộ ở huyện này nói bữa cơm mà có vài miếng thịt để ăn đã là khá xa hoa rồi. Điều lạ là, bàn của chúng tôi thì toàn thịt nạc còn bàn bên cán bộ huyện thì chỉ có thịt mỡ, béo đến độ chảy được mỡ ra, cái đó làm sao ăn được chứ?
Tuy nhiên, mấy cán bộ ở huyện Ma Xuyên lại ăn rất ngon miệng, nói là càng béo càng có lợi cho tiêu hóa.
Sau khi nghe ngóng mới biết đến mấy cán bộ bình thường còn rất ít khi được ăn thịt. Dạo năm 95, tiền lương cán bộ của Ngư Dương cũng chỉ được có 200 tệ.
Anh có biết lương của cán bộ Ma Xuyên là bao nhiêu không, chỉ có 100 tệ. Mà tận một tệ một cân thịt lợn, làm sao mua được mà ăn, ăn thịt rồi thì không có cả cơm mà ăn. Ôi…
Lô Vĩ nói tới đây liền thổn thức.
- Chẳng phải họ không phải nộp thuế gì cả sao? Làm sao mà đến nỗi như thế?
Diệp Phàm thật không hiểu nổi.
- Làm gì có cái gì gọi là thuế vụ? Cả huyện không nhìn thấy vài cái nhà máy cũ, còn mấy cửa hàng nát thì có bao nhiêu thuế mà thu.
Ước đoán địa khu Đức Bình mỗi năm đều phải cấp thêm tiền cho. Nhưng những cái này không đáng sợ, mà lại là chuyện người địa phương đều giống bọn cướp, có chút giống với đoàn ngựa thồ của miền tây đất nước.
Tổ điều tra chúng tôi mặc thường phục về, không ngờ trên đường còn gặp cướp.
Lô Vĩ nói đến đây Diệp Phàm chợt kinh hãi.
Mồm miệng hắn trở nên mất cả linh hoạt, hỏi:
- Cướp ư? Đúng là các cậu được mở rộng tầm mắt rồi. Dám cướp cả của các cậu, thật là liều mạng, thủ lĩnh đồi núi chắc?
- Đúng rồi. Nghe nói địa phương đó trước kia có rất nhiều tội phạm. Trước giải phóng vốn là vùng chó ăn đá gà ăn sỏi, cường đạo hoành hành, đến quan viên của triều đình còn không dám đi tuần tra ở đó. Cho nên nơi đây căn bản là một tiểu vương quốc, bị ghẻ lạnh, không ai thèm ngó ngàng tới.
Cho tận đến sau giải phóng, với việc ra sức xử lý, đánh đuổi thổ phỉ, trừng trị kể ác tình hình mới dần tốt lên.
Tuy nhiên có những thứ thâm căn cố đế, không dễ dàng diệt trừ được. Hơn nữa địa khu Đức Bình lại quá nghèo, ước chừng đứng trong top 3 từ dưới lên..
Ngay cả địa khu Đức Bình còn không chiếu cố đến được, thì làm gì có ai thừa của mà đem đổ tiền vào cái xó Ma Xuyên đó chứ.
Lô Vĩ chậm rãi nói, Diệp Phàm lại như được mở rộng tầm mắt.
- Cậu em, cậu nói xem, cái chết của ông Chủ tịch huyện có âm mưu gì không?
Diệp Phàm hỏi, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Không rõ, nói chung chúng tôi cũng không điều tra ra cái gì, có lẽ cũng có, bởi vì nghèo nên vị chủ tịch huyện này phải lo nghĩ quá nhiều việc nên không chịu nổi, tâm thân phân liệt dẫn đến tự sát. Chủ tịch tiền nhiệm chẳng phải cũng đang trong bệnh viện tâm thần sao. Đại ca, anh đến đó phải kiên cường một chút, việc gì không lo được thì đừng cố, dù sao anh cũng đâu phải bậc cứu thế, có thể làm được đến đâu thì làm, làm việc theo khả năng.
Lô Vĩ cứ lắc đầu, cảm thấy hoang mang.
- Sau đó liền không tiếp tục điều tra nữa hả?
Diệp Phàm hỏi đến cùng.
- Làm gì có thời gian. Cả nước có bao nhiêu án mạng chờ chúng ta giải quyết. Hơn nữa mọi người cũng không ở nổi nơi đó, quá khó chịu, muốn làm tiếp nhưng sau đó liền từ bỏ. Rồi người nhà họ Giang cuối cùng cũng phải nuốt quả đắng vào lòng. Ôi…
Lô Vĩ thở dài.
- Các cậu cũng cố hết sức rồi. Trên đời này, không phải án mạng nào cũng có thể điều tra ra được, có lẽ Giang Hòe Mạo thật sự là đã tự sát.
Diệp Phàm an ủi. Trong đầu hiện lên cái chết của Diệp Thủy Căn, cảm thấy trên đời này thật nhiều việc không tìm ra cách tháo gỡ, các vụ án cũng thế.
" Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát", câu này nói ra thì dễ, làm được mới khó, ông trời đã có lúc nào từng nhìn qua?
Trở lại Thủy Vân Cư, Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy hay là nên gọi điện thoại cho Hạ Hải Vĩ trước. Anh ta đi Đức Bình cũng một thời gian rồi, về tình hình địa phương chắc chắn anh ta nắm rõ hơn mình. Tìm hiểu một chút, lo trước khỏi họa.
- Ông anh, gần đây sống tốt chứ?
Diệp Phàm cười hỏi. Tuy nhiên thằng nhãi này có chút buồn bực. Chuyện mình đi địa khu Đức Bình chắc chắn Hạ Hải Vĩ được thông báo trước rồi. Nếu mình được hội nghị thường vụ địa khu Đức Bình đề cử, Hạ Hải Vĩ kia tốt xấu gì cũng là chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị Pháp luật, đường đường là ủy viên thường vụ, hẳn anh ta phải biết việc này.
- Cũng ổn, có điều không thích bằng ở tỉnh
Hạ Hải Vĩ nói thẳng, hình như cũng bị quản chế về nhiều mặt. Nghe lời đó thấy không thể nào là vui vẻ được.
Cái chức Chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị Pháp luật không kiêm Trưởng phòng công an, nói thẳng chỉ là sắp xếp. Phía dưới có mấy người nghe lời anh, xem chừng chính Trưởng phòng công an cũng không chắc đã nghe lời anh nói. Huống chi Hạ Hải Vĩ cũng chỉ mới xuống Đức Bình, căn bản là còn mù mờ, chưa rõ tình hình ra sao. Muốn nói căn cơ, chuyện này tuyệt đối không có.
- Haha. Anh Vĩ, nói không chừng lúc nào đó anh em tôi đến Đức Bình làm bạn với anh, cùng anh Hạ giành chính quyền.
Diệp Phàm bật cười ha hả, đương nhiên muốn thử Hạ Hải Vĩ một chút.
- Ông em đồng ý đến cái nơi hoang vu này hả?
Hạ Hải Vĩ cũng cười nói, hồn nhiên không coi là quan trọng gì.
" Sao vậy? chẳng lẽ Hạ Hải Vĩ không biết chuyện mình được điều đến Đức Bình đảm nhiệm chức chủ tịch huyện Ma xuyên hay sao? Việc này thật lạ. Nhưng vừa rồi Tào Dũng đã nói rồi, mình được chính địa khu Đức Bình đề cử, chẳng lẽ lại không đưa ra thảo luận ở hội nghị thường vụ. Chẳng lẽ là do Tống Sơ Kiệt giở trò?
- Anh Vĩ thực sự chưa nghe nói hả?
Diệp Phàm hơi có vẻ kinh ngạc.
- Nghe nói cái gì? Tôi vừa đến đây, giống như người mù vậy. Ngoài việc mỗi ngày đến văn phòng uống trà đọc báo, chưa từng giải quyết vụ tranh chấp nào. Những chuyện bên dưới báo lên đều là những chuyện lặt vặt. Văn phòng này chẳng mấy chốc thành nhà tù. Chán chết đi được.
Đầu dây bên kia, Hạ Hải Vĩ đang chau mày, mơ hồ trong lời nói của Diệp Phàm có ẩn chứa điều chi.
- Haha. Hôm nay tôi vừa nhận được thông báo của sếp Tào ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bảo tôi đến Ma Xuyên làm chủ tịch huyện. Cho nên tôi mới nói muốn đến làm bạn với anh là đúng đấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu…cậu đến… Ma Xuyên?
Hạ Hải Vĩ như đang khiếp sợ cực độ, lời nói chen nhau mà tuôn ra.
- Có gì không được sao anh Hạ?
Diệp Phàm cố ý hỏi lại.
- Ôi, Ma Xuyên, ông em cũng dám tranh thủ à?
Hạ Hải Vĩ thở dài.
- Không phải cố gắng gì hết đâu, tự dưng không hiểu vì sao lại được điều về.
Diệp Phàm lập tức phản bác, xem ra Hạ Hải Vĩ cũng hiểu lầm, cho rằng mình đã vận động một phen, ngẫm nghĩ một chút rồi nói thêm,
- Tuy nhiên tôi muốn nghe qua một chút về tình hình Ma Xuyên.
- Tỉnh nghèo của chúng ta tổng cộng có mười bốn địa khu, căn cứ vào tình hình kinh tế được chia thành bốn tầng. Đương nhiên đứng thứ nhất chính là phố Thủy Châu, thành phố Thượng Hải, thành phố Tuyền Hưng
Còn xếp thứ hai thì gồm có bốn địa cấp thị, là thành phố Thiết Sư, Bát Đô, Dương Điền, Thuận Xương.
Thứ ba có thành phố Mặc Hương, Hải Châu, địa khu Nam Lĩnh.
Và xếp hàng cuối cùng là địa khu Tam Dương, địa khu Đức Bình, địa khu Mân Vân và địa khu Ngô Xuyên.
Mà Đức Bình chúng ta lại nằm ở cuối cái đuôi, xếp thứ ba từ dưới lên trong toàn huyện. Còn về việc ông em chuẩn bị đi nhậm chức ở huyện Ma Xuyên, ở địa khu Đức Bình xếp ở chỗ cuối đuôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLNghe nói cũng xếp thứ nhất từ dưới lên của toàn tỉnh, nổi tiếng nghèo, nổi tiếng loạn. Ông em, cậu cũng thật là nhân vật quan trọng đấy.
Huyện Ma Xuyên có gần năm trăm nghìn người. Nhưng thực tế đây chỉ là số có chứng minh hộ khẩu thôi. Còn số sống tạm bợ thì như đông như kiến cỏ.
Ước chừng còn nhiều thêm khoảng 30% nữa. Tổng thể là có khoảng bảy trăm nghìn dân, nhưng có sáu trăm nghìn thuộc hàng đói rét. Hàng năm đều đói chết mười người, chết vì đổ máu ẩu đả cũng khoảng ba mươi người.
Quả thật sắp thành Palestine rồi. Nói đến tình trạng kinh tế, cậu so sánh với Ngư Dương là sẽ biết.
Ngư Dương rất nghèo, nhưng còn còn xếp thứ mười từ dưới lên trong hơn một trăm huyện của toàn tỉnh, còn Ma Xuyên là thứ nhất từ dưới lên.
Sự chênh lệch này không phải bình thường. Tôi chính thức ở một tháng, tiền lương đều đạt đến hơn 800 tệ. Lúc vừa được điều đến Đức Bình, tiền lương còn lại chút đỉnh, một tháng lấy hơn 400 tệ không đến 500 tệ.
Nghe nói Ma Xuyên là đại Tây Bắc của Đức Bình, Bí thư huyện ủy Chu Phú Đức một thắng cũng chỉ tiêu đến khoảng 200 tệ.
Lần trước Chu Phú Đức đến địa khu họp, tôi vừa hay gặp anh ta. Anh ta báo cáo với tôi tình trạng an ninh, tiện tay rút ra từ túi quần hai điếu Đại Tiền Môn. haha. Trước kia khi chúng ta còn ở tỉnh, hút thuốc toàn là Liên Phù Dung Vương hay Hồng Tháp Sơn, hiện nay thì cùng anh ta hút Đại Tiền Môn.
Hơn nữa vừa đến đây họ đã kêu nghèo với tôi. Nói rằng mấy chiếc xe cũ của phòng công an huyện Ma Xuyên đã qua kỳ báo hỏng từ lâu, bây giờ vẫn còn phải dùng. Nếu thực sự bỏ đi, thì phòng công an này lâm vào bước đường không có xẻ để dùng.
Trước mắt phòng công an huyện đa số sử dụng là máy kéo tay vịn.
Nghe đến đây tròn mắt ngạc nhiên, còn có chuyện cảnh sát dùng máy kéo, con mẹ nó, để lộ chân tướng.