- Tôi biết anh sẽ không hại tôi. Ở Ngư Dương này ngoài anh ra tôi còn có thế tin được ai chứ?
Nỗi sầu lo càng hiện rõ trên mặt Vệ Sơ Tịnh.
Sau niềm vui thăng quan tiến chức ngày hôm qua, hôm nay chỉ còn lại ngổn ngang những khó khăn. Chức vụ cao, quyền lực lớn, đương nhiên trách nhiệm đặt lên vai càng nặng nề.
Trong bốn đại gia tộc ở Ngư Dương hiện nay tuy nói Tạ gia bị tấn công mạnh nhưng Ngọc gia lại không bị chút tổn hại nào, hơn nữa thế lực còn mạnh hơn trước.
Hiện tại Ngọc Nhã Chi ngồn trên ghế Chủ tịch huyện. Hai người phụ nữ cùng đứng trên một vũ đài. Sự tranh đấu mới ở Ngư Dương nhất định không kém thời đại của Cổ Bảo Toàn.
Buổi chiều Diệp Phàm đi Tây Bàn Khai Bộ, giao cho Triệu Bính Kiện một số công việc.
Ngày hôm sau, Diệp Phàm lại tới khu kinh tế Lâm Tuyền. Trương Quốc Hoa và Trịnh Lực Văn, Liễu Chính đã đứng chờ ở cửa từ lâu như tiếp đón khách quý.
Buổi chiều hôm qua, tin Diệp Phàm đề cừ mình quản lý khu kinh tế Lâm Tuyền do Vệ Sơ Tịnh tiết lộ khiến Trương Quốc Hoa ngây người, vẻ mặt khá phức tạp, hiện lên một tia áy náy.
Vốn cho rằng sau Cổ Bảo Toàn xui xẻo xem chừng là đến lượt mình. Hiện nay dù muốn quay về thành phố thì cũng không được nữa rồi vì Chu Càn Dương cũng đi rồi.
Trương Quốc Hoa đang trong lúc lo lắng không ngờ lại nghe được tin tức tốt lành này. Làm sao ông ta không hỗn loạn được chứ?
- Chủ tịch Diệp, chúc mừng anh.
Trương Quốc Hoa tiến một bước về phía trước, khá nhiệt tình chúc mừng, giơ hai tay ra.
- Haha, cùng vui mà.
Hai đôi tay nắm chặt lấy nhau, dường như là một nụ cười của ân oán gặp lại.
Vệ Sơ Tịnh này cũng thật sự là dứt khoát, quyết đoán, thừa dịp Ngọc Nhã Chi chưa kịp phản ứng, nương nhờ uy phong của Bí thư thành ủy La Hạo Thông, ngay chiều hôm qua đã sắp xếp thay đổi một loạt nhân sự.
Trịnh Lực Văn được đề bạt làm trưởng phòng Xúc tiến đầu tư huyện, kiêm chức phó chủ nhiệm cuối cùng của khu kinh tế Lâm Tuyền, kết hợp với Liễu Chính hỗ trợ Chủ nhiệm Trương Quốc Hoa quản lý khu kinh tế Lâm Tuyền.
Mặt khác, đề cử Hạ Giai Trinh giữ chức trợ lý Chủ tịch huyện, đã báo lên thành phố. Có Bí thư La Hạo Thông chống đỡ, chức Cục phó nắm trong lòng bàn tay. Cô còn phải hỗ trợ Phó chủ tịch Triệu Bính Kiện toàn lực làm tốt công tác Tây Bàn Khai Bộ.
Mâu Dũng theo Lâm Tuyền thoát thân, không hề kiêm nhiệm chức Bí thư thị trấn Lâm Tuyền, chuyên làm công tác tuyên truyền.
Đương nhiên, Ngọc Nhã Chi làm Chủ tịch huyện cũng được chia chác một phần. Vị trí Bí thư thị trấn Lâm Tuyền trước kia của Mâu Dũng giờ được trao cho người Ngọc gia tiếp quản. Chủ tịch thị trấn Tạ Đoan án binh bất động, không đẩy gã đi thì Vệ Sơ Tịnh đã xem như có lòng khoan hồng độ lượng rồi.
Mặc dù Bí thư Đảng- Quần chúng Phí Mặc trong lòng có phần không vui nhưng dù sao ông ta cũng được giữ cái chức Phó tổng chỉ huy của Tây Bộ Khai Bàn, xem như là cũng có thu hoạch.
Người ngoài nhìn vào chỉ có thể ngẩng mặt thở dài trước sự may mắn của đám Trịnh Lực Văn. Cậu ta có thể ngồi vào ghế Trưởng phòng hẳn là được thơm lây của Diệp Phàm.
Riêng việc thăng tiến của Hạ Giai Trinh thì mọi người đều không thể ngờ tới là cũng có liên quan đến Diệp Phàm. Đến chính Hạ Giai Trinh còn thấy mơ hồ.
Hôm qua còn đắn đo xem có nên nói với Phó chủ tịch Hạ một tiếng không, dứt khoát muốn về thành phố. Chẳng ngờ vài tiếng sau lại nghe được tin tốt này.
Từ việc của Trịnh Lực Văn, Hạ Giai Trinh cũng đoán được phần nào việc này là do Diệp Phàm tác động. Trong lòng vừa chua xót vừa không nỡ xa rời.
Đoàn Hải, Đinh Hương vừa không nỡ nhưng cũng đầy tin tưởng, trong lòng cũng đoán được ít nhiều, có lẽ Diệp Phàm giới thiệu mấy người mình cho Bí thư Vệ, về sau đi theo Bí thư Vệ.
Bàn giao xong,
Trương Quốc Hoa cùng Diệp Phàm và vài người nữa đến quán rượu Xuân Hương. Nơi này về sau chính là nhà khách của khu kinh tế Lâm Tuyền.
Diệp Phàm đang say sưa hoan hỉ, trong tòa nhà của tập đoàn quân thứ hai của Thủy Châu Vịnh Lam Nguyệt Cổ Kỳ Quân cũng đang có hai người ngồi.
Cổ Thiên Kỳ thái độ khác thường, đập mạnh tay vào bàn, quát:
- Anh thật là ngang ngược, còn dám dung túng cho cấp dưới nổ súng, hơn nữa còn là súng tiểu liên. Dám ngông cuồng nghĩ đến việc tấn công đội đặc nhiệm lập nên bởi cảnh sát hình sự tỉnh và công an huyện Ngư Dương cùng với tổ vũ trang. Tạ Khai Lâm ơi là Tạ Khai Lâm, đầu óc cậu có phải đã bị mỡ lợn làm lú lận rồi không vậy?
- Tôi…tôi lúc đó không nhịn được, quân đoàn trưởng, ông không biết chứ, lúc ý đối với Trưởng phòng họ Lô nọ thì Trung đoàn trưởng Hạ Hải Vĩ chẳng là cái gì.
Hai người này mông chổng cả lên trời. Không coi tập đoàn quân thứ hai của Thủy Châu chúng ta ra cái gì. Còn nói chúng ta không phải kiêu binh càn quấy. Làm gì mà phải kiêu binh càn quấy, chúng ta là đồ lưu manh sao?
Tôi tốt xấu gì cũng là một sư trưởng, tự dưng phải để ý tới một trưởng phòng Công an huyện và một đội trưởng của sở tỉnh.
Kẻ sĩ không thể nhịn nhục được. Quân đoàn trưởng, chúng ta tập đoàn quân thứ hai ở trong quân khu tiếng tăm lẫy lừng, chẳng lẽ đến địa phương lại thành đồ xấu xa?
Tạ Cường, anh họ Tạ Khai Lâm của Tạ gia ở Ngư Dương đứng ra giải thích.
Tạ Khai Lâm giữ chức đại tá sư trưởng của tập đoàn quân thứ hai. Xem ra Cổ Thiên Kỳ cũng có chút coi trọng.
Lần này có Quân đoàn trưởng của Tập đoàn quân chuyển đi, Cổ Thiên Kỳ liền chuẩn bị đề cử cậu ta lên. Nhân tiện tăng quân hàm. Nếu được như vậy, Tạ Cương sẽ là thiếu tướng phó quân đoàn trưởng đường đường chính chính.
Hôm qua Tư lệnh Quân khu tỉnh Trấn Thang Thành mang một cuộn băng video và một bộ tài liệu tới, nói là Tỉnh ủy Nam Phúc nhờ ông ta chuyển tới.
Lúc đó Cố Thiên Kỳ nhận tài liệu từ Uỷ ban Chính trị Phượng Khải Xa,vừa nhìn một lượt trong lòng đã thấp thỏm không yên.
Giống như Cổ Thiên Kỳ, bao che khuyết điểm là tội khá nghiêm trọng. Tạ Khai Lâm chẳng phải là cấp dưới nổ một phát súng lên trời đó sao? Có gì ngạc nhiên chứ, dù sao cũng không làm bị thương ai cả, hậu quả cũng không đến mức gây ra sự cố thương vong gì.
Tuy nhiên, Cổ Thiên Kỳ trước mặt cấp dưới cũng cần giáo huấn một bài mới được. Đương nhiên, làm vậy chẳng qua cũng là để diễn trò cho Phượng Khải Xa xem. Dù sao người này cũng chuyển đến từ tỉnh ủy Nam Phúc. Hơn nữa Tư lệnh Quân Khu tỉnh ủy Trấn Thang Thành cũng xem qua, không ra vẻ lo sợ thì tỉnh ủy Nam Phúc không phục, cũng sẽ bị Tư lệnh trấn chế giễu.
- Ai dám nói thuộc hạ của tôi phá rối. Cái đám lính phá quấy của tôi đây sẽ đem hắn vắt xuống làm cầu đá. Hừ.
Cổ Thiên Kỳ bốc hỏa, đập mạnh tách trà xuống.
- Tuy nhiên dù nói thế nào đi nữa, cậu cũng không thể làm mọi chuyện rối thêm lên. Tôi biết trước mắt người Tạ gia các ông bị người ta đánh lén, đang trong lúc khó khăn, nhưng cũng không thể làm liều được.
Điểm mấu chốt là, ông về viết cho tôi cái bản kiểm điểm, phải thành thực chút. Dù sao việc này cũng vẫn có chút kỳ lạ. Một trưởng phòng nhỏ nhoi ở huyện làm sao có gan lớn dám phân cao thấp với ông như thế, hãy lấy ví dụ từ đội trưởng Hạ của tỉnh.
Đối diện với nòng súng tiểu liên không ngờ còn dám chống cự, trong việc này nhất định có mưu đồ gì đó. Ông trở về suy nghĩ kỹ lại, có phải trúng bẫy gì không?
Cổ Thiên Kỳ giáo huấn một hồi rồi đuổi Tạ Khai Lâm ra ngoài.
Tạ Khai Lâm vừa mới quay người ra cửa, từ trong phòng xuất hiện Chính ủy Phượng Khaỉ Xa, cười nói:
- Anh Cố, chuyện đề bạt lần này anh thấy sao, nếu đổi một người, về phần đồng chí Tạ Khai Lâm có phải có phần chưa thành thục lắm, có phần kích động. Chỉ sợ để để cậu ta ngồi vào vì trí đó cấp trên sẽ động đến, thì tập đoàn quân thứ hai của chúng ta không có đất mà chui xuống.
- Sợ cái quái gì, cứ chọn Tạ Khai Lâm đi. Nếu có việc gì lại đến lượt tôi chịu trách nhiệm. Mấy người nhà binh chúng ta làm gì, còn phải sợ người ta nói này nói nọ. Tôi phiền nhất là mấy người ở địa phương nói qua nói lại, nói quân đội chúng ta lúc nào quay sang quan chức địa phương vung tay múa chân, hừ súng gậy tre ra trước cơ quan chính quyền, tôi sẽ tin phụng việc này.
Cố Thiên Kỳ thật sự giận dữ, mấy từ
" cấp dưới làm càn" đã chọc giận ông ta thực sự.
Thật ra lúc đó Lô Vĩ và Hạ Hải Vĩ vốn là không mắng những từ này, có chăng chỉ là nói là viện binh.
Việc này là do tự Tạ Khai Lâm thêm thắt vào. Ông ta cũng khá thông minh, nắm được tính nết Cổ Thiên Kỳ.
Kết quả, Cổ Thiên Kỳ xem ra thực sự trúng kế, giận tím mặt, trái lại còn quay sang bảo vệ cho cái dnah sách đề cử. Những chuyện thế này trên đời không có cách gì nói cho rõ ràng được. Chuyện Tái ông thất mã ngày xưa cũng thật chí lý.
- Vậy được. Ngày mai tôi sẽ chuyển báo cáo đi. Tuy nhiên, Khai Lâm phải mang bản kiểm điểm đến, bắt cậu ta kiểm điểm một phen mới được. Dù sao việc này nói lớn cũng không phải lớn mà nói nhỏ cũng không hẳn là nhỏ.
Phượng Chính ủy bất đắc dĩ gật đầu. Phải biết rằng Cố Thiên Kỳ cũng có cái tính độc bá của một Quân đoàn trưởng, đối với những sự việc kiểu này ông ta cũng có quyền lực nhất định.
- ừ.
Sau khi ừ một tiếng với Cổ Thiên Kỳ, Phượng chính ủy đi ra cửa.
- Ồ là Phó đoàn trưởng Trương đấy ư?
Bên ngoài vọng vào tiếng chào của Phượng chính ủy.
- Tìm ông Cố uống vài ly đúng không? Đúng dịp, nghe nói lần này ông ta mang về được mấy bình rượu Mao Đài.
Phó đoàn trưởng Trương thực ra chính là Trương Cường. Cậu ta trước kia là Tiểu đoàn trưởng tổ thứ tám thuộc tổ đặc nhiệm A. Lần trước theo Diệp Phàm sang Nhật thi hành công vụ, mang được cái mạng về, đương nhiên đã xem là lập được công lớn.
Hơn nữa trước dạo trước ở Tổ đặc nhiệm A đã nhiều lần bị thương nặng, mấy lần thừa chết thiếu sống. Lúc căn cứ Báo Săn trống rỗng, liền đề bạt Trương Cường làm trung tá Phó đoàn trưởng, hỗ trợ đoàn trưởng quản lý bộ đội của căn cứ Báo Săn.
- Phượng chính ủy, cùng uống vài ly chứ nhỉ. Buổi tối chúng ta kéo ông Cố đến, bắt ông ta chui xuống gầm bàn, thật đã đời. haha
Trương Cường sang sảng cười nói. Ánh mắt thăm dò Phượng chính ủy, tiện nói luôn:
- Có phải lại có vị nào mới được thăng chức?
- Haha. Tạ Khai Lâm, vừa hay có vị trí Phó Quân đoàn trưởng, ông ta về mặt kinh nghiệm lý lịch cái gì cũng đạt tiêu chuẩn được thăng thiếu tướng, vậy có nên đến chỗ ông Cố trao đổi một chút không nhỉ.
Phượng chính ủy mặc dù nói không rõ thân phận Trương Cường, nhưng dựa vào thân phận Phó đoàn trưởng Binh đoàn Báo Săn đó thì cũng đủ tư cách ngồi dùng cơm với mình. Cho nên cũng không giấu diếm gì cả.
- Úc
Trương Cường ừ một tiếng rồi đi vào cửa, thầm nghĩ đúng là cái lúc khỉ gió.
- Các ông cứ từ từ uống, tôi không tham dự cùng được rồi, dạo này dạ dày không tốt.
Tiếng cười của Phượng chính ủy từ xa vọng đến.
- Sư đoàn trưởng Tạ được thăng chức đúng không?
Trương Cường đi vào, liếc nhìn Cố Thiên Kỳ cười nói
- Đúng thế. Tuy nhiên chỉ có điều mới là đề bat, còn phải chờ ở trên quyết định.
Cố Thiên Kỳ nhìn lướt qua, tiếp Trương Cường ngồi.
- Sư đoàn trưởng Tạ hình như là người Ngư Dương đúng không?
Trương Cường nói đến chuyện gốc gác, hai người bắt đầu phun mây phun sương.
- Cái này ông cũng biết sao?
Cố Thiên Kỳ nhất thời không phản ứng gì, có chút kinh ngạc, chợt cười nói:
- Xem ra đã quên mất gốc gác của mình rồi, ông cũng cùng một ruộc.
- Vừa rồi ở xa cũng nghe thấy ông đang mắng người. Liệu có phải sư trưởng Tạ lại động chạm gì đến ông không?
Trương Cường thuận miệng cười nói.
- Ôi chỉ là chút việc trong quá khứ, qua rồi thì cho qua luôn đi.
Cổ Thiên Kỳ bâng quơ nói, xem chừng không muốn khơi lại việc này, cười nói:
- Trước tiên chúng ta làm mấy chén chứ nhỉ, cũng không có nhiều dịp ông đến chỗ chúng tôi như thế này. Lão Thiết, đã lâu lắm rồi không gặp, không biết giờ sao rồi?
- Haha, Thiết Đoàn vẫn tốt. Tuy nhiên nhắc tới sư đoàn trưởng Tạ, tôi lại muốn nhắc lại một chuyện,
Trương Cường kiềm chế ý cười, trở nên hơi kỳ lạ.
- Chuyện gì? Không phải là Khai Lâm động chạm gì đến ông đấy chứ? Nếu quả thật như thế thì tôi phải dạy dỗ nó một trận, thật là coi trời bằng vung.
Cố Thiên Kỳ sửng sốt, còn cho rằng Tạ Khai Lâm liệu có phải đã động chạm gì đến Trương Cường.
Quyền lực và uy thế của tổ đặc nhiệm A, Cố Thiên Kỳ biết rất rõ. Bất kỳ người nào cũng không thể đắc tội với mấy người này. Nghe nói sau vụ thương vong lần trước, nhân viên càng thiếu, nhà nước bắt đầu có chút mất bình tĩnh, nhưng tạm thời chưa tuyển mộ thêm cao thủ.
- Không phải chứ? Nghe nói ở nhà Tạ Khai Lâm có một người em.
Trương Cường thuận thế trèo lên.
- Tôi cũng vừa mới hiểu ra, gọi Tạ Cường, hình như là Trưởng ban Chỉ huy Quân sự của Ngư Dương. Lần này Tạ gia xảy ra chút việc, đúng là xui xẻo.
Cổ Thiên Kỳ thở dài, chợt phản ứng lại, hỏi:
- Không phải Tạ Cường có chuyện gì liên quan đến bí mật quốc gia đấy chứ.
Cổ Thiên Kỳ còn tưởng Trương Cường nhắc tới chuyện đó của Tạ Cường, còn tưởng rằng nắm được bí mật quốc gia gì rồi.
Nếu quả thật đúng như vậy thì phải suy xét lại việc đề bạt Tạ Khai Lâm. Cái giống chính trị, tuyệt đối không được có liên quan đến bí mật quốc gia. Nếu thực sự có việc này, dù có là Cố Thiên Kỳ cũng không dám bao che khuyết điểm.
- Thật không có? Chỉ là.. haha.
Trương Cường cười ngượng ngùng. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
- Chỉ là cái gì, cậu em Trương, giữa chúng ta còn phải khách sáo làm gì, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi. Ông cũng biết tính tôi rồi, khó chịu lắm.
Cố Thiên Kỳ thúc giục, trực giác mách bảo rằng Tạ Cường hẳn là có chuyện gì, nhưng không có can hệ gì đến bí mật quốc gia.
Nếu không có quan hệ gì đến bí mật quốc gia, cho dù anh ta có buôn thuốc phiện thì cũng không can hệ gì đến anh họ Tạ Khai Lâm này. Hiện nay cũng không phổ biến trò tru liên cửu tộc nữa, cho nên Cổ Thiên Kỳ miệng hỏi nhưng thực ra trong lòng đã cho qua rồi.
- Lời trẻ con, chính là mấy chữ này. Lúc ở Hội nghị thường vụ huyện, Tạ Cường mắc mưu chúng mắng một người năm lần bảy lượt.
- Lời trẻ con, Tạ Cường mắng ai?
Cố Thiên Kỳ cảm giác việc này hình như có chút không ổn, tìm kiếm trong đầu.
Bỗng nhiên giật mình, thầm nghĩ:
" Không phải là mắng Diệp Phàm, Phó soái khách mời tổ số tám thuộc Tổ đặc nhiệm đấy chứ? Diệp Phàm chẳng phải đang công tác ở chính quyền Ngư Dương ư, mà Trương Cường không nói hắn thì nói ai? Nếu thật sự là như thế, thì thành to chuyện rồi."Tuy rằng Diệp Phàm chỉ là một chức phó soái khách mời, hơn nữa cũng không có ý làm việc trong quân đội. Nhưng về bản lĩnh của hắn thì khỏi phải bàn, nghe nói đến cả Thiết Chiêm Hùng còn phải công nhận tuổi trẻ tài cao.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)