- Nói gì?
Diệp Phàm đến đây cũng trở nên có hứng thú.
- Người ta là Báo Săn chuyển nghề quân nhân, theo đãi ngộ đặc biệt mà quốc gia dành cho bộ đội Báo Săn, khi chuyển nghề chẳng những không hạ chức cũ, hơn nữa còn được điều chỉnh tăng một bậc.
Báo Săn, là niềm kiêu ngạo của quốc gia chúng ta, người ta đã dùng sinh mạng và máu tươi bảo vệ tổ quốc chúng ta.
Không giống như các người, cả ngày chỉ biết trốn một nơi bí mật gần đó quan sát gì đó, khi thật sự muốn bắt người thì không cần đến các người ra tay, rất thoải mái.
Trưởng phòng của chúng em nói thế. Em lúc ấy là thượng úy Đại đội phó, giống như thứ nhỏ nhoi này nếu ở đơn vị quân đội bình thường chuyển nghề qua tuyệt đối sẽ không mò đến vị trí Phó trưởng phòng. Có lẽ đó chính là nguyên nhân mà trưởng phòng đối với em khá tốt đấy.
Phạm Cương giải thích nói.
Nguyên nhân đối với cậu khá tốt, tiểu tử cậu biết cái gì. Người ta là xem trọng mặt mũi vị cán bộ bậc nhất kia kìa, mà vị cán bộ kia khẳng định là mặt mũi Thiết ca đấy. Tiểu tử cậu còn tưởng rằng dựa vào uy phong của Báo Săn kia, uy phong cái đít. Rắn độc có độc mấy khi bị rút răng rồi thì còn cắn được sao. Diệp Phàm trong lòng thầm mắng một câu, cười nói:
- Ừ, cố lên, tranh thủ cướp được vị trí Trưởng phòng kia về tay, thật sự bí thì hãy tới tìm anh. Tuy nhiên, anh không hy vọng cậu tới tìm anh, ít nhất ở trên vị trí Trưởng phòng kia. Còn nữa, văn kiện dỡ bỏ lệnh niêm phong kia tạm thời không cần ký tên.
- Không cần ký tên, vì sao?
Phạm Cương không rõ, hỏi.
- Ha hả, đại ca cậu hiện tại nghèo xơ xác, đến huyện Ma Xuyên phỏng chừng cậu cũng chưa nghe nói qua?
Diệp Phàm chua xót nói.
- Ai nói chưa từng nghe qua, huyện của người ở Nam Phúc chúng ta đại danh đỉnh đỉnh. Tuy nhiên, là nghèo nổi danh.
Phạm Cương chen thêm một câu vào, thiếu chút nữa đã nghẹn chết đồng chí Tiểu Diệp, thằng nhãi này lập tức quát:
- Thằng ranh cậu thấy ngứa da có phải hay không? Biết đại ca cậu ở Ma Xuyên làm Chủ tịch huyện nghèo kiết xác còn nói chuyện như vậy?
- Ha hả, cái đó, ây, em nhất thời quên. Mà này tiểu đệ em cũng đâu có gì sai, Ma Xuyên các anh đích xác là có danh tiếng, hình như gọi là phần mộ Chủ tịch huyện gì đó, đại ca, anh phải cẩn thận chút mới được.
Phạm Cương lại thêm một câu tức lên tới óc, thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm tức giận đến phải đập điện thoại.
- Bỏ đi, không cùng thằng ranh cậu chấp nhặt. Nếu biết nơi của đại ca là địa phương nghèo, ha hả, có phải là nên...
Diệp Phàm chỉ ói ra có nửa câu, tin tưởng rằng Phạm Cương chắc chắn sẽ hiểu.
Quả nhiên, Phạm Cương vừa nghe, liền dừng một chút trong điện thoại, cười nói:
- Rất dễ dàng, em chỉ cần nói một câu, công ty Vũ Thánh không phải là đang nằm trên tay em sao? Gọi bọn chúng phóng thêm tý máu phỏng chừng có thể làm vui chết tên Giám đốc Hầu kia. Phải biết rằng bọn họ chỉ cần một tháng ngừng sản xuất thôi thì tổn thất phỏng chừng sẽ không dưới 2 triệu. Nếu có thể quyên vào hai ba trăm ngàn cho đại ca thì cũng không là gì.
- Thế không phải đã kết lại rồi sao? Đây chính là nguyên nhân đại ca bảo cậu tạm thời không cần ký tên, chỉ cần kéo dài thêm một chút thời gian, bọn họ nếu có thể kiên trì nổi thì xem như quên đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, công ty người ta có tổn thất, thằng nhãi này một chút cũng không quan tâm.
- Giữa trưa phỏng chừng sếp Hầu của công ty bọn họ đến mời khách, em nghe mấy đồng chí Đức Bình nói vậy. Dù sao việc này cũng hiểu rõ ràng, theo chân bọn họ không quan hệ gì, ăn cơm hẳn là không phạm pháp. Cho nên, em nghĩ mời đại ca đến ngồi cùng chút xíu, nhiều bằng hữu tất sẽ có nhiều đường đi có phải hay không?
Phạm Cương hắng giọng cười nói.
- Vậy được, đến lúc đó chúng ta biểu diễn cho sếp Hầu kia xem một chút, tuy nhiên, thằng ranh đừng nói trắng ra quá, đại ca cần thể diện.
Diệp Phàm cũng hắng giọng cười nói.
- Đi diễn trò là sở trường và trò hay của em, bảo đảm họ Hầu kia một chút cũng không nhìn ra. Đến lúc đó, khoản tiền kia không phải sẽ tự động lăn ra sao, hơn nữa, đến lúc đó, đại ca còn có thể vờ vịt đẩy ra không cần, tiền thôi mà, không là gì, ha ha ha. Tuy nhiên, đại ca, anh nói xem muốn bao nhiêu?
Phạm Cương lại hỏi.
- Nếu nhiều quá thì cũng ngượng ngùng, chỉ sợ sau lưng bị người ta đâm cột sống, mấy chục ngàn không được việc, ít nhất cũng phải hai trăm ngàn mới có đường ra.
Diệp Phàm nói, ngẫm nghĩ một chút còn nói thêm:
- Công ty bọn họ không phải làm công trình sao, hẳn là có trang thiết bị đào móc chuyên dụng, nếu không xuất tiền ra thì có thể cung cấp một vài thiết bị ủng hộ, tỷ như máy xúc, xe công trình và đồ vật này nọ cũng được.
- Em tìm hiểu vấn đề một chút trước đã, xem bọn họ rốt cuộc có hậu thuẫn gì không.
Phạm Cương ngắt điện thoại, tất nhiên là đi thăm dò gốc gác của công ty Vũ Thánh.
Đức Bình là địa phương rất đặc biệt, địa điểm làm việc của cục Giao thông không ngờ đặt tại tòa nhà của Ủy ban nhân dân. Phỏng chừng cũng bởi vì do vấn đề về kinh phí, không xây dựng nổi khu lầu mới, nên đóng tại tòa nhà của Ủy ban nhân.
Diệp Phàm đang hỏi rõ địa điểm, xong liền thẳng đến văn phòng Ngô Bạch Khai mà đi.
Tuy nhiên vận khí hắn không tốt, trước cửa phòng của cục trưởng Ngô kia người đám đông như kiến, Diệp Phàm đành phải sắp hàng đợi, kiên trì chịu đựng ở phía sau chờ đợi. Cái nơi Đức Bình này, kinh tế lạc hậu, ở tỉnh cho là có rút được tiền cấp xuống bên dưới, toàn bộ các huyện phía dưới cứ như ong vỡ tổ dồn cả về đây.
Tuy nhiên, Diệp Phàm nhìn thấy. Có đồng chí khi đi ra trên mặt liền lộ vẻ tươi cười, phỏng chừng có thu hoạch. Hắn liền tiếp cận, đưa điếu Trung Hoa mời xã giao, cười nói:
- Đồng chí, được nhiều ít?
- Huyện Quy Nguyên, không nhiều lắm, có thể có bao nhiêu, giống như nhét kẽ răng, chen chúc được mấy chục ngàn, chẳng ra làm sao, ôi...
Đồng chí này vẻ mặt lập tức lại cay đắng, liếc mắt một cái nhìn điếu Trung Hoa trong tay Diệp Phàm.
- Mấy chục ngàn, không thể nào, chút đó thì có khả năng làm được gì?
Diệp Phàm giả kinh ngạc, hỏi.
- Chỉ mấy chục ngàn, đồng chí, anh có thể là mới tới, không biết tình hình ở Đức Bình, có thể được cấp mấy chục ngàn đã là...
Đồng chí kia hừ nửa câu rồi đi ra, có chút mất hứng, phỏng chừng là cho rằng Diệp Phàm hơi khinh thị y.
- Rất xin lỗi đồng chí, tôi không phải có cái ý kia? Tôi chỉ là muốn nói đường đường là cục Giao thông cũng không thể keo kiệt như vậy có phải hay không? Tôi là Diệp Phàm, huyện Ma Xuyên.
Diệp Phàm rất thành khẩn, nói.
- Diệp Phàm, từ Ma Xuyên, anh... anh chính là Chủ tịch huyện Diệp?
Đồng chí kia đồng tử lập tức mở to không ít, vẻ mặt kinh ngạc.
Xem ra bố mày ở Đức Bình này thành người nổi danh rồi, không ngờ đến huyện khác cũng biết được đại danh của mình.
Diệp Phàm ở trong lòng cười khổ nói, đáp:
- Ừ.
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi từ phòng Giao thông huyện Quy Nguyên, Vệ Tuyên Hoa, hỏi thăm anh chuyện này. Nghe nói Bí thư Chu ở huyện của các anh bị đánh cho rất thảm, bị vây đánh, hiện đang ở bệnh viện cấp cứu có phải hay không? Hồng Sa Châu cũng quá lắm, mười mấy người đánh một người, không giống ai.
Vệ Tuyên Hoa xem ra cũng khá ba hoa, mắt híp lại đầy hưng trí. Tất nhiên, vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Việc này các anh cũng biết sao?
Diệp Phàm nhìn thằng nhãi này liếc mắt một cái, vẻ mặt chính sắc, nói:
- Đánh thì là đánh thôi, chỉ có điều không nặng, tất cả mọi người đều là cán bộ đảng, Bí thư Chu chỉ bị vết thương nhẹ, hiện tại ở bệnh viện nghỉ ngơi một chút. Tuy nhiên, Bí thư Chu khá lợi hại, Hồng Sa Châu kia đến mười người thì trong đó có hai người không được ổn lắm.
Diệp Phàm cũng thực thực giả giả nói, biết việc này muốn giấu diếm phỏng chừng cũng giấu diếm không được, nói rõ ràng một chút cũng chẳng sao.
- Ha hả, không bị thương là tốt rồi, là tốt rồi. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vệ Tuyên Hoa vẻ mặt quái dị bỏ đi.
- Ôi Ma Xuyên, lần này nổi đại danh rồi. Phỏng chừng sẽ có ảnh hưởng đối với Bí thư Chu, nếu bởi vì chuyện như vậy mà Chu Phú Đức bị đổi vị trí, mình thì vừa mới thăng chức Chủ tịch huyện, vị trí kia khẳng định không còn gì để diễn. Đến thêm một bí thư mới thì không hợp, khó sống chung. Theo tình huống trước mắt nhìn thấy, đồng chí Chu Phú Đức này không tồi.
Tuy nói có đôi khi có chút khùng, nhưng lại rất ủng hộ công tác của mình. Nếu đổi lại là người giống như Cổ Bảo Toàn đến đây, vậy khó sống chung... Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ.
Về phần đồng chí vừa từ cửa đi ra liền cay đắng vẻ mặt lúc nãy, Diệp Phàm tất nhiên sẽ không đi dây dưa.
Tuy nhiên, Diệp Phàm có cẩn thận quan sát qua, vừa rồi đi vào năm người, chỉ có đồng chí ở huyện Quy Nguyên là mỉm cười đi ra, người khác, tất cả đều là một mặt ảo não chua xót nghiêm mặt đi ra.
Có đồng chí thậm chí khá phẫn nộ, đóng cửa rầm rầm, xem ra là coi cánh cửa là Ngô Bạch Khai để trút giận.
- Một giờ sắp trôi qua, mới cho được một người. Xem ra tiền này thực không dễ có.
Diệp Phàm trong lòng thở dài, kỳ thật cũng thiếu tự tin, phỏng chừng hôm nay tay không mà về rồi.
Không cần nói là có Quách Tân Bình phá rối, mặc dù không có y quấy rối tiền này cũng khó mà lấy về. Bởi vì tiền kia đã nghiêng về dự án quốc lộ La Thủy, đây là một phương hướng lớn của địa khu.