Tuy nhiên giáo sư, giám đốc Cố và chủ nhiệm Chu chủ nhiệm vẫn không nỡ rời đi, nếu chưa thấy được bí mật trong thạch quan chắc là cả ba người sẽ ngủ không ngon. May sao Lô Vỹ cũng không phải người kiêu ngạo, sau mấy ngày sống chung thì cảm giác thằng ranh này cũng không tồi, không phải như ngoài mặt.
Khi mọi người đã quen nhau, Lô Vĩ thông qua Diệp Phàm nói là muốn mời ba người bên giáo sư Lan tham gia vào tổ chuyên gia mở quan tài. Nhà họ Lô mời hai nhà khảo cổ học có kinh nghiệm từ thủ đô Yến Kinh để cùng nhau nghiên cứu phương pháp mở quan tài. Tuy nhiên tổ chuyên gia này đã nghiên cứu bảy, tám ngày vẫn không tìm được cách. Trong lòng Lô Vỹ nóng nảy, bởi vì tầng gạch của mộ cổ đã bị phá hủy, lại mở không được thạch quan làm di hài tổ tông bị hủy hoại thì thật là có tội lớn.
Họ Lô lúc này mới biểu hiện ra tài lực dồi dào, họ thuê tới bảy, tám cái xe ủi lớn đào không ngừng ngày đêm. Qua năm ngày thì mở thông một con đường chiều rộng 10m nối thông thôn đập Thiên Thủy và vách núi Cẩu Hùng, trải thêm một ít đá dăm là xe cẩu có thể đi qua.
Diệp Phàm và thôn dân đập Thiên Thủy dĩ nhiên là cao hứng, tổ chức nhân công phụ giúp miễn phí. Ba họ lớn của thôn đập Thiên Thủy cũng ủng hộ toàn lực, công tác của Diệp Phàm cũng được triển khai thuận lợi. Lô Vỹ cũng không hẹp hòi, cấp cho mỗi nhà Ngô, Lý, Diệp mỗi nhà 80 vạn, tùy cho các trưởng lão trong họ phân phát.
Sau khi xe cẩu tiến được vào thì tiến hành cẩu thạch quan về thôn đập Thiên Thủy, tuy nhiên khi vừa động vào thì bên trong phát ra tiếng động răng rắc khác thường làm mọi người đều hoảng sợ. Vì thế không thể làm gì khác hơn là tạm thời đắp xung quanh Long mộ một cái rạp bằng gạch, cũng coi như hơi yên tâm.
Thật ra thì Diệp Phàm qua bảy, tám ngày tính toán đã tìm ra cách mở quan tài, tuy nhiên vẫn im lặng. Hắn chờ khi Lô Vỹ thật nóng lòng thì sẽ ra tay, nhân tình cũng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Diệp Phàm cũng không phải định lợi dụng gì Lô Vỹ, hắn chỉ muốn sửa chữa tốt đường vào thôn đập Thiên Thủy. Vì thế kiếm chút ân huệ cuối cùng là muốn có được một khoản tiền lớn để sửa đường. Mấy ngày qua, Diệp Phàm đều đến trước mộ của Diệp Nhược Mộng ngồi một lúc, cảm giác khá giống với Trương Gia Lâm, có lẽ là đồng bệnh tương liên. Tuy nhiên Trương Gia Lâm chắc chắn là đau khổ hơn, người ta là yêu nhau đến sống chết, bản thân mình chỉ là hơi đau lòng mà thôi, đương nhiên cũng có một chút tình cảm, lại đã từng hòa hợp, hơn nữa đã chiếm được tấm thân xử nữ con gái nhà người ta, ai có thể vô tình.
Trong lúc này, nhà họ Lô cũng có thêm mấy ông lão tới bái lạy mộ tổ.
Gần đến tết Nguyên Đán, cũng là lúc cuộc bầu cử sắp diễn ra, trong thôn vẫn rất bình lặng. Vào một buổi sáng, Triệu Thiết Hải gọi điện thoại tới, ra vẻ thần bí nói Diệp Phàm lập tức trở về Lâm Tuyền, nói là đội trưởng Lý coi như nhận án tử rồi, lại muốn hiểu rõ thêm tình huống Diệp Phàm truy kích tội phạm. Thật ra thì lúc Diệp Phàm nằm viện, đội cảnh sát hình sự cũng đã điều tra qua.
Lô Vỹ lấy xe riêng của gã chở Diệp Phàm vào thị trấn, xe này nghe nói là giá trị hơn mười mấy vạn, sau khi cải tiến thì giá trị tới sáu, bảy mươi vạn.
Xe tới quán rượu Tử Vân của thị trấn Lâm Tuyền, vừa bước xuống thì bị Triệu Thiết Hải cho một đấm đau điếng nói:
- Thằng ranh cậu cũng trâu bò thật! Đi đến thôn đập Thiên Thủy nghèo kiết xác mà vẫn phát tài! Có phải đào được văn vật từ mộ cổ triều Đường rồi kiếm lợi rồi không, hắc hắc! Thấy người có phần, cũng chẳng nhớ đến ông anh.
- Anh Triệu, em dám sao. Cả vạn ánh mắt nhìn vào chằm chằm, bên cạnh còn có cảnh sát vũ trang đeo súng, anh nói có đúng không?
Diệp Phàm trêu chọc nói:
- Xe này nha, là mượn đó. Anh Triệu, gần đây trong thị trấn có chuyện gì không vậy, nói cho thằng em nghe đi.
- Cậu còn chưa biết a! Có chuyện lớn rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
- Triệu Thiết Hải nhìn Diệp Phàm thật sự không biết, không khỏi cảm thán thằng ranh này phản ứng cũng quá chậm chạp, cũng biết ở cái chốn hẻo lánh đó không có tiền đồ.
- Chuyện lớn gì, anh nói nhanh xem nào.
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên.
- Vào thời gian trước, ở xã Khanh Hương đã xảy ra sự kiện có người chết đói, sau đó đã bị bí thư thị ủy, chủ tịch thành phố, phó bí thư điểm danh phê bình. Vì thế huyện ủy Ngư Dương ủy thông qua thảo luận đã quyết định sáp nhập xã nghèo nhất huyện này vào thị trấn Lâm Tuyền chúng ta. Tuy nhiên còn chưa có văn bản chính thức, chỉ mới là lời đồn đại.
Tuy nhiên trong thị trấn đã nóng rực lên rồi. Cậu thử nghĩ xem, cán bộ cấp phó phòng ở xã Khanh Hương đã chừng mười người, còn có bí thư, chủ tịch xã, phó bí thư, phó chủ tịch xã. Nghe nói bí thư và chủ tịch xã chuyển sang làm phó chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, còn phó chủ tịch xã, phó bí thư đoán chừng sẽ làm chủ nhiệm các phòng, các sở.
Các phòng, sở ở thị trấn Lâm Tuyền chúng ta vốn đã vượt biên chế, thoáng cái sẽ tiến vào hơn trăm người cậu bảo làm sao. Người bên kia liều chết chen vào, bên này thì không trống, huyện ủy thống nhất phương án là sẽ có nhiều phó chủ tịch thị trấn, chỉ e rất nhiều sở trưởng sẽ không giữ được mũ quan. Cái này phải xem chỗ dựa và thủ đoạn của mỗi người, ai! Nguy rồi! Người anh em, cậu phải bám sát vào, nếu không khi trở lại thị trấn Lâm Tuyền nói không chừng lại bị nhét vào trạm cơ khí, nông nghiệp bỏ đi nào đó.
Triệu Thiết Hải nói thẳng toẹt, y vốn rất quan tâm Diệp Phàm.
- Anh Triệu không lo lắng cái ghế trưởng sở của anh bị người khác chiếm à?
Diệp Phàm đùa giỡn.
- Không tránh khỏi lo lắng, tuy nhiên giờ đã khá ổn rồi, nói ra còn hưởng xái thằng em đấy. Ha ha......
Vẻ mặt Triệu Thiết Hải trông đầy cảm kích.
- Ăn xái của em,...... Có ý gì. Em đâu phải là cục trưởng cục công an làm sao có thể thăng quan cho anh.
Diệp Phàm khó hiểu nhìn Triệu Thiết Hải.
- Hắc hắc! Cậu nhìn trên vai áo anh xem, có đúng thăng quan hay không, công văn vừa gửi đi hôm qua, chính thức nhậm chức. Tuy nhiên phải cảm tạ thằng em, nếu không phải đêm đó cậu không nghe được chuyện ở miếu Ma Cô thì cái chức sở trưởng của anh đã toi rồi. Anh nghe nói sau khi hợp lại thì đồn công an thị trấn Lâm Tuyền sẽ nâng lên thành phân cục, sở trưởng sẽ tương đương phó phòng. Tuy nhiên cấp bậc của anh sẽ không nâng lên mà chỉ thêm trách nhiệm thôi, mới chỉ là một sở trưởng cấp trưởng ban nho nhỏ, còn cần cố gắng a! Ai......
Triệu Thiết Hải nói tới đây thì thở dài, dường như hơi khổ sở. Nếu như sở trưởng thị trấn Lâm Tuyền tương đương một cục phó cục công an huyện thì cũng không đến lượt y. Cục phó cục công an là cán bộ cấp phó phòng, phải thông qua thảo luận thường vụ báo lên cục công an thành phố Mặc Hương lập hồ sơ, qua rất nhiều khâu. Có bao nhiêu sở trưởng nhìn chằm chằm vào cái vị trí này.
- Ừ! Là thăng, trước kia một gạch ngang ba ngôi sao, giờ là một ngôi sao hai gạch ngang, đây chính là thăng ba cấp á..., anh Triệu, chúc mừng anh.
Diệp Phàm chúc mừng nói:
- Tuy nhiên anh Triệu, đêm đó ở miếu Ma Cô miếu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm đã muốn hỏi từ lâu nhưng lại sợ đây là bí mật của công an.
- Ha ha! Nói cho em biết cũng không vấn đề gì, đừng nói cho ai là được. Chắc em biết Điêu Lục Thuận và Tam Quý Tử, hai người này vào năm 91 đã phạm vào tội lớn. Vốn hai người này cũng là lính đặc nhiệm chuyển ngành, chỉ vì có hôm có người mắng hắn một câu
"Con mẹ ngươi" thì hôm sau cả nhà tên kia bị giết.
Sau đó công an tiến hành vây bắt nhưng hai người này vốn là trinh sát đặc nhiệm chuyển ngành, thân thủ bất phàm. Chắc cậu giao đấu với bọn chúng cũng biết rồi, thân thủ tuyệt đối siêu cao. Kinh nghiệm cũng phong phú, năng lực phản trinh sát siêu cường. Lúc ấy một cục trưởng cục công an thành phố đã từng nói, hai người này là nhân tài siêu cấp, đáng tiếc không đi vào chính đạo.
Triệu Thiết Hải nói tới đây thì để lộ ra một cảm giác hoang đường luyến tiếc anh hùng.