Quan Thuật

Chương 827: Lý thuyết biến dạng

- Xem ra Hầu tổng rất tinh mắt, biết vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Trưởng phòng Phạm kia trong mắt chúng ta thì vênh váo, đến Cục trưởng Uông của cục an ninh quốc gia Đức Bình cũng không điều khiển được y, nhưng vừa thấy họ Diệp, giống như chuột thấy mèo. Bị Chủ tịch huyện Diệp mắng giống như người hầu, hiện tại đã lên đường chạy về tỉnh xử lý. Chủ tịch huyện Diệp cho hắn ba ngày kỳ hạn, khà khà...

Triệu Phi Hoa mỉm cười, ngực run run, cười đến Hầu tổng hai mắt nhìn không rời.

Thấy Triệu Phi Hoa trừng mắt, quyến rũ nén giận, chợt, thằng nhãi này cố ý sờ sờ mấy sợi râu, nói:

- Có tiền có thể khiến quỷ xay cối, huống chi Chủ tịch huyện Diệp là người chứ có phải thánh đâu. Vả lại, bắt lấy điểm yếu của đối phương mà xuống tay, chính là chiến thắng căn bản chốn thương trường. Mặc kệ là ai, đều có điểm yếu. Đối với loại người ngạo mạn không chịu nổi như Trưởng phòng Phạm mà nói, Chủ tịch huyện Diệp chính là điểm yếu của y.

- Ôi làm quan, không ai tốt, tục khí, tầm thường, hừ.

Triệu Phi Hoa nghĩ đến sắc mặt chuyển biến của Diệp Phàm, trên mặt, đầy khinh miệt.

- Ha hả, Phi Hoa, cô quá khuôn sáo rồi đó, người tại giang hồ, thân không thể tự chủ, điểm này cô chẳng lẽ không hiểu, cái này kêu là người thức thời vì dòng chảy lớn, muốn tự mình làm theo ý mình có lẽ cô cũng có thể làm được.

Nhưng kết quả chính là bị gạt sang bên cạnh trong chốn quan trường, thế đạo này, người tốt không thọ lâu, tai họa ngàn năm. Cô xem, từ xưa đến nay, đều là gian thần hoành hành, trung thần luôn có kết cục thật đáng buồn.

Nếu Chủ tịch huyện Diệp thật muốn khư khư cố chấp, giả bộ thanh cao, cuối cùng, không phải bị đá ra ngoài thì cũng bị người ta chèn ép, cả đời thất bại, còn gì mà nói đến thăng quan, ngồi trên vị trí rất cao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hầu Kim An thản nhiên cười, nói ra một phen đạo lý.

- Hừ đàn ông các người, đều ngụy biện.

Triệu Phi Hoa bĩu môi, tiếp tục khinh bỉ, cười khanh khách nói:

- Tôi thật ra nhất thời nên quên, Hầu tổng trước kia cũng từ quan trường đi ra, cái này người biết rõ hơn ai, khó trách nhìn người rất chính xác.

- Nhìn người, tôi tất có mắt. Tuy nhiên, cô ngẫm lại xem, nếu Chủ tịch huyện Diệp hiện tại chỉ là u nhọt, cô còn có thể thoải mái trở về báo cáo kết quả công tác như thế sao? Chủ tịch huyện Diệp không tồi, nếu hắn là loại đó, ha hả, cái này, Phi Hoa tỷ đã có thể bị...

Hầu Kim An đầy thâm ý, không dám nói tiếp, như cười như không như chọc tức Triệu Phi Hoa mất hứng, cô này mặt lập tức đanh lại, hừ nói:

- Loại người như vậy...

- Tự mình muốn đi, tỷ như loại quỷ sắc.

Hầu Kim An mở miệng vui đùa.

- Miệng chó thôi phun không ra ngà voi.

Triệu Phi Hoa điêu ngoa mà văng thẳng một câu vào Hầu tổng, thằng nhãi này có chút ngượng ngùng nói:

- Ôi... Bình cổ có giá trị năm sáu trăm ngàn, đáng tiếc.

- Không dừng ở đó, hắn còn muốn xe đào, xe tải, ô tô tải trọng, hắn muốn mượn vài chiếc, mở rộng con lộ núi Thiên Xa, thật sự lòng người không đủ cho rắn nuốt voi, người này cũng quá tham.

Triệu Phi Hoa tức giận nói,

- Tôi muốn ứng phó trước mắt, đợi bãi bỏ lệnh niêm phong chúng ta sẽ không cần phải để ý đến hắn.

Đến lúc đó hắn cũng không có biện pháp gì với chúng ta. Núi Thiên Xa, con lộ rất hẹp, xe chúng ta lớn như vậy, nếu làm không tốt sẽ xảy ra nguy hiểm.

Hơn nữa, cho bọn hắn dùng được vài ngày, mấy chiếc xe kia bị tiêu hao quá lớn. Không thể so với những khu đất bằng phẳng, tiêu hao càng lớn hơn. Giống như máy xúc, của chúng ta đều là từ Nhật Bản nhập khẩu về, nếu cho mượn dùng hỏng rồi thì phiền toái.

- Không ổn, cô cho rằng người ta là giấy bùn chắc, Trưởng phòng Phạm nếu lại chỉnh đốn chúng ta thì khổ. Đừng vì vậy mà thua thiệt lớn, hơn nữa, Ma Xuyên nơi đó đích xác quá nghèo, mấy chiếc xe kia cho mượn coi như là làm chút việc thiện đi, con lộ kia, nếu tu bổ xong, cũng sẽ bớt đi vài cô hồn dã quỷ...

Hầu Kim An đứng ở trên tầng cao của tòa nhà, hai mắt hướng nhìn về Ma Xuyên, phía núi Thiên Xa mông lung, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Không thể tưởng được Hầu tổng có hảo tâm như vậy.

Triệu Phi Hoa đột nhiên cảm thấy Hầu Kim An không riêng chỉ chú trọng lợi ích, như có một tia ân tình len qua lúc này, đột nhiên cảm thấy thằng nhãi này giống như cao lớn hơn rất nhiều. Vừa nghĩ tới Diệp Phàm kia, cùng so sánh, cảm thấy bộ mặt vừa đáng ghét thậm chí rất đáng giận.

Lúc này đây.

Diệp Phàm tới Đức Bình Sứ Vương các. Nơi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, phong cách rất khá.

Một tòa lầu bốn tầng, chỉnh thể xây dựng hình một chiếc bình sứ lớn, cấu tứ sáng tạo.

Ở phía sau, Nông Viện Viện ôm chặt chiếc hộp tinh xảo, tất nhiên là Triệu Phi Hoa đưa cho Chủ tịch huyện Diệp Phàm làm lễ vật, nghe nói kêu là bình lưu ly Ngọc Tịnh.

Vừa mới tiến vào đại sảnh, Tố Khiết, một phụ nữ có bộ dáng khá thanh lịch, có bộ ngực to, đặc biệt rất nặng, trên người mặc y phục màu hồng phấn bước ra.

Cô cười khanh khách hỏi:

- Tiên sinh, tôi là phụ trách lễ tân Phí Tinh Tinh của bổn điếm. Tiên sinh có phải đến giám định bình sứ hay không? Bán hay đổi gì đó? Sứ Vương các có đầy đủ hết, từ Đường triều đến hiện đại, Bách tử bái xuân, bác cổ thông kim, Bát Tiên quá hải, Bát Bảo bá vương, tam tinh chiếu nguyệt, vân long bãi thiên, xuyên hoa long khiếu, cửu long phủng châu, cửu long nháo hải, hải thủy vân long, vân hạc xung thiên, đoàn hạc bào kích, vân phượng phi tường, phượng xuyên hoa... đủ cả các loại cổ vật.

Phí Tinh Tinh kể ra một hơi, thiếu chút nữa khiến đồng chí Diệp Phàm nghe mà phát mệt.

- Ha hả, tôi là Diệp Phàm ở huyện Ma Xuyên, nghe đại danh đã lâu, nay đặc biệt đến thăm hỏi Sứ Vương phí đại sư.

Diệp Phàm thản nhiên cười, ra dáng cao nhân.

- Từ Ma Xuyên tới?

Phí Tinh Tinh mịt mờ quét qua Diệp Phàm liếc mắt một cái, trong não đang lục lọi trí nhớ, hình như chưa nghe nói qua Ma Xuyên có cái tên Diệp Phàm. Chu Phú Đức thì Phí Tinh Tinh có ấn tượng, bởi vì người ta phỉ khí ngút trời, ở Đức Bình có danh có tiếng.

Diệp Phàm bởi vì vừa mới đến không lâu, Phí Tinh Tinh không biết cũng là thường. Tuy nhiên, Phí Tinh Tinh có chút khó xử, Sứ Vương Phí đại sư là ông nội cô, không phải ai muốn gặp là có thể gặp, đừng nói là Ma Xuyên Diệp Phàm tới, cho là Phó chủ tịch Địa khu ông nội cô cũng chưa chắc đồng ý gặp.

Bởi vì Phí đại sư có tính tình quái dị, làm ăn ở tỉnh thành có danh tiếng, nên ở Thủy Châu, Đức Bình có rất nhiều người mời Phí đại sư giám định.

Cái này thì hết thẩy các bậc thầy tài giỏi đều có tật xấu, bằng không, sao biểu hiện được phong cách đại sư, hiển nhiên mọi người đều biết có phải hay không?

Phí Tinh Tinh có chút khó xử, nói:

- Diệp tiên sinh, đại sư bề bộn nhiều việc, nếu muốn gặp ông phải hẹn trước, được sự chấp thuận mới có thể giúp anh giám định đồ sứ.

- Đây là Chủ tịch huyện mới tới của huyện chúng ta.

Nông Viện Viện khẩn trương nói thân phận của Diệp Phàm ra, để có thể khiến cho Phí Tinh Tinh coi trọng.

Tuy nhiên, Nông Viện Viện cũng bị thất vọng, Phí Tinh Tinh một chút phản ứng không có, chỉ có chút tò mò mà nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, phỏng chừng là có cảm giác sao Chủ tịch huyện mà trẻ tuổi quá đi, đảo mắt không ngừng hơi lộ ra ánh mắt khinh miệt, phỏng chừng là cho rằng Diệp Phàm lại dựa vào bậc cha chú mà đi lên.

Chợt cô cười nói:

- Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Diệp đến đây cũng phải hẹn trước, tháng trước Phó chủ tịch Địa khu Tra muốn mời Phí đại sư giám định một bình sứ, tuy nhiên, Phí đại sư đến bây giờ còn chưa đồng ý gặp y.

Phí Tinh Tinh nói thế đã rõ, người ta Phó chủ tịch Địa khu Tra mà Phí đại gia sư cũng chưa chịu gặp, còn anh chỉ là một Chủ tịch huyện thì càng không cần phải nói.

Lời này Nông Viện Viện nghe ra, có chút tức giận, hừ nói:

- Có gì giỏi đâu, không phải chỉ là nghệ nhân suốt ngày tay lấm bùn sao. Hừ

- Cô nàng nhờ bùn mà sống, có ăn học không? Cái gì là nghệ thuật, cao nhã nghệ thuật Ma Xuyên tới đây, ha hả, thật đúng là phỉ khí khó sửa, không ngờ đem nghệ thuật thanh cao Hoa Hạ hình dung thành bùn đất, buồn cười.

Lúc này, một thanh niên trẻ tuổi bước tới, vẻ mặt quét nhìn Nông Viện Viện liếc mắt một cái, miệng nghiền ngẫm.

- Phỉ khí ha hả, phỉ khí cũng không có gì không tốt, cổ đại gọi là lùm cỏ, lùm cỏ ít nhất cũng xứng ngang với anh hùng.

Về phần nói đồ sứ sống, cổ đại không phải là sờ bùn thì là cái gì. Chu Nguyên Chương chính là một anh hùng lùm cỏ, người ta làm Hoàng đế, mà muốn làm nghệ nhân đồ sứ bùn, Cô Thiết xưng là nghệ nhân, chưa phải chuyên môn nặn ra bùn, đốt chế ra cung lùm cỏ cho Hoàng đế chơi đùa.

Qua nhiều thế hệ, tôi chưa từng nghe nói qua có vị đại sư đồ sứ nào làm Hoàng đế, đều là Hoàng đế thưởng thức đồ sứ, thợ thủ công đồ sứ vất vả làm việc.

Cho nên, phỉ khí cũng không có gì không tốt, so với đồ sứ đại sư nặn bùn mà sống thấp hơn nhiều ít.

Diệp Phàm một phen ra oai, thiếu chút nữa nghẹn chết hai người kia, Phí Tinh Tinh đã sớm nghẹn họng nhìn trân trối.

Cô này miệng nói không ra tiếng. Bởi vì cô nhất thời tìm không ra từ ngữ phản bác Diệp Phàm, bởi vì, các đời qua nhiều thế hệ, đúng là thực không có ai là thợ thủ công mà có thể làm Hoàng đế. Lùm cỏ thì khá nhiều, giống Hạng Võ, Chu Nguyên Chương … đều kiêu hùng cả.

- Ha hả a... Lời bàn cao kiến, phỉ khí cao cấp hơn so với đồ sứ đại sư. Vị này, xin hỏi họ gì?

Lúc này, từ cầu thang đi xuống một vị râu dài, rất có phong độ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất