- Bình thường, chỉ là bị rạn tí xương thôi.
Mã Diễm Xuân nói.
- Thế cháu cảm thấy người Chủ tịch Diệp thế nào?
Tộc trưởng Mã thản nhiên lườm Mã Diễm Xuân một cái, hỏi thêm.
Khó nói lắm, còn phải qua một thời gian nữa mới có thể quan sát được một chút. Hiện nay thì không nói chắc được. Tâm lý của người này chắc không non như bề ngoài đâu.
Chú xem lại sự biểu hiện của hắn trong phòng họp hôm nay đi, đó là một phong độ như của đại tướng, là một phong thái của những người có khả năng làm nên sự nghiệp lớn.
Cháu lại có chút thích quyết tâm của người này. Tuy vẫn chưa trưởng thành lắm, thậm chí có chút hành động theo cảm tính, nhưng người làm nên được sự nghiệp lớn hay có tính vậy.
Chú nhìn hắn, không nói một lời nào khác thì bỏ ra 5 triệu, đó là 5 triệu chứ không phải là 500 nghìn đó.
Ngay cả Tổng giám tốc tập đoàn Mỏ Silicon như cháu cũng không có hào khí như thế. Cho nên, nếu không có tính làm việc theo cảm tính thì làm sao làm nên được bá nghiệp?
Ông trời đã sắp đặt sẵn rồi, một số người tuy rất thận trọng nhưng vẫn chỉ có thể đóng vai phụ suốt đời thôi. Hơn nữa, hôm qua, hắn càng giống như là một tướng quân đang chỉ huy binh lĩnh trong chiến trường.
Tâm trạng của Mã Diễm Xuân khá là phức tạp, thậm chí tự nhiên có chút tình cảm quái lạ đang tác quái. Diệp Phàm là người đàn ông đầu tiên cô ta nảy sinh tình cảm ngay lần đầu gặp.
- Ừhm, đặc biệt là đến khúc sau, không ngờ hắn lại có chút phong thái của anh Mã Hồ Tử. Cái này, có thể là một ảo giác của ta, nói không chừng...
Tộc trưởng Mã vừa nói vừa lắc đầu.
- Thiết Đông, anh sao lại bỗng nhiên bỏ ra 2 triệu vậy, nhiều quá, hơn nữa là giúp họ Diệp kia tạo khí thế?
Vi Bất Lý trong lòng không vui, ngó Thiết Đông đối diện mình một cái, hừ nói.
- Anh nghĩ tôi muốn làm như thế hả, đó là do bị thằng khốn nạn Mã Vân Tiền kia ép buộc. Mẹ kiếp, mất đi tròn 2 triệu đó. Tuy nhiên, nếu sửa lại con đường Thiên Tường cũng sẽ rất tốt cho việc vận chuyển quặng đồng và sản phẩm đồng. Con đường kia rộng hơn 10 mét, dù là xe tải khổng lồ cũng có thể thông qua, cho nên, 2 triệu đó chắc sẽ rất dễ kiếm lại thôi, không đáng kể đâu.
Thiết Đông chợt lại lắc đầu.
- Trong mắt anh chỉ có tiền thôi. Anh có suy nghĩ chưa, nếu là thực hiện phương án thứ hai thì đối với người họ Diệp kia mà nói, nó là một vốn chính trị rất chói mắt đó.
Anh cứ suy nghĩ đi, nếu quả thật để người họ Diệp kia làm gia trưởng của huyện Ma Xuyên, thì đến lúc đó đừng có trách tôi không có nhắc nhở anh nhé, về mỏ đồng của anh, chắc đã bị người ta để ý từ lâu rồi.
Bây giờ có Chu Phú Đức chống lưng cho, với lại vốn gốc của hắn cũng chưa được vững chắc lắm, cho nên mới chưa dám hạ thủ với các người.
Một khi hắn vững chân, hắn còn sẽ trơ mắt nhìn các người phát tài mà hắn chỉ cam lòng làm một Chủ tịch huyện nghèo rớt mùng tơi sao?
Tầm nhìn của Vi Bất Lý quả thật rộng rãi hơn nhiều.
Thiết Đông nghe vậy, suýt chút nữa thì toát mồ hôi lạnh. Nhưng hắn chợt cười nói:
- Hắn không có bản lĩnh để thu hồi mỏ đồng đâu. Nếu hắn thật sự muốn đọ thì cứ đọ đến cá chết lưới rách đi, ai cũng đừng có mơ ăn lời.
Hơn nữa, huyện Ma Xuyên này cũng không phải chỉ là thị trấn Thanh Sơn mới có mỏ đồng thôi, Mã gia còn hống hách hơn chúng ta, người ta đã chiếm hết cả mỏ silicon, chẳng nộp đồng thuế nào cho Chi cục thuế vụ cả, toàn bộ đều chạy vào túi riêng.
Thị trấn Thanh Sơn chúng ta ít nhất cũng nộp khoảng 3,5 triệu cho huyện. Nếu muốn hạ thủ, trước tiên người họ Diệp kia phải xử lý xong mỏ silicon của Mã gia đã.
Bằng không mà muốn hạ thủ với chúng ta, đừng có mơ.
Thiết Đông rất tự tin, cho rằng mình với Mã gia là thù địch, đây là một cái lưới khổng lồ, người họ Diệp kia đừng có nói là chỉ là một Chủ tịch huyện thôi, cho dù là người lãnh đạo cao nhất của huyện Ma Xuyên cũng tuyệt đối không có khả năng để thu hồi mỏ đồng, bởi vì đây không phải là việc nhỏ chỉ bằng sức cá nhân có thể làm nổi.
Buổi chiều, Diệp Phàm nghe báo cáo của hai vị Phó chủ tịch phân quản công nghiệp và nông nghiệp trong văn phòng.
Phó chủ tịch phân quản nông nghiệp là Bao Minh Thanh, người trung niên, hói nửa đầu.
- Chủ tịch Bao, anh kể về tình trạng nông nghiệp trong huyện trước đi.
Diệp Phàm ném qua một điếu thuốc lá cho Bao Minh Thanh.
- Huyện Ma Xuyên chúng ta có diện tích rộng lớn, ước tính gấp hai lần của huyện Hồng Sa Châu. Nhưng huyện Ma Xuyên ở vùng xa, bị núi Thiên Xa ngăn cản, cho nên nền kinh tế lại là lạc hậu nhất. Ma Xuyên là một huyện chủ yếu là nông nghiệp, đất trồng lúa bình quân mỗi người ba mẫu, cộng thêm rừng núi và ruộng đất sở hữu riêng v.v... ước tính diện tích sử dụng đất đai trung bình mỗi người không dưới bảy tám mẫu.
Nhưng, tuy Ma Xuyên là một huyện có diện tích nông nghiệp rộng lớn, nhưng trong khâu đầu ra nông sản phẩm lại không phải một huyện đứng trên hàng đầu..
Đây có khá nhiều lý do, một là sản phẩm nông nghiệp đơn lẻ, hai là trình độ học vấn của người dân nơi đây phổ biến rất thấp, hầu hết mọi người đều cho rằng chỉ cần tốt nghiệp tiểu học là đủ rồi.
Huyện chúng ta ngay cả những người đã tốt nghiệp cấp hai cũng không nhiều, mà số người đã tốt nghiệp cấp ba thì càng hiếm có như tú tài cổ xưa trong khi đối với những vùng ven biển có kinh tế phát triển mà nói, sự tốt nghiệp cấp hai là chuyện bình thường.
Chủ tịch Diệp chắc không hiểu vì sao tôi lại nói đến trình độ học vấn khi nói về nông nghiệp.
Thật ra, nông nghiệp và văn hóa cũng liên quan với nhau. Huyện chúng ta thiếu nhân tài có kỹ thuật nông nghiệp, cho dù là có mấy người, nhưng xuống ruộng rồi cũng không ai để ý tới.
Vì người ta nghe không hiểu khi họ nói về kỹ thuật vùn bón cây ăn quả, lúa nước tạp giao công nghệ cao và chủng loại lá trà có chất lượng cao v.v....
Tháng trước trong huyện có phái ra kỹ thuật viên xuống ruộng. Khi nói về thường thức vun bón cây lá trà và phòng trùng, vì trình độ học vấn của ông cụ thấp, không biết có đi học lần nào chưa hay không, đồng chí đó cứ giảng dạy nửa ngày, ông cụ kia cứ lắc đầu tỏ ý không hiểu.
Đồng chí này làm việc rất chăm chỉ và có lòng trách nhiệm, nói lại hai lần nữa nhưng ông cụ kia vẫn không hiểu. Khi kỹ thuật viên kia cảm thấy rất nản chí và chuẩn bị đi về, vợ của ông cụ đang ngồi trước bếp kia bỗng nhiên qùy xuống và lại đồng chí này.
Lúc ấy làm cho con của ông cụ rất là tức giận, vì hắn cho rằng kỹ thuật viên này là tà thuyết mê hoặc lòng người. Làm cho mẹ người ta nổi điên luôn, cho nên người đó tức quá rồi thì đánh kỹ thuật viên đó. Sau này trong huyện sai gười đi điều tra, nghe bà cụ đó kể lại, suýt chút thì cười bẻ bụng.
Nói đến đây Phó chủ tịch Bao thấy miệng khô, bưng ly trà lên. Diệp Phàm đang rất có hứng thú, không kìm nổi hỏi rằng:
- Bà cụ kia nói gì?
- Nói gì, đó tuyệt đối có thể khiến người ta nửa khóc nửa cười. Bà cụ nói là sau khi nghe kỹ thuật viên nói xong, giống như là nghe thiên thư, gần giống với những bà bói nói. Bà cụ kia còn nghĩ kỹ thuật viên đó là thầy bói, với lại bà cụ cũng rất mê tín, cho nên nghe xong lập tức quỳ xuống lại kỹ thuật viên này.
Phó chủ tịch Bao nói đến đây, Diệp Phàm không còn nín nổi nữa, cười ha hả:
- Ha ha ha, thật là thú vị, lão Bao, chuyện cười của anh thật là hay, và có thể hình dung được tình trạng của kỹ thuật viên nông nghiệp trong huyện Ma Xuyên chúng ta trong lúc xuống đến nông thôn.
- Không phải chuyện cười mà là sự thật. Nếu không tin thì tôi có thể đi tìm kỹ thuật viên đó đến đây.
Phó chủ tịch Bao bắt đầu có chút nóng lòng, nghiêm túc nói rằng.
- Ừ hm, không cần. Tôi biết đây là sự thật. Ôi... Văn hóa, công việc xóa mù chữ là trách nhiệm nặng nề và lâu dài. Tình hình Ma Xuyên hiện nay toàn là do thổ phỉ tạo nên, vị trí nơi nay xa xôi hẻo lánh, chẳng có ai quan tâm cả, cho nên đã dần dần trở thành một nơi không được xu thế phát triển bao dung.
Hậu quả là hình như đã lạc hậu nửa thế kỷ so với những thành phố và huyện khác. Ngày đầu tiên tôi đến đây còn tưởng là đã trở về thập niên bảy mươi hay là tám mươi.
Đổi mới quan niệm rất quan trọng, sau này phải đẩy mạnh công việc tuyên truyền và giáo dục. Nói trắng ra, đây vẫn liên quan đến sự phát triển của nền kinh tế. Lần trước tôi đến Kháo Sơn Truân Tử, có gần 3 phần học sinh phải bỏ học vì nhà nghèo.
Tình huống tương tự như trên trong huyện chúng ta có lẽ cũng không ít. Không đủ học vấn còn nói gì chấn hưng Trung Quốc nữa? Chấn hưng Ma Xuyên, một đám người mù chữ không được tốt nghiệp tiểu học mà nói chấn hưng Ma Xuyên, thật là buồn cười, hoang đường.
Diệp Phàm gật đầu, sắc mặt bắt đầu trở nên ngưng trọng.
- Cho nên, họ chẳng muốn nghe cả và cũng nghe không hiểu. Kết quả là sản lượng nông sản phẩm rất thấp, đây cũng là một lý do vì sao huyện chúng ta tuy có nhiều đất đai mà lại có người bị đói chết.
Về việc điều chỉnh lại kết cấu nông nghiệp, phát triển nông nghiệp trong huyện, thật ra suy nghĩ của tôi cũng gần giống với suy nghĩ của chủ tịch Diệp.
Xây dựng một cơ sở nông nghiệp về sản phẩm có đặc sắc, như ở Kháo Sơn Truân Tử có rất nhiều tre trúc, thì chúng ta xây dựng cơ sở tre trúc, phát triển sản nghiệp tre trúc. Xã Kim Đào trồng nhiều đào, thì chế biến trái đào, trà Thanh Vụ cũng tương tụ như vậy, ý tưởng này hay thật.
Chủ tịch Xã Chức Nữ Nông Âm Vận đã bỏ vào rất nhiều sức lực. Năm ngoái tôi có nhìn thấy phương án phát triển của cô, nhưng lúc đó do trong huyện chúng ta không có chủ tịch, mọi việc điều do một mình Bí thư Chu xử lý, rất lộn xộn, bận túi bụi.
Lúc tôi dẫn Chủ tịch Nông đi tìm Bí thư Chu, người ta trừng mắt một cái hừ rằng:
làm những việc bậy bạ này để làm gì, trà Thanh Vụ chúng ta tuy có chút danh tiếng, nhưng người bên ngoài có biết đâu. Muốn phát triển ngành này thì phải lên Sở nông nghiệp tỉnh tranh thủ dự án, và trước tiên phải đầu tư vài trăm triệu để cải thiện kỹ thuật trồng cây trà, hơn nữa, phải thu hút nhà đầu tư đến đây xây dựng nhà máy gia công lá trà. Trong huyện lấy tiền đâu mà làm, nói bậy không, không được nhắc lại nữa, bằng không thì cút đi.
Ôi...
Phó chủ tịch Bao liếc mắt Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Chủ tịch Diệp đừng cười, Bí thư Chu thì là người như thế đó. Tôi đã lo đến mức đầu tóc cũng sắp rơi hết rồi. Vị trí này không dễ ngồi đâu. Huyện chúng ta không có ngành công nghiệp, nếu ngay cả ngành nông nghiệp cũng không có, thì người ta sẽ trách tôi đó.
Tôi đã điều tra rõ rồi, ngoại tre trúc, quả đào và trà Thanh Vụ ra, không còn sản phẩm nông nghiệp nào là mang nết đặc sắc riêng nữa.
Diệp Phàm nhìn vào mấy sợi tóc còn lại trong đầu lão Bao, cảm thấy hắn nói láo, chưa lộ hết khả năng của mình ra. Nếu hắn quả thật chỉ có khả năng như thế thôi thì cần phải suy nghĩ sắp xếp lại phạm vi trách nhiệm phân quản của hắn.
Kỳ thật, ngành nông nghiệp trong huyện Ma Xuyên vẫn rất phát triển, vì Ma Xuyên không có công nghiệp, trong khi ngành công nghiệp của nơi khác được phát triển mạnh mẽ thì huyện Ma Xuyên lại ngược lại.
- Vì sao không có, như thuốc lá của thị trấn Thanh Sơn vốn dĩ đã rất có tên tuổi, sau đó lại bắt đầu khai thác mỏ đồng. Huyện tự trị Xương Châu có một nhà máy thuốc lá Củng Bắc, nghe nói quy mô cũng khá lớn, toàn huyện nhân dân trong Huyện tự trị Xương Châu chỉ dựa vào nhà máy này thôi cũng sống được khá lắm.
Bao Thanh Minh nói đến đây thì Diệp Phàm chen vào hỏi
- Nhà máy thuốc lá Củng Bắc có phải là thuộc về huyện Xương Châu không?
- Không phải, chỉ riêng Xương Châu làm gì có khả năng này. Nghe nói vốn đầu tư của nhà máy thuốc lá kia nhiều tới vài trăm triệu tệ, hơn nữa còn là bảy tám năm về trước, phát triển đến bây giờ chắc đã ghê lắm rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLNghe nói Xưởng trưởng nhà máy thuốc lá là cán bộ bậc giám đốc sở, cùng một cấp bậc với Chủ tịch Địa khu Vương và Bí thư Trang của địa khu chúng ta.
Nhà máy đó chắc là doanh nghiệp nhà nước, ít nhất cũng là thuộc tỉnh. Nói không chừng còn là phân xưởng của doanh ngiệp nhà nước trực thuộc trung ương nữa.
Vốn dĩ vài năm trước xưởng trưởng của nhà máy thuốc lá Củng Bắc ông Chu Hóa Minh có một lần đến thăm thị trấn Thanh Sơn của huyện Ma Xuyên chúng ta. Khi nhìn thấy trên một miếng đất rộng lớn toàn là thuốc lá màu xanh, trông giống như biển xanh, đẹp như thơ.
Lúc đó hình như y nói là muốn xây dựng phân xưởng trong thị trấn Thanh Sơn của huyện Ma Xuyên chúng ta, vì nếu muốn vận chuyển thuốc lá của thị trấn Thanh Sơn sang nhà máy thuốc lá trong Củng Bắc thì phải đi qua một con đường cực kỳ xấu.
Nếu trực tiếp mở phân xưởng ở đây, chỉ riêng chi phí vận chuyện thôi cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền đáng kể. Hơn nữa, lao động của huyện Ma Xuyên chúng ta rất rẻ, về việc xây dựng nhà máy cũng không khó lắm.
Bao Minh Thanh nói đến đây lại thở dài một tiếng.