Diệp Phàm là một thành viên của thế giới này nên cũng không thể khác được, theo lẽ tự nhiên hắn cũng không thể không tuân theo quy luật đó, nhưng hắn khác người khác ở chỗ lời dạy đó khắc sâu vào trí não hắn.
Trước kia chuyện xảy ra ở Ngư Dương đã rung hồi chuông cảnh báo với Diệp Phàm. Chính vì hắn liều mình vì Cổ Bảo Toàn kết quả cũng là gã có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá quên nơm. Bởi vì thời điểm đó hắn làm nên thành tích trong mắt người khác, trở thành quầng sáng trước mắt Cổ Bảo Toàn.
Tuy nhiên tình hình hôm nay ở Ma Xuyên lại không giống như vậy. Hắn có khả năng làm nên thành tích của bản thân mình, hơn nữa Trang Thế thành cũng là người dẫn đường cần hắn tạo thành tích, hắn không đoạt quầng sáng với ai cả.
Cùng lắm là hắn đoạt một chút quầng sáng của Bí thư huyện ủy Chu Phú Đức. Tuy nhiên, Chu Phú Đức chỉ có thể nhiều lắm là ngáng chân hắn chứ không thể nắm giữ vận mệnh hắn như Cổ Bảo Toàn được.
Hơn nữa, Chu Phú Đức đơn thương độc mã đấu với chốn quan trường Hồng Sa Châu, điều đó khiến cho Chu Phú Đức hạ quyết tâm, hy vọng Diệp Phàm có thể tạo thành tích ở Hồng Sa Châu.
Giờ phút này chắc là Chu Phú Đức cũng muốn Diệp Phàm đi đầu, đưa nền kinh tế Ma Xuyên phát triển đi lên, vượt qua Hồng Sa Châu.
Giờ phút này Chu Phú Đức xem thành tích không phải quan trọng nhất chính vì phải đấu tranh, vậy nên gã cũng để Diệp Phàm tự do phát triển.
Bằng không sao Chu Phú Đức lại đồng ý trao quyền lực lớn như vậy cho cấp dưới là Diệp Phàm, khiến hắn mới ở chưa đến một tháng đã tổ chức đến hai lần hội nghị thường vụ.
Phải biết rằng tại địa khu còn không có ai biết rõ là trong khoảng thời gian quyền Bí thư, Diệp Phàm không có quyền mời dự họp hội nghị thường vụ Huyện ủy mà phải được nhân vật số một là Chu Phú Đức gật đầu mới được.
May mắn là Diệp Phàm cũng khá biết điều, mỗi lần tổ chức đều xin chỉ thị của Chu Phú Đức, ngụy trang dưới nước cờ Chu Phú Đức để mời mọi người dự họp.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng khá thông minh, hắn đều lấy lý do vì sự phát triển kinh tế Ma Xuyên để thuyết phục Chu Phú Đức.
Mượn chuyện xử lý Lôi Lượng Minh mà nói, nói rằng y chiếm hầm cầu không nhả ra về sau nền công nghiệp huyện mà không hề phát triển gì thì có phải là làm trì trệ việc phát triển kinh tế Ma Xuyên hay không. Chuyện này Chu Phú Đức cũng đồng ý để Diệp Phàm tổ chức hội nghị thường vụ huyện với tâm chấn đó.
Đương nhiên Chu Phú Đức cũng là người khôn giữ mình, chính bản thân ông ta cũng khó mà bảo toàn thì tất nhiên cũng không thể đứng ra thể hiện lập trường kiên định ủng hộ Diệp Phàm xử lý Lôi Lượng Minh.
Dù sao Phó bí thư Địa ủy Lôi Minh Hoài đằng sau cũng trợn tròn mắt. Nếu đến lúc đó người nhà Quách Tân Bình ở Hồng Sa Châu náo loạn, hơn nữa cùng với Lôi Minh Hoài đấu lại thì phỏng chừng đến lúc đó cho dù là Chủ tịch Ủy ban nhân dân Địa khu Vương Triều Trung cũng không thể bảo vệ được mình.
Tuy nhiên Chu Phú Đức cuối cùng quyết định giao quyền này cho Diệp Phàm và hội nghị thường vụ, thật ra cũng là cách ông ta ủng hộ Diệp Phàm.
Chẳng qua trong lòng Chu Phú Đức cũng khá hiểu rõ rằng đề nghị của Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không được thông qua ở hội nghị thường vụ huyện.
Bởi vì uy phong của Phó bí thư Lôi quá lớn. Đối với cán bộ Ma Xuyên mà nói thì ông ta quả thực là một ngọn núi cao không thể với tới, không ai có thể chịu nổi cơn phẫn nộ của ông ta. Đối với loại người này thì ân tình thuận nước giong thuyền. Chu Phú Đức cũng ngại không dám đối đầu.
Tuy nhiên tại hội nghị thường vụ huyện, Mã Vân Tiền khi nghe nói quyết định của Chu Phú Đức thì ngây người ra hồi lâu.
Trong lòng y cũng ngạc nhiên với khả năng của Diệp Phàm. Dưới áp lực mạnh mẽ của Phó bí thư Lôi mà không ngờ còn có người ủng hộ Diệp Phàm.
Tôn Minh Ngọc thì còn hiểu được, bởi vì Tôn Quốc Đống như một con cáo già, chẳng sợ gì Lôi Minh Hoài lắm.
Bởi Tôn Quốc Đống và Lôi Minh Hoài cho tới nay là những người không cùng chí hướng. Nếu có thể đả kích Lôi Minh Hoài thì Tôn Quốc Đống cũng không ngần ngại hung hăng tiến tiến tới đá xuống đất một cước.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân Tôn Minh Ngọc ủng hộ Diệp Phàm, nhưng Chu Phú Đức thì lại là chuyện không thể tưởng tượng được. Tôn Quốc Đống thể hiện thiện chí với Diệp Phàm.
Mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Phương Viên sẽ kiên định ủng hộ Diệp Phàm. Chuyện này khiến cho Bí thư Chu Phú Đức có suy nghĩ trăm lần cũng không thể nào trả lời được.
Thằng nhãi này nằm trên giường bệnh trăn trở một lúc lâu cũng không tìm ra được lý do Phương Viên ủng hộ Diệp Phàm.
Nếu nói rằng trong thời gian ngắn như vậy Diệp Phàm đã thâu tóm được Phương Viên thì Chu Phú Đức không thể tin nổi.
Nếu nói hai người trước đây vốn đã có tình bằng hữu thì cũng không thể có khả năng đó. Phương Viên là từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh xuống thẳng đây.
Cuối cùng Chu Phú Đức cho rằng phỏng chừng vì Lôi Lượng Minh làm cho Phương Viên phản đối, hay là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phương Viên không thích Phó chủ tịch Lôi. Gã hoàn toàn không nghĩ tới việc Diệp Phàm lúc đến Ma Xuyên đã sắp xếp trước quân bài Phương Viên rồi.
- Bùn lầy không đỡ hơn tường, ôi…
Phó bí thư địa ủy Lôi Minh Hoài nghe Vi Bất Lý nói xong liền thở dài có vẻ khá thất vọng.
- Không thể nói như vậy Bí thư Lôi. Chuyện này đồng chí Diệp Phàm yêu cầu quá hà khắc rồi. Tình hình Ma Xuyên ai cũng hiểu được, sáng chói cũng không phải thần tiên sẽ phù phép. Tuy nhiên, sáng chói quá mà không lí trí một chút, Diệp Phàm ra uy, đối với việc tạm thời cách chức kia, chúng ta đành phải đồng ý.
Vi Bất Lý thận trọng nói.
- Tạm thời cách chức, thuận tiện với hắn quá. Đối với tính của tôi thì phải khai trừ rồi, rất kì cục. Vô tổ chức vô kỷ luật, Chủ tịch Diệp làm đúng rồi, hừ.
Phó bí thư Lôi nói với giọng rất nghiêm nghị, nhưng Vi Bất Lý hiểu rằng đó chỉ là biểu hiện trước mặt đối với người ngoài của lãnh đạo người ta, không để ý đến tình thân, nhưng nếu anh thật sự tin lời nói đó thì thật đúng là ngốc.
Quả nhiên đến đây, Lôi Minh Hoài đảo tròng mắt rồi dừng lại, nói thêm:
- Tuy nhiên, Chủ tịch Diệp vì chuyện nhỏ như vậy mà trong một ngày hai lần tổ chức hội nghị thường vụ, chẳng lẽ chủ nhật cũng phải buộc cán bộ Ma Xuyên các anh phải họp hành sao? Làm lãnh đạo đúng là phải thúc giục cấp dưới, nhưng cũng phải tạo điều kiện cho các cán bộ cấp dưới nghỉ ngơi chứ, nếu không, mệt chết rồi thì ngày mai ai còn đến làm nữa.
"Lạ thật, Phó bí thư Lôi nói như vậy là có ý gì nhỉ? Chẳng lẽ thật sự ông ta thông cảm với các cán bộ Ma Xuyên, sợ họ mệt quá ư. Chắc là không phải vậy rồi, ngày mai không ai đến làm được, lời này liệu có phải ám chỉ rằng tên họ Diệp kia ngày mai không phải định tổ chức quyên góp sao? Lời nói này của Phó bí thư Lôi có phải là chỉ hoạt động này không nhỉ, chẳng lẽ…"Trong lòng Vi Bất Lý lung lay, cân nhắc câu nói của Lôi Minh Hoài.
Làm lãnh đạo nhất định phải rất cẩn thận, lời nói của lãnh đạo phải hết sức cân nhắc, tài năng mới có thể lĩnh hội đầy đủ ý tứ trong đó. Cũng giống như lời nói của Hoàng đế ngày xưa, người dưới phải lĩnh hội đầy đủ thánh ý mới được.
Các lãnh đạo nói chuyện thường có ý ngầm trong đó, chỉ có điều khi nói ra thì hoàn toàn là ngược ý mình, có khi chỉ trong một câu nói lơ đãng cũng chứa đựng tất cả thâm ý.
Làm cấp dưới thật mệt, phải cân nhắc từng lời từng chữ của lãnh đạo, nhưng muốn học được điều đó cũng rất khó khăn.
Một số ít người có khả năng trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt thì thường những người đó thăng quan tiến chức rất nhanh, lãnh đạo cũng thích người như thế. Bởi vì họ giỏi hiểu được ngầm ý, phù hợp với tâm tư lãnh đạo.
Những người này thường không có nhiều tài, chỉ là có khả năng lợi hại đó, nhưng người như thế so với người có tài năng chân chính thì lại được lãnh đạo tín nhiệm hơn. Có một vị lãnh đạo từng nói rằng: "Tôi tình nguyện dùng người có chút tài trí bình thường mà không cần người có tài nhưng lại không nghe lời.
Bởi vì người có tài trí bình thường thì lại ngoan ngoãn vâng lời, còn người có tài thường lại hay kiêu ngạo, lãnh đạo tất nhiên không thích.
Đương nhiên cũng có những người vừa có tài vừa không kiêu ngạo, hơn nữa lại có quan hệ tốt với lãnh đạo. Tất nhiên loại người này không nhiều.
Cho nên từ đó có thể thấy, một số lãnh đạo về phương diện tuyển người, việc đầu tiên họ chú trọng không phải là có tài, càng không phải là có đức, mà là anh có nghe họ nói hay không, có tiếp thu hay không, đây mới là đạo làm quan.
- Thị trấn này thật đẹp, giống như là về nông thôn.
Giang Đào Hồng xúc động nói. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
- Ha hả, phóng viên Giang, cô khen Ma Xuyên chúng tôi hay là châm biếm đấy?
Diệp Phàm đưa mắt xem xét cô gái bên cạnh rồi thản nhiên cười nói.
- Thói đời là vậy, khen chê không ai biết rõ. Trong bóng tối mà nói thì kiểu nông thôn chất phác là phong cách tôi thích. Tuy nhiên, phỏng chừng trong mắt Chủ tịch Diệp thì thị trấn Ma Xuyên rất giống một thôn lớn, về phương diện kinh tế mà nói thì sẽ có cảm giác có chút mất mát. Chỉ có điều xem xét chuyện ở góc độ bất đồng này chứ cũng có liên quan đến tâm tình con người.
Giang Đào Hồng ngược lại lại đưa ra tranh luận.
- Vậy tâm tình phóng viên Giang hiện nay là…
Diệp Phàm nói lấp lửng, thản nhiên quét mắt liếc Giang Đào Hồng một cái, ánh mắt hắn mịt mờ lướt qua trên ngực cô gái. Hắn còn thuận thế đưa mắt xuống mông rồi mới xuống đất và quay trở về.
Giang Đào Hồng dường như cũng cảm giác thấy ánh mắt hau háu của hắn. Hình như là cô cố ý, không ngờ lại đưa tay vỗ vỗ vào mông mình giống như đang phủi bụi.
Cô nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Diệp Phàm rồi cười nhạt nói:
- Anh nói sao?
- Chuyện này rất khó nói, tôi không thể chui vào bụng cô để thăm dò tâm trạng cô được, phải chăng cô có con giun trong bụng?
Diệp Phàm cố ý nói đến chuyện xấu, giả bộ tự nhiên, lắc lắc đầu.
Tiến cái gì vào chứ, mờ ám quá đi, còn nói là cái gì chui vào nữa?
Giang Đào Hồng cũng là một cô gái thông minh, cũng hiểu ngầm được ý tại ngôn ngoại, mặt cô không ngờ lại ửng hồng, liếc Diệp Phàm rồi đột nhiên cười khanh khách nói:
- Anh có thể thử xem, coi có giun đũa không.
- Cô Giang không ngại gì chứ?
Diệp Phàm hơi đề cao giọng có vẻ rất mờ ám.
- Đương nhiên. Tuy nhiên anh phải biến mình thành giun đũa trước mới được, ha ha…
Giang Đào Hồng cười đến nỗi co thắt lưng lại, bộ ngực phập phồng lên xuống theo. Cô đảo mắt kiềm chế ý cười, đôi mắt lạnh lẽo như một mũi tên nhọn hướng về phía Diệp Phàm, hừ nói:
- Đàn ông các anh, toàn là kẻ không tốt, hừ.
- Ha hả, đàn ông mà tốt mới là lạ…
Hắn nhún vai, hắng giọng cười nói. Những lời này khá thản nhiên khiến Giang Đào Hồng quay sang, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm. Không biết cô đang suy nghĩ gì?
Một lúc lâu sau, cô cười yếu ớt, nói:
- Chủ tịch Diệp, có câu này không biết nên nói hay không?
- Xin cô cứ nói, tôi kiên trì chịu đựng cuộc công kích.
Diệp Phàm cười, quét mắt liếc Giang Đào Hồng một cái, ra vẻ phong độ. Cô ừ một tiếng rồi nói:
- Được.
- Người như anh thường có tính cách nhiều mặt. Có khi thì thật sự đại nghĩa, có khi lại hèn mọn, có khi điên lên không thèm để ý đến gì cả, có khi tài văn chương hơn nhiều người trong thiên hạ, có khi lại giống một người hết sức rảnh rỗi, chuyện gì cũng không quan tâm. Chuyện đó, rốt cuộc chỉ mới là một mặt sẵn có của anh…
Giang Đào Hồng đối đầu trực diện khiến cho người nào đó khá xấu hổ.
- Thói đời phức tạp hay đổi thay, tính người tất nhiên cũng thay đổi nhiều. Để thích ứng với xã hội, thay đổi là điều mà loài người cũng chỉ là động vật xu lợi tránh hại bất đắc dĩ phải lựa chọn. Đương nhiên trong lòng mỗi người đều có nỗi khổ tâm, chỉ có điều anh khó có thể thấy được mà thôi. Tuy nhiên, đối với điều này ai có thể nhìn thấy được thì họ cũng không thừa nhận mà càng cố chấp.
Diệp Phàm giảng giải đạo lý một hồi không hiểu ra làm sao nhưng lại khiến cho Giang Đào Hồng nhọc công suy ngẫm một lúc lâu.