- Lão Lôi, anh xem, nói với Lương Minh nhẹ nhàng một chút, sao mà cứ rống to lên như sét đánh vậy. Cậu ấy là anh em anh, có phải người ngoài đâu.
Khi còn nhỏ, mỗi lần đánh nhau không phải Lương Minh đều xông lên trước, anh ở sau, người Lương Mình thì bầm tím, anh chẳng bị gì cả.
Giờ làm quan lớn rồi, có phải coi thường Luong Minh tồi không, nó trở thành phiền phức rồi sao. Nó có sau, thì cũng là người nhà Lôi gia chúng ta, là anh em.
Em tuyệt đối không cho phép cái tên Chủ tịch huyện Diệp kia ức hiếp người nhà chúng ta. Đánh chó cũng ngó mặt chủ chứ, đúng không nào?
Lão Lôi, anh tốt xấu gì cũng là Phó bí thư Địa ủy, so với cái tên Chủ tịch huyện Diệp kia cấp bậc cao hơn không ít. Sao mà nhịn được chứ.
Không cần nói nữa, chuyện của Lương Minh ông cụ nhà ta cũng đã lên tiếng, xem anh xử lý làm sao, nếu mà để ông cụ tức giận, đừng có mà chạy tới kêu phiền phức, haizz…
Thái Cúc Thu vợ Lôi Minh Hoài vừa hay bước đến, tức giận mắng người.
- Anh biết, ông cụ cũng có nói với anh rồi. Haizz… đừng gấp, chuyện này anh sẽ xử lý. Không lâu sau sẽ có tin tức thôi, lẽ nào huyện Ma Xuyên không tiến hành điều chỉnh cán bộ?
Lôi Minh Hoài rất có hiếu với cha mẹ, cho nên nghe vợ nói vậy, lập tức mềm xuống.
Tám giờ tối.
- Bí thư Trang, ngày mai tôi chuẩn bị lên tỉnh, trước là đem phương án đường quốc lộ Thiên Tường báo cáo lên Sở giao thông tỉnh, còn phải đưa kế hoạch khai thác trà Thanh Vụ lên cho sở Nông nghiệp nữa.
Diệp Phàm báo cáo trong điện thoại.
- Ừ, nắm chắc một chút. Đưa đến trước cuối năm, ắt hẳn sẽ đợi sang năm mới thảo luận. Vài ngày nữa là nghỉ tết rồi, sợ không kịp. Nhưng, đưa lên trước cũng coi như là đưa vào năm nay, tháng giêng năm sau cậu nắm chắc lấy mà chạy, tranh thủ để qua được tỉnh.
Trang Thế Thành dùng giọng điệu khá thân thiết, quay qua căn dặn:
- Chuyện ở huyện bàn giao kỹ chưa, đừng có để xảy ra nhiễu loạn gì, sắp cuối năm rồi, lấy ổn định là chính.
- Bàn giao rõ rồi ạ, trong vài ngày, có lẽ không có chuyện gì. Còn về việc chạy lo cho hạng mục, tôi sẽ cố gắng.
Giọng Diệp Phàm kiên quyết, thằng nhãi này im lặng trong mười giây, nuốt nước bọt nói:
- Bí thư Trang, tôi đến Đức Bình rồi, mấy ngày hôm nay thứ nhất do tôi bận, thứ hai tôi cũng ngại ông bận. Haha…
"Cái tên nhãi này, ấp a ấp úng không phải là muốn đòi tiền sao." Trong lòng Trang Thế Thành thầm nghĩ, ngoài miệng vẫn bình thản ừ nói:
- Ừ, hôm nay cũng đỡ, sắp tết rồi, nhiều việc quá.
- Nếu Bí thư Trang rãnh, có thể mời ngài đi uống chén trà được không.
Diệp Phàm rốt cuộc cũng lật bài.
"Uống trà, không phải cóp mục đích gì khác chứ, lẽ nào muốn lộ chân tướng với mình." Trang Thế Thành lập tức lên tinh thần.
Nhưng, ngoài mặt vẫn phải từ chối một chút mới được, dù sao mình cũng là lãnh đạo, nếu vừa mời đã đi thì cũng mất giá quá.
Vì thế, có vẻ hơi chần chừ nói:
- Cái này, cậu bận chuyện, lại vội quay về Ma Xuyên, hay là nghỉ ngơi sớm đi. Đối với tôi mà nói, cậu làm việc thật tốt là được rồi.
"Lãnh đạo đều thế, rõ ràng muốn đi, lại từ chối, thể hiện địa vị của mình." Diệp Phàm trong lòng oán thầm đồng chí lão Trang, nhưng vẫn phải cung kính hơn, nói:
- Bí thư Trang, tôi do ngài đích thân điều từ Lâm Tuyền đến, làm cấp dưới, mời ngài một tách trà không trái với kỷ luật chứ ah? Tôi thành tâm thành ý mời ngài uống trà. Mà, đương nhiên, tôi cũng có vài dự định nhỏ, cũng muốn lĩnh giáo lãnh đạo làm quan của ngài một chút.
- Haha… đạo làm quan à, thế thì được, thế thì tôi đành cậy già lên mặt một phen, ở đâu nào?
Trang Thế Thành dĩ nhiên cũng lừa xuống núi rồi.
- Bí thư Trang thấy chỗ nào thì được?
Diệp Phàm hỏi, kỳ thực Diệp Phàm hỏi như vậy là có ý sâu xa.
Nếu Trang Thế Thành tín nhiệm mình, chắc chắn ông ta sẽ nói địa điểm bí mật thường xuyên đi, còn nếu không tín nhiệm mình, sẽ nói một chỗ khá lớn ở địa phương. Cho nên, một địa điểm, cũng có thể thấy được thái độ của lãnh đạo đối với anh. Ai thân ai xa, trất cân nhắc, quan trường của nước Cộng hòa, quá phức tạp.
- Đến Biệt viên Khang Kiều đi.
Trang Thế Thành gác máy.
- Biệt viên Khang Kiều là chỗ nào?
Diệp Phàm chưa nghe nói qua bao giờ, vội gọi điện cho Hạ Hải Vĩ.
Ai ngờ cả lão Hạ cũng mù mờ, chẳng biết là chỗ nào. Nhưng, dĩ nhiên Hạ Hải Vĩ có cách, thông qua người quen đã điều tra được rõ ràng.
Biệt viên Khang Kiều.
Một nơi rất bình thường, lái xe khoảng mười mấy phút, vào một khu rừng, xuyên qua khu rừng lại đến một ngôi nhà cây cối che phủ.
Tường vây quanh bên ngoài, trên mặt đường đá bên ngoài cửa viện xe đậu thưa thớt vài cái. Mỗi chiếc xe đều thấp thoáng dưới màu xanh lá mạ, chỉ nhìn thấy lờ mờ một góc xe, ngay cả biển số xe cũng khó thấy rõ.
Diệp Phàm vừa mới lái xe vào một chỗ trống, dưới ánh đèn nhàn nhạt sau tán cây, đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp thanh khiết, nếu cô ấy không đánh phấn tương đối trang nhã, cắc chắn Diệp Phàm sẽ cho đây là
"gà".
Cái này chắc chắn sẽ khiến người ta suy tưởng, dưới đêm đen, lại còn trốn dưới tán cây nữa, không khiến người ta nghĩ đen tối mới lạ.
Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ đều hơi ngạc nhiên, cùng nhau liếc nhìn một cái, cô nàng kia đã đến trước cửa xe, hơi cúi người, giọng nói ngọt ngào thốt lên:
- Tiên sinh, chào mừng ngài đến Biệt viện Khang Kiều, xin mời lái xe theo em.
Diệp Phàm gật đầu, xe theo chỉ dẫn của cô nàng, lái xuyên qua đám cây. Lúc này, câu cối trong rừng cây toàn thân chỉ có một màu xanh lục, hơi giống như những người trung niên trong trang phục giả chiến, bảng số xe của Diệp Phàm được những cành cây rậm rạp che đậy không còn chút dấu vết.
"Mình còn nói có chuyện gì, mà những chiếc xe này đều chẳng nhìn rõ số xe, thì ra là thế. Làm việc bí ẩn thật đấy, xem ra không thể coi thường những nơi không phú mà lại quý, hoặc những nhân vật nổi tiếng, quan lớn ở Đức Bình." Trong lòng Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ đều nghĩ như vậy, cùng cô nàng kia bước vào sân.
Nhing bên ngoài có vẻ hơi giống tường viện cổ tháp, bước vào bên trong có một thiên động khác. Đầu tiên, là một cái ao lá sen lớn, cũng không biết là dùng sản phẩm gì, cuối năm sắp đến rồi, mà cái hồ lá xen kia chỉ một màu xanh lá mạ, thấp thoáng mấy đóa sen nở hoa.
Lúc này, Hạ Hải Vĩ đưa tay chỉ chỉ về phía một khói lớn bên tay phải, giống như nửa phủ chính Bàn Cổ bị rớt xuống, đứng sừng sững bên ao sen, một tảng đá cao hai ba tầng lầu, miệng thầm làu bàu:
Khinh khinh đích ngã tẩu liễu,
Chính như ngã khinh khinh đích lai,
Ngã khinh khinh đích chiêu thủ,
Tác biệt tây thiên đích vân thải.
Na hà bạn đích kim liễu...
- Gọi là Biệt viện Khang Kiều, dĩ nhiên là muốn chỉ những tác phẩm nổi tiếng của thi nhân rồi…
Diệp Phàm thuận miệng cười nói.
- Tiên sinh, đừng nhìn thấy những chữ này hơi thô ráp, nó chính là kiệt tác của đại sư Cố Khải Chi một trong bốn lão thánh của Nam Phúc chúng ta. Nghe nói một chữ của đại sư Cố Khải Chi ngay cả Phó chủ tịch tỉnh muốn xin cũng khó.
Trong lời nói của cô gái thanh lịch, đương nhiên là nói cho dế nhũi Diệp Phàm, những chữ này có lai lịch rất lớn, ngay cả một Phó chủ tịch tỉnh còn khó xin được một chữ của Cố đại sư, nhưng người ta lại viết cho Biệt viện Khang Kiều cả một bài thơ.
Chỉ cần như vậy, đã nâng cấp bậc của Biệt viện Khang Kiều. Lờ mờ nhắc cho đồng chí tiểu Diệp, chủ nhân của Biệt viện Khang Kiều là người có lai lịch.
- Ờ, cũng không tệ.
Hạ Hải Vĩ dĩ nhiên chẳng khen ngợi gì mấy cái thư pháp chó má, chỉ là thuận miệng khen thôi.
Diệp Phàm đương nhiên cũng gật đầu phụ họa, thầm nhủ, có gì đáng nói đâu, Cố đại sư từng viết cho mình đến mười mấy tấm danh liên, bất quá, lại lấy đi của mình mất ba viên hậu cung hoàn, đến giờ vẫn còn đau lòng.
Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn của Diệp Phàm đương nhiên là đưa cho cháu gái của Cố đại sư, bằng không kiếm đâu ra chữ lưu niệm chứ?
Lúc đó Diệp Phàm dùng chữ của Cố đại sư đi bán đấu giá được hơn một triệu, còn nhớ có hai người giành nhau bức
"Đồng khí mãn thân", bỏ ra mấy trăm ngàn mới lấy được, cũng coi như là có thu hoạch.
Cô nàng đưa Diệp Phàm vào một hàng chè nhỏ ower tiền đài rồi quay người đi, trước sân khấu lại có một cô gái thướt tha tao nhã chừng hai bảy hai tám tuổi.
Cả người mặc bộ trang phục dạng trường bào xanh nhạt, cô gái mỉm cười, lộ hai lúm đồng tiên mê người nhè nhẹ, cười nói:
- Chào tiên sinh, tôi là Tiêu Ngưng Thu giám đốc tiền đài của Biệt viện Khang Kiều, xin hỏi hai ngài cần động thiên số mấy?
"Còn động thiên nữa, hai ông đây đến đây đâu phải để tu đạo, con mẹ nó thực là ăn nói lung tung." Diệp Phàm trong lòng oán thầm, trên mặt thản nhiên nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, nhờ cô nói giúp tôi động thiên ở đây quy củ ra sao?
- Biệt viện Khang Kiều chúng tôi có sở hữu hai mươi động thiên, xếp hạng trước sau cùng với thu phí không giống nhau. Thứ hạng càng cao thì thu phí càng cao, chẳng hạng động thiên số hai mươi một đêm thu phí 2000, động thiên số mười thu phí 5000, đắt nhất là động thiên số một, một đêm 10000.
Giám đốc Tiêu cười nhẹ, giọng nói tương đối dễ nghe, trong dịu dàng không mất đi sự ngọt ngào.
"Ăn thịt người à, một đêm 10000, rẻ nhất cũng phải 2000. Đức Bình nghèo rớt như thế không ngờ cũng có người đến.
Đạo lý ở đời, nơi càng nghèo xem ra người giàu cũng chẳng ít. Nhưng mà, cái này cũng không dễ chọn, nếu chọn rẻ quá e là bị Trang Thế Thành coi thường, cho rằng không tôn trọng ông ta.
Chọn cái đắt quá thì sợ ông ấy lại cho rằng mình là người ham hưởng lach, hơn nữa, người bình thường đều cho rằng cái này đương nhiên phải đem về thanh toán, Ma Xuyên anh nghèo rớt mồng tơi, còn khoe khoang cái gì…" Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ, nhất thời khó quyết định được, thuận miệng hỏi:
- Giờ còn trống động thiên số mấy?
- Động thiên từ số 10 đến 1 còn trống ạ.
Tiêu Ngưng Thu lật lại sổ ghi chép, nói.
"Đúng là không đúng dịp, số mười rẻ nhất cũng 5000 rồi. Mẹ nó đúng là muốn ăn tươi nuốt sống người ta mà…" Trong lòng thằng nhãi này bực tức, trên mặt vẫn thản nhiên, không chút lo lắng, cười nói:
- Vậy thì số 1 đi!
- Số 1, tiên sinh, ngài chắc chắn là số 1 chứ?
Lúc này, một tên nhãi cầm bút ghi chép đứng cạnh Tiêu Ngưng Thu liếc mắt nhìn toàn thân Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi.
Ắt hẳn thấy quần áo thằng nhãi Diệp Phàm này cũng chẳng có gì, một người như thế sao có thể dùng động thiên số 1.
Đức Bình dù nói không ít người giàu có, nhưng số người dùng động thiên số 1 không nhiều, một tháng có thể được mở ra năm sáu lần đã là không tệ rồi.
Kỳ thực Diệp Phàm không chú ý đến ăn mặc, hôm nay cả người chẳng mặc chút đồ hiệu gì.
Dù sao cũng phải về Thủy Châu, về Sở Vân Các Diệp phủ rồi mới thay. Cho nên, đã khiên cho mắt cẩu của tên nhãi kia xe thấp hắn.
- Cậu em Diệp, số 10 được rồi.
Khóe miệng Hạ Hải Vĩ co giật vài cái, nên biết lão Hạ cũng là người chính phái, bình thường ngoại trừ thu chút rượu thuốc lá, chút tiền mừng năm mới thì cũng chẳng nhận thêm gì, cho nên, cũng cảm thấy 5000 là quá đắt. Hơn nữa huyện Ma Xuyên nghèo rớt mùng tơi, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Đương nhiên, cũng sợ sẽ làm cho Trang Thế Thành không vui, cũng chỉ là có lòng nghĩ cho Diệp Phàm. Nguồn truyện:
Truyện FULLQuả nhiên, vừa nghe lão Hạ nói như vậy, trong mắt tên nhãi kia lộ vẻ khinh thường, dù che giấu rất kỹ, nhưng điên nhiên, không thể thoát khỏi đôi mắt ưng của Diệp Phàm.