Quan Thuật

Chương 917: Mượn đao giết người

- Muốn bắt giặt phải bắt vua trước.

Diệp Phàm thì thầm một câu với Trương Hùng, đứng phắt dậy, như một chiến sĩ vô cùng dũng mãnh, ném hết ba bốn hòn đá trong túi ra, lập tức trận rắn phía trước con rắn chúa rơi vào đại loạn, chết không ít.

Diệp Phàm thừa cơ hỗn loạn bước lại gần con rắn chúa, giờ đã nằm trong phạm vi của phi đao. Ba chiếc phi đao hình tam giác bay ra.

Vù vù vù…

Có lẽ con rắn chúa kia hoành hành quen rồi, sao có thể để ý đến cái thứ đồ chơi phi đao kia, hơn nữa đao đó cũng quá nhanh, tựa như một ảo ảnh lờ mờ.

Thị lực của rắn tất nhiên là không tốt lắm, nhưng cảm giác của chúng rất nhạy cảm. Chỉ có điều hôm nay gặp phải cao thủ Diệp Phàm, liên tiếp cắm ba đao xuống, con rắn chúa tức giận phát ra âm thanh 'phì phì phì khô khốc đáng sợ, cũng cảm giác được sự có mặt của Diệp Phàm, đầu lắc lư chạy tới.

"Đến đúng lúc lắm, đồ chó đẻ. Chính tao đây muốn chọc tức mày đấy."

Diệp Phàm mừng thầm, lần trước đập chết con trăn già mấy chục năm nên đã có kinh nghiệm đánh rắn rồi. Đợi con rắn chúa tới gần, nhún người, đạp lên bộ phận trọng yếu của nó.

Nhanh chóng mấy quyền mấy cước, con rắn lập tức gặp phải đòn hiểm, đau đến nỗi toàn thân run rẩy.

Diệp Phàm càng ác hơn, tiện tay móc ra một con dao găm sắc, tìm phần không phải chỗ hiểm để ra tay, chỉ cắm xuống là con rắn lập tức máu tươi đầy mình. Kỳ thực con rắn chúa này hống hách quen rồi, chưa từng gặp phải đối thủ, nên khả năng đối chiến kỳ thực không giỏi lắm.

Sao Diệp Phàm lại không tìm chỗ hiểm để ra tay?

Tất nhiên là có mục đích.

Đây chính là ứng dụng của sức uy hiếp.

Con rắn chúa bị đánh cho sợ hãi, bị Diệp Phàm tung lên một cước đuổi về hướng Đông, toàn thân mau chóng bỏ chạy về phía trước. Còn lũ binh sĩ của nó vừa thấy con chúa chạy về phía Đông thì cũng tự khắc không lưu lại nữa, cũng chạy theo.

- Mượn đao giết người

Trương Hùng hai mắt nhìn thẳng, hô lên một tiếng, toàn bộ đội viên xuống hết, theo con rắn già hướng về phía Đông, tất nhiên là muốn thừa cơ hành sự.

Phía trước có đại quân rắn độc mở đường, lập tức một hồi súng vang lên, đạn bay vèo vèo, lựu đạn rầm rầm nổ vang.

"Để chúng nó ra trận trước, chúng ta giải quyết phần còn lại."

Diệp Phàm cười thầm.

Cặp mắt Tề Thiên bất chợt đổi màu, chắc chút nữa có thể giết vài tên. Thời đại hòa bình, lại chẳng có chiến tranh, muốn giết người cũng khó, muốn tìm sự kích động thì đây lại chính là cơ hội tốt. Chỉ có điều kích động lớn quá, Diệp Phàm không thích thú chút nào.

- Cẩu tử, tôi băng bó cho anh nhé.

Lúc này, Kiều Viên Viên thấy toàn thân Diệp Phàm đều là máu, hơn nữa, ngay cả bắp thịt trên cánh tay cũng đều lộ ra hết. Con rắn kia cũng lợi hại thật, bộ quần áo dã chiến đặc biệt kiên trì chịu đựng trên người Diệp Phàm này không ngờ đều bị xé toạc.

Thực ra, hầu hết trên người Diệp Phàm toàn là máu rắn, chứ máu của thân mình thì lại không nhiều.

- Ừ

Trong tiếng súng đạn căng thẳng mà nhận sự nhẹ nhàng của người đẹp thì cũng có vẻ như là lựa chọn hay. Bốn người khác tự nhiên tản ra hơn trăm mét để Diệp Phàm và Kiều Viên Viên ở trung tâm bảo vệ.

Tay Kiều Viên Viên khá là mềm mại, mặc dù bây giờ không có nước rửa tay thì cũng hơi bẩn, nhưng cái cảm giác mềm mại ấy vẫn khiến cho Diệp Phàm thấy khá thoải mái.

Đáng tiếc là gương mặt của cô nàng bị cái thứ thuốc thang chết tiệt kia làm cho hơi biến dạng, không nhìn ra hình dáng ban đầu. Tuy nhiên gương mặt sau khi biến dạng cũng vẫn hài hòa, không xấu lắm.

- Vù..

Âm thanh sắc nhọn vang lên.

- Nấp mau, có lựu đạn.

Tiếng Trương Hùng đột nhiên truyền tới.

Không kịp rồi, Diệp Phàm vừa liếc thấy, nhanh chóng ôm lấy Kiều Viên Viên, vốn muốn ném hòn đá để đánh lệch hướng lựu đạn, nhưng lại nghĩ xung quanh toàn là cấp dưới của mình, không thể làm nổ người mình được.

Vẫn may, đây là sườn núi, đành phải ôm lấy người đẹp phi lên, hai người lập tức trở thành hồ lô, mà Kiều Viên Viên cũng khá hợp tác, cuộn chặt thành một khối, bộ dạng giống như một con tê tê bị kinh hãi, co lại trong lòng Diệp Phàm.

Hai ngườinhư hai quả bóng da chồng lên nhau trong bụi cỏ, Diệp Phàm ôm bên ngoài, Kiều Viên Viên co lại vào bên trong, nhanh chóng lăn về sườn dốc

Một tiếng ầm vang, lựu đạn nổ tung.

May mắn, đất cỏ bay lên cảm giác thân mình sợ run, trên lưng nóng rực, sinh mệnh vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình, bởi vì còn có cảm giác.

- Cẩu tử (biệt hiệu của Diệp Phàm), anh không sao chứ?

Kiều Viên Viên lo lắng, ánh mắt hơi dịu dàng, Tổ trưởng Diệp đã hai lần cứu mình rồi, vội vàng đưa tay sờ soạng thân thể Diệp Phàm, tất nhiên là để kiểm tra vết thương.

- Chỗ… chỗ này hình như hơi có vấn đề.

Diệp Phàm chỉ vào chỗ đũng quần.

Trời đất chứng giám, Diệp Phàm có thể thề với trời rằng, chính xác là hơi đau, còn có phải bị thương hay không thì chính mình cũng không hiểu được.

Két nữa...

Kiều Viên Viên bây giờ những gì ngượng ngùng căn bẳn đều ném ra ngoài chín tầng mây rồi. Sau khi hơi ngạc nhiên, thì đưa tay mở quần Diệp Phàm thấy quần lót đều đỏ máu.

- Không sao chứ?

Tiếng Tổ phó Trương Hùng từ xa truyền đến.

- Chú ý cảnh giới, mặc kệ tôi.

Diệp Phàm hạ lệnh, Tề Thiên dù muốn chạy lại, nhưng nơi đây quân lệnh to như núi, không phục tùng chỉ huy là tuyệt đối không được.

Cả đoàn hợp tác tác chiến trong lùm cây là rất quan trọng, ở đây đó chính là sinh mệnh.

Bốn phía đều được bốn người Trương Hùng, Mai Diệc Thu, Tề Thiên và Đinh Hương Thủy chia bốn góc khống chế rồi, phạm vi ba trăm mét đều nằm trong phạm vi khống chế hỏa lực

Tuy nhiên, cỏ tranh ở đây rất cao, cách xa hang dặm cũng không thể nhìn thấy người trong cỏ, chỉ có thể liên lạc thông qua hướng sóng điện tử.

Cách hơn một ngàn mét phía trước bày ra cuộc giao chiến kịch liệt, tiếng lựu đạn nổ, tiếng vèo vèo của đạn va vào đá, cùng với tiếng thình thịch phát ra khi vật lộn thì trong này đều nghe thấy, thỉnh thoảng còn có viên đạn bay qua bên cạnh.

Hình như đám rắn kia chạy sang phía Đông phá rối rồi, đấy tất nhiên là việc tốt do Diệp Phàm làm.

Mà giờ phút này, chắc tất cả các tinh anh khứu giác nhạy bén của các nước đều đang ở phía Đông tranh giành thiên thạch ngoại lai hôm đó

Bây giờ tất cả đều tham gia tấn công đại quân rắn độc, một mảnh hỗn chiến, tinh anh các nước không kịp chống đỡ, trước tiên phải tiêu diệt lũ rắn độc đáng ghét đó mới được, nếu không thì bị chúng cắn cho một nhát, tuy không mất mạng tức thì.

Nhưng nếu không có huyết thanh kháng độc rắn thì phỏng chừng mấy giờ sau xong đời luôn. Hơn nữa vừa bị rắn cắn là cơ bản anh lập tức sẽ mất đi khả năng chiến đấu, đối với cả đội mà nói thì đó là một gánh nặng.

Hơn nữa, anh phải tức khắc phái đội viên đưa anh ta trở về bãi biển để cứu trị, nếu không thì đành phải mất đi một tướng mạnh.

Kiều Viên Viên quyết định thật nhanh, dứt khoát kéo quần Diệp Phàm xuống, quần trong cũng bị kéo theo, lộ ra "bụi cỏ" máu me nhầy nhụa, tất nhiên không phải là cỏ cây, mà là cái thứ cỏ của Diệp Phàm.

Lập tức, tâm thần Kiều Viên Viên chấn động mãnh liệt, mặt đỏ bừng.

Có hai nguyên nhân.

Nguyên nhân thứ nhất chính là cái gậy dưới hông kia của Diệp Phàm hiện lên, đứng thẳng trong lùm cỏ, rất to khỏe, thật giống như cái bắp ngô, rất chói mắt. Diệp Phàm hiểu, lại là máu con rắn già đến góp vui rồi. Nguồn: http://truyen360.com

Nguyên nhân thứ hai chính là Kiều Viên Viên vừa kiểm tra, hiện ra vết tích con rắn độc cắn, hơn nữa trên da bị rách một miếng nên máu tươi mới chảy ra.

- Tổ trưởng, anh bị rắn cắn rồi, phải lập tức trở về bờ biển cứu trị, nếu không thì không kịp mất. Tôi sẽ tiêm cho anh trước, sau đó lập tức rút khỏi đây.

Kiều Viên Viên hơi bối rối, tức thì lấy kim tiêm một nhát, mới thở phào nhẹ nhõm.

Loại huyết thanh kháng độc rắn đa năng này, tuy không thể trị tận gốc nhưng ít nhất cũng có thể trì hoãn thời gian phát tác của độc rắn, đến bờ biển chữa trị chắc không thành vấn đề.

- Tổ trưởng, nhận được tín hiệu Đầu Sư Tử rồi (Trung tướng Lý Khiếu Thiên), nói là đã lấy được thiên thạch trong tay. Giao chiến bên đó đã tiến vào giai đoạn gay cấn, đạn sung, lựu đạn của quân đội các nước chắc sắp cạn rồi, các đồng chí tấn công đợt 1 tổ A của chúng ta đã hết đạn rồi.

10 đội viên còn lại thì hi sinh mất 2 người, bị thương 3 người, những người khác đều bị thương. Tổ trưởng mệnh lệnh đội công kích đợt hai lập tức đi thu thiên thạch, nếu không thì họ không đỡ được nữa.

Bây giờ tình huống rất nguy cấp, tổ tấn công đợt 1 tổ A đã bị Hải Lang nước Mỹ, quân đội Hồng Quân Liên Xô, quân Tổ Thần Đạo bao vây trên phạm vi lớn rồi. Tổ trưởng yêu cầu bằng mọi giá phải vận chuyển được viên đá đi.

Lúc này, phó tổ trưởng Trương Hùng truyền tin tức đến.

- Báo cáo tổ trưởng tổ 2, tổ trưởng tổ 1 bị rắn cắn, chúng tôi tạm thời đã tiêm rồi, phải lập tức đưa về bờ biển nếu không thì không kịp mất.

Kiều Viên Viên vẻ mặt lo lắng báo cáo.

- Đợi chút, tôi sẽ xin chỉ thị của Tổng bộ ngay.

Trương Hùng lạnh nhạt, vội vàng nói.

Nửa phút sau truyền chỉ thị đến.

- Tướng quân Trấn của Tổng bộ chỉ thị, cô lập tức hộ tống Tổ trưởng tổ 1 trở về bờ biển. Các đội viên khác lập tức qua tiếp ứng, thề sống chết cũng phải đoạt tảng đá.

Âm thanh bi tráng kia của Trương Hùng vang lên, một tiếng khiến cho ba người Mai Diệc Thu, Tề Thiên và Đinh Hương Thủy đảm nhận trọng trách bảo hộ phía trước theo Trương Hùng xông qua giống như báo săn xuống núi.

- Người anh em Tề Thiên, phải sống trở về đấy.

Diệp Phàm ngây người nhìn theo bóng dáng Tề Thiên đã đi xa. Cơ hội còn sống trở về chắc là số không. Cứ nghĩ đến sẽ không còn được gặp gương mặt thô tục kia của người anh em tốt, Diệp Phàm đã rưng rưng rưng nước mắt.

Ai nói đàn ông không dễ dàng nhỏ lệ, chẳng qua chỉ là chưa đến lúc đau lòng mà thôi.

Rửa sạch, tra thuốc, băng bó…

Một loạt các động tác được tiến hành, Kiều Viên Viên cõng Diệp Phàm lên rồi bước đi.

- Tôi tự đi được.

Diệp Phàm nói, cảm giác thân hơi tê tê, chắc là độc rắn kia bắt đầu phát tác.

- Không được, anh không được cử động. Vận động là máu sẽ tuần hoàn nhanh hơn, càng nguy hiểm. Đây là mệnh lệnh của Tổng bộ.

Kiều Viên Viên thái độ kiên quyết, dung thân hình mảnh mai của mình để cõng anh trư Diệp Phàm nặng không dưới 150 cân này.

Cô nàng này cũng không kịp quan tâm đến tình hình nữa, cứ nhằm mặt sau mà liều mình chạy. Chắc bây giờ tinh anh của các nước đều đang bận đoạt đá, cũng chẳng ai đến gây chuyện với mình.

May mà Kiều Viên Viên cũng có bốn phần kỹ năng cơ bản, vẫn cõng được Diệp Phàm.

Vừa lui ra được hai dặm thì tình hình chiến sự phía trước lại kịch liệt.

Tin tức truyền đến, Tề Thiên sau khi đâm chết hai tên đội viên tổ hải lang nước Mỹ, trong lúc hỗn loạn bị dao găm đâm trúng mông.

Thiếu tướng Thiết Chiêm Hùng vì cứu hắn mà bụng bị trúng một đao, nguy hiểm đến tính mạng. Thượng tướng Lý Khiếu Thiên chân bị trúng hai đạn, máu ướt toàn thân, chắc không được.

Trước mắt, tổ tấn công thứ nhất và tuyến tấn công thứ hai đã tụ hợp,,tổng cộng 16 nhân, Diệp Phàm và Kiều Viên Viên rút lui trước.

14 người còn lại thì hi sinh 2 người, bị thương nặng 4 người, những người khác bị thương nhẹ. Người có khả năng chiến đấu thì chỉ còn lại 8 người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất