Diệp Phàm lạnh lùng nhìn thẳng vào Phượng Đại Sơn nói:
- Sớm đã giải quyết ổn thỏa rồi. Chắc hôm nay là sẽ có người xuống kiểm tra.
Phượng Khuynh Thành trợn trừng mắt nhìn Diệp Phàm nói:
- Tôi không đi. Họ Diệp anh có thể
"ăn thịt" tôi mất.
Diệp Phàm đột nhiên cười, cảm thấy vừa rồi mình có chút hơi quá đáng:
- Ha ha. Xin lỗi rồi thì mọi việc coi như xong đi. Vừa nãy tôi cũng hơi hung hăng. Trưa nay tôi mời cô, coi như chuộc lỗi được không?
Phượng Khuynh Thành lạnh lùng nghiêm mặt nói:
- Không thèm.
- Đi thôi.
Diệp Phàm kéo tay Phượng Khuynh Thành chạy ra ngoài.
Phượng Khuynh Thành giãy dụa cố gắng thoát khỏi Diệp Phàm, hét lên:
- Buông ra, buông ra. Anh đúng là đồ lưu manh.
Phượng Đại Sơn hơi bất ngờ, định tiến lên ra quyền. Nhưng đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì đó. Thầm nghĩ:
"Hai người này…. Hình như có dấu hiệu gì đó bất thường. Nếu như em gái thực sự có ý gì, mình ra tay đánh em rể thì lại thành tự chuốc phiền phức mất".
Thường đợi cô tỉnh táo lại, người xui xẻo là mình rồi. Hơn nữa, em gái lại là người rất kiêu ngạo thế. Hôm nay xem ra có chút bất thường rồi. Chẳng lẽ đấy lại là tình trạng tuổi mới lớn của thiếu nữ vẫn thường hay được miêu tả trong tiểu thuyết sao?
Cho nên Phượng Đại Sơn trong lòng rất phức tạp chỉ biết theo sau họ ra ngoài.
Tề Phóng Hùng và Phong Thanh Lục mặt tươi cười:
- Chúc mừng Chấn Đào.
Rồi sau đó ba lão hồ ly tinh nhìn nhau cười nói:
- Diệp Phàm với con nha đầu họ Phượng có gì đó là lạ.
- Ha ha ha
Tề Chấn Đào vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm:
- Ôi. Thằng nhãi này lần này có thể thành thì đúng là phúc ba đời. Nhưng kể ra hắn cũng to gan. Vừa nãy suýt chút nữa dọa lão già này sợ thót tim.
- Có khí hào kiệt, có gan nghịch trời, có mưu trí, có trái tim chân thành giúp đỡ anh em không tiếc mạng sống. Chính nghĩa sẽ được ủng hộ, thất đức thì phải một mình. Đạo lý này có thể nói là bạn bè, cũng có thể nói là sức mạnh tài năng. Thằng nhãi này nhất định sẽ thành đạt. Chấn Đào, đối xử tốt với hắn, có lẽ họ Tề ta sau này sẽ phải nhờ cậy hắn đấy.
Tề Phóng Hùng trầm tư nói.
Tề Chấn Đào không cười nữa nói:
- Em sớm đã phát hiện ra rồi.
- Hai người họ chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
Phong Thanh Lục vẫn còn chút lo lắng nói.
Tề Phóng Hùng không ngờ lại mỉm cười mờ ám nói:
- Cậu nói xem bọn họ thực sự có chuyện gì sao? Tên này là cao thủ cưa gái rồi. Thiên lý mã kiệt ngạo bất tuân, nhưng lại bị người thuần phục. Cao thủ thực sự không phải là Thiên lý mã mà là người thuần phục chúng.
- Con nhóc họ Phượng này chắc cũng có chút tình cảm rồi. Nhưng mong chúng có thể tiếp tục với nhau. Mà tên nhóc họ Diệp kia chơi bời như thế chắc
"năng lực" sẽ mạnh thêm rất nhiều.
Phong Thanh Lục cười nói.
- Muốn chơi bời thì cũng phải có bản lĩnh mới được. Kẻ không có bản lĩnh đùa giỡn gọi là hành vi ngu xuẩn, có bản lĩnh gọi là hành động anh hùng vĩ đại. Anh không thấy là tên Phượng Đại Sơn theo sau kia lợi hại hơn Tề Thiên nhiều nhưng Tiểu Diệp vừa ra tay thì hắn đã ngã bò ra đất. Không trách Tề Thiên nhà chúng ta đi theo hắn giống như một tên người hầu cả ngày ba chân bốn cẳng anh Diệp thế này, anh Diệp thế kia. Đến ôtôi đây còn thấy e ngại.
Tề Chấn Đào ngoài miệng thì nói không hài lòng nhưng vẻ mặt lại rất tán thưởng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Lão Tề đừng có mà được lợi rồi lại còn giả vờ thua thiệt. Tề Thiên có thể đi theo sau hắn là nó có phúc đấy. Đúng là giả tạo. Không ngờ lão Tề cũng có lúc đổi tính. Nhưng như thế thì phụ mất cái danh
" Tề đại pháo" rồi.
Phong Thanh Lục hắng giọng cười nói.
- Hì hì
Ai đó cười ngượng không nói gì nữa rồi.
Phượng Khuynh Thành vung tay nói:
- Đồ khốn. Buông tay ra.
- Anh đi theo tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi sẽ ăn thịt cô bé này à?
Diệp Phàm đột nhiên quay đầu lại hừ nói với Phượng Đại Sơn.
Phượng Đại Sơn đùng đùng sát khí hét lên:
- Buông cô ấy ra.
Thực ra trong lòng cũng có chút sợ Diệp Phàm. Vừa nãy giao đấu biết mình căn bản không phải là đối thủ của hắn. Trong tình thế này đành phải giả vờ xông ra thôi.
- Muốn ăn đòn phải không?
Diệp Phàm tay trái kéo Phượng Khuynh Thành tay phải giật giật, đột nhiên cười nói:
- Nhìn thân thủ của anh chắc là tam đẳng nhỉ?
Phượng Đại Sơn thật sự kinh nhạc nhìn Diệp Phàm:
- Anh…Sao anh biết?
- Đừng hỏi vì sao. Với thân thủ của anh có phải muốn đột phá lên tứ đẳng, vào tổ chức đó. Bây giờ phỏng chừng ngay cả là thành viên dự bị cũng không đủ tư cách.
Diệp Phàm thấy bên cạnh có một cái công viên liền kéo Phượng Khuynh Thành vào ghế đá ngồi.
- Anh…
Hai con ngươi mắt của Phượng Đại Sơn trợn trừng lên. Một lúc sau mới nói tiếp:
- Cái này anh cũng biết?
- Không chừng anh làm cho tôi vui thì sẽ được lên tứ đẳng. Tin hay không tùy anh. Đi ngay đi, đừng có ở đây vướng mắt nữa. Chuyện của tôi với Khuynh Thành anh tham gia làm gì. Còn về em gái Khuynh Thành của anh, chẳng lẽ anh không hiểu suy nghĩ của cô ấy sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Thật là có thể lên tứ đẳng?
Phượng Đại Sơn toàn thân run cầm cập, xem ra kích động không chịu được nữa rồi.
- Tôi mà phải lừa anh à?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Vậy thì…thì…Em gái…Anh….
Phượng Đại Sơn sắc mặt vô cùng khó coi nói với Khuynh Thành.
Phượng Khuynh Thành không làm loạn mà nghiêm túc hỏi:
- Anh thực sự có thể giúp anh Đại Sơn lên tứ đẳng không?
- Cô nói xem?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Anh Đại Sơn, anh về đi. Em không sao. Em không tin là tên khốn này có thể làm gì em.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Thế thì em gái, anh đi trước đây.
Phượng Đại Sơn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm một cái, đi được vài bước quay đầu lại nói:
- Nếu em gái tôi có chút tổn hại gì tôi sẽ giết anh. Phượng Đại Sơn này từ trước đến giờ không bao giờ nói chơi. Tôi đánh không thắng anh nhưng bắn chết anh tuyệt đối không phải là vấn đế.
- Còn một việc nữa đó là đừng mang chuyện của tôi với Khuynh Thành nói lung tung. Tôi không muốn cả thiên hạ biết chuyện này. Hiểu chưa?
Diệp Phàm vẫn cứng đầu đến cùng, tỏ ra phong cách của đại ca.
Phượng Đại Sơn đi rồi.
Hai người không ai nói gì, cứ ngồi im trên cái ghế dài. Phượng Khuynh Thành dịch mông ra, muốn ngồi xa Diệp Phàm một chút.
- Làm gì đấy. Tôi sẽ ăn thịt cô à?
Tên nhóc này quyết định làm lưu manh đến cùng, kéo Phượng Khuynh Thành đến bên cạnh, chèn ép một chút để cô ta bớt lạnh lùng, cao ngạo.
- Buông ra.
Phượng Khuynh Thành hét lên.
- Cô định thế nào nữa?
Diệp Phàm tức giận rồi. Nghiêng người về trước đè cả người Phượng Khuynh Thành ép xuống ghế đá. Môi hắn chỉ cách môi Khuynh Thành khoảng 10cm.
- Anh…anh muốn làm gì?
Phượng Khuynh Thành ngay cả giọng nói cũng run lên rồi. Thực ra là cũng có chút sợ hãi.
- Ừ. Cái miệng nhỏ này cũng không tệ. Hôm đó không phải đã bị tôi hôn rồi sao.
Diệp Phàm cười nói rất tự nhiên về chuyện hôm trước cứu Khuynh Thành dưới gốc cây.
- Lưu manh.
Phượng Khuynh Thành tự nhiên mặt đỏ bừng lên, giẫy dụa một lúc không thoát ra được đành thôi không chống cự nữa. Hình như là cũng thầm chấp nhận hành vi đáng khinh của Trư Ca rồi.
- Lưu manh thì có gì không tốt nào. Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu mà. Haha.
Diệp Phàm thực chất là muốn hù dọa Khuynh Thành thôi.
Bốp!
Một tiếng giòn tan. Cô gái bị Trư ca ép hôn. Chỉ có điều mới chỉ là chạm một chút ở môi, vẫn chưa coi là hôn thật.
- Khốn kiếp. Anh dám làm vậy thật à? Tôi đánh chết anh.
Phượng Khuynh Thành giận thật rồi, hai chân giậm xuống đất loạn lên, hai tay đánh liên tục phát ra tiếng thình thịch giống như đang đánh trống.
- Dừng tay. Cô mà đánh nữa là tôi làm thật đấy. Ngay tại đây này. Tin không?
Diệp Phàm đầy chất lưu manh, mắt hung dữ nhìn cô gái.
- Anh… Ức hiếp người ta.
Phượng Khuynh Thành đột nhiên rơi nước mắt. Đôi mắt ấy nhìn chăm chú làm cho Trư Ca cũng có chút đau lòng.
- Ôi.
Diệp Phàm thở dài, buông tay ra đỡ cô lên nói:
- Xin lỗi.
- Đi ăn cơm chứ?
- Kiều Viên Viên là gì với anh?
Phượng Khuynh Thành đột nhiên hỏi.
- Không là gì cả. Tôi cũng không rõ lắm.
Diệp Phàm nghĩ dùng cách nói dối cho qua chuyện.
- Nói dối. Anh không thành thật, cơm này tôi không ăn nữa. Tôi đi đây.
Phượng Khuynh Thành mắt trợn trừng lên, đứng dậy định đi.
- Được rồi. Cô ta là y tá. Lần trước tôi bị thương là cô ấy chữa trị.
Diệp Phàm thở dài, rõ ràng đâm lao phải theo lao thôi.
- Y tá? Y tá ở đâu?
Phượng Khuynh Thành hỏi tận gốc. Phụ nữ một khi đã nghiêm túc thì đàn ông đau đầu lắm.
-
- Hình như là… Cái này tôi cũng không rõ nữa.
Diệp Phàm lắc lắc đầu nói. Hắn cũng biết cách đóng kịch thật.
- Hừ. Đàn ông không có gì tốt cả, nhất là loại người có chút võ công, có chút quyền thế như anh.
Phượng Khuynh Thành tức giận lườm Trư Ca. Một chân cố tình giẫm lên chân của Trư Ca, làm cho hắn đau đến chảy nước mắt.
- Trời đất chứng giám, tối hôm qua tôi thực sự không gọi cô ta.
Diệp Phàm hét lên.
- Anh cứ nói dối tiếp đi. Tôi không đi cùng anh nữa.
Phựong Khuynh Thành vừa đi vừa nói.
- Này cô em. Tôi phải tìm em ở đâu? Không phải em vẫn đang đi học à?
Diệp Phàm hét ra xa.
- Lưu manh. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Đừng có mà tưởng bở.
Phượng Khuynh Thành giống như một đám lá vàng bay đi mất rồi. Chỉ còn lại hương thơm dịu nhẹ và Trư Ca đang đứng ngây người ra.
- Đây là cái chuyện quái gì. Vẫn là Viên Viên của tôi tốt. Ông đây mời cô ấy ăn cơm. Ăn tiệc lớn.
Diệp Phàm kêu lên vài câu, định rút điện thoại ra nhưng lại thôi, lẩm bẩm nói:
- Thội vậy. Đi xem cái biệt thự tên Thần cước Hải Nam bồi thường còn hơn.
Biệt thự mà Thần cước bồi thường ở khu vực gần phố Bát Đại.
Lúc Diệp Phàm đứng trước biệt thự của mình cũng bị kinh ngạc bởi vẻ cổ xưa mà đồ sộ của nó. Một khối kiến trúc lớn hòa hợp giữa phong cách Châu Âu và khuôn viên Giang Nam.
Hiện tại biệt thự này do Cổ Bang, người được gia tộc họ Câu ở Hải Nam mời đến quản lý. Bên trong có vài người bảo vệ và người giúp việc vặt.
Cổ Bang là một người đàn ông trung niên khoảng gần 40 tuổi, mặc quần áo đời Đường, hiện lên rõ nét phong cách người trung Hoa.
- Ông chủ, cung Hồng Diệp xây trước khi giải phóng, đến nay chắc cũng phải đến hơn 60 năm lịch sử rồi. Nghe nói là do một người họ hàng xa của Hoàng thất Anh quốc xây dựng. Khuôn viên chủ yếu lấy phong cách Tô Châu. Biệt thự là sự kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và Châu Âu, có chút giống với phong cách cung điện Châu Âu thời trung cổ. Tổ tiên nhà họ Câu mua ngay lúc vừa mới giải phóng. Nghe nói lúc đó phải mua bằng mười ngàn khối đại dương với 10 thỏi vàng.
Năm kia, nhà họ Câu vừa mới tiến hành sửa sang lại toàn bộ biệt thự. Để sửa sang lại cả biệt thự còn đặc biệt mời chuyên gia Trung Quốc và Châu Âu đến nghiên cứu, sau đó mới tiến hành. Biệt thự này ít nhất cũng phải dùng được vài trăm năm nữa.
Cổ Bang sau giây phút bất ngờ khi nhìn thấy Diệp Phàm, liền thao thao bất tuyệt giới thiệu về ngôi biệt thự này.
- Ừ. Một biệt thự thế này một năm phải chi hết bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.