- Được, sau khi về tôi sẽ sắp xếp nhân sự, xem có thể làm được hay không.
Diệp Phàm gật đầu dứt khoát.
Thầm nghĩ
"Muốn lấy tiền từ túi ông đây đều không thể. Ông đây vừa đến Ma Xuyên mông ngồi chưa ấm chỗ, không ngờ Lôi Minh Hoài lại đến đè bố. Ngay cả việc phân công quyền lực cũng muốn nhúng tay, cứ thử xem".
- Thật sự là bắt nạt người quá đáng, mình vô dụng lại lôi Lôi Minh Hoài đến bức cung. Đồ chố Túc Nhất Tiêu,còn dám đưa bố mày ra hội nghị thường vụ, tôi không để yên đâu.
Ngô Đồng tức giận chưa làm gì được hung hăng nhổ bãi nước bọt, cảm thấy chưa hết giận lại đá văng mấy hòn đá.
Diệp Phàm nhìn thấy thế nhíu mày nói:
- Cậu làm thế là thế nào, nếu y mượn Lôi Minh Hoài gây gió thì chúng ta lại lấy quốc lộ Thiên Tường để gây gió thôi.
- Người như Lôi Lượng Minh thì ngoài ăn uống ra thì sẽ không làm.Nghĩ phân công quản lý giao thông, đơn giản là nhìn thấy gần đây quốc lộ Thiên Tường mở qua huyện Ma Xuyên, có mùi mỡ. Nếu như vậy, tôi sẽ cho người theo dõi, y sớm muộn sẽ gặp điều không may Túc Nhất Tiêu lần này có lẽ đưa hắn đến nhà giam, ha ha …
Ngô Đồng đắc ý mỉm cười.
- Ừ, trên trận tuyến giao thông đã chôn vùi quá nhiều cán bộ, bởi vì, bởi vì ngành này thật sự rất béo bở.
Hiện nay làm nhà thầu, thủ đoạn lôi kéo người là trình tự bất tận, dù phòng thế nào chỉ cần anh lộ ra một kẽ hở người ta sẽ bật lại anh, so với ruồi bọ thì lợi hại hơn nhiều.
Lôi Lượng Minh phỏng chừng sẽ ngã quỵ tại đây, nếu có thể làm liên lụy đến Túc Nhất Tiêu, ha ha, chẳng khác nào lão Túc mở hội nghị thường vụ, đưa chính mình lên đoạn đầu đài.
Phương Viên âm thầm cười, Ngô Đồng rùng mình một cái.
Thầm nghĩ
"May mắn là mình các ngày lễ tết nhận tiền lì xì, không tính là nhận hối lộ, nếu không đồng chí Phương này có thể nắm điểm yếu của mình hay không cũng khó nói".
- Ha ha, tôi hi vọng đồng chí Lôi Lượng Minh có thể qua được thử thách, nếu không, Phó bí thư Lôi sẽ đau lòng chết mất.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Tuy nhiên, Phương Viên cũng phải theo dõi kỹ, đừng để cho tài sản quốc gia tổn thất quá nhiều, sẽ ảnh hưởng không tốt đến tình hình Ma Xuyên chúng ta.
- Tôi hiểu được, một khi đạt đến hình phạt thì tôi sẽ thu lưới.
Phương Viên gượng cười đáp.
- Anh Phương, tôi cảm giác như anh là người đào hầm vậy.
Ngô Đồng rùng minh cười nói.
- Hừ, anh Ngô nói thế tôi cũng nói nghiêm túc, coi như là một con lợn rừng, nếu không thế thì tôi làm sao có thể được phân công làm phó Bí thư quản lý Ủy ban kỷ luật không có chút thành tích, cũng không đúng với Đảng và nhân dân.
Phương Viên cười trêu.
- Đừng đùa, tôi tốt xấu gì cũng chỉ là con hổ nhỏ, sao có thể thành lợn được.
Ngô Đồng bất mãn hừ nói.
- Lợn, đó là cất nhắc anh. Còn anh, nhiều nhất cũng chỉ là gà rừng, không coi là lợn được.
Phương Viên đắc ý cười nói.
- Xem như anh lợi hại, đừng tưởng là Ủy ban kỷ luật là sắt, công an có chứng cứ, cũng có thể bắt người của Ủy ban kỷ luật các anh, ha ha.
Ngô Đồng vẫn không buông tha.
- Được rồi, bắt cái gì chứ.
Diệp Phàm lên tiếng.
Thần Nữ Tửu Lầu.
- Bí thư Túc, tôi kính anh một ly, việc hôm nay, rất cảm ơn anh.
Lôi Lượng Minh mặt đỏ bừng, tất nhiên là do uống nhiều rượu.
- Ha ha, chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến, làm tốt, sau còn có việc lớn chờ chúng ta làm.
Túc Nhất Tiêu thản nhiên cười nói.
- Lượng Minh, cậu nói xem, địa phương dễ tạo ra thành tích nhất ở Ma Xuyên là chỗ nào?
- Dễ tạo ra thành tích, đương nhiên là ba các căn cứ một cảng khu. Chỗ Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang hiện mức đầu tư lên đến hơn bốn mươi triệu, tổng cộng ước chừng đạt đến con số sáu mươi triệu. Cho nên, lãnh đạo xã Kim Đào có quả đào có thể hái được.
Lôi Lượng Minh cười nói.
- Tuy nhiên, Bí thư xã Kim Đào đương nhiệm Thái Tắc Dân chính là tay sai của Diệp Phàm. Mà Chủ tịch xã Tề Thuận Thủy nghe nói là người thân của Trưởng ban chỉ huy Quân sự Tề Quy Vân, là người mà ông ta cùng Phương Hồng Quốc đổi lấy vị trí trên tay Diệp Phàm.
Hai người này chỉ nghe theo Diệp Phàm. Cho nên muốn hái quả đào của xã Kim Đào trước tiên phải đem hai người này đi, thay bằng người của chúng ta.
Tiếp đó ba bốn tháng, tuyên truyền hình ảnh của sơn trang trên truyền hình, lúc đó ai là người làm ra thành tích sẽ rõ ràng.
Ngược lại, khai thác trà Thanh Vụ, phát triển Chức Nữ, Ngưu Lang cũng giống thế, còn có khu Bối Diệp Cốc và xã Kháo Sơn Truân Tử sản xuất hàng gia công. Mấy xã này sau khi phát triển thì chính là điểm sáng của Ma Xuyên. Có thể khống chế các xã này, cũng là nắm giữ mạch máu của Ma Xuyên.
Lôi Lượng Minh gần đây không có việc gì làm, nên không có việc gì không tìm hiểu qua.
Nghề nào cũng có trạng nguyên câu này dùng với y thật sự chuẩn xác.
- Muốn làm quả đào, nói thì tốt, ha ha,, xem ra, cho cậu chủ trì toàn bộ giao thông của huyện là chính xác.
Túc Nhất Tiêu cười sang sảng, trước đó đã nghĩ, phải có tài như thế nào mới có thể đổi các nhân vật số một số hai của các khu này thành người của mình được.
Khống chế một huyện, nhân sự là quan trọng, nhưng mạch máu kinh tế quan trọng hơn. Kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng nói thế rất đúng. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Về cán bộ kinh tế Túc Nhất Tiêu có Kiều Chí Hòa là chỗ dựa thân cận, y căn bản là không thiếu mạng lưới quan hệ, cho nên, chỉ cần có khả năng làm ra thành tích lo gì không có chức quan to.
Mười ngày qua, Túc Nhất Tiêu cũng thành thật rất nhiều, đầu tiên là đi thăm toàn bộ các xã, thị trấn trong huyện một vòng. Cùng không mời dự họp hội nghị thường vụ. Nhìn ngoài hình như là điều tra nghiên cứu tình hình các xã thị trấn, trên thực tế là như thế nào có trời mới biết.
Xem ra, y cũng hiểu rõ tình hình hiện nay của huyện Ma Xuyên. Đã không có chỗ dựa vững chắc bên ngoài là không thể động đến địa vị bá chủ của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, theo tin tức nhận được, Túc Nhất Tiêu tuy nói không có động tác gì lớn, nhưng trong quá trình thăm cũng kết bạn được không ít người cùng chung chí hướng, Diệp Phàm biết, Túc Nhất Tiêu ở đây là nghỉ ngơi dưỡng sức, khi nào ra tay vẫn chưa biết.
Tuy nhiên, xem ra Lôi Minh Hoài cóa giải thích với Lôi Lượng Minh cho nên mười ngày qua, Lôi Lượng Minh cũng rất thành thật, mỗi ngày đều đi quanh công trường một vòng, chỉ uống ít rượu không có biểu hiện gì khác.
Đã qua giữa tháng sáu.
Buổi chiều, Diệp Phàm đang xem văn bản, thư ký Xa có chút bối rối báo cáo:
- Chủ tịch Diệp, thị trấn Thanh Sơn xảy ra chuyện.
- Đừng vội, từ từ nói.
Diệp Phàm chỉ vào chiếc ghế đối diện mình nói. Tuy nhiên Xa Hồng Quân không ngồi, bởi vì anh ta ngồi không yên, vội vã nói:
- Trưởng phòng Cục Đất đai Mai sáng nay đến thị trấn Thanh Sơn, nhưng chưa gặp được Phó Chủ tịch thị trấn phân công quản lý mỏ đồng Lý Mậu Hoa. Cũng không biết Trưởng phòng Mai nghe tin từ đâu nói là Phó Chủ tịch Lý đang cùng tình nhân Thiết Nguyệt Muội uống rượu, trốn tránh không gặp Trưởng phòng Mai.
Trưởng phòng Mai nghe thế, giận dữ, đi thẳng đến chỗ Lý Mậu Hoa, tại đó đã phá cửa phòng Thiết Nguyệt Muội.
Quả nhiên đúng vậy, Lý Mậu Hoa đang ôm Thiết Nguyệt Muội trên giường. Trưởng phòng Mai như một con ngựa lồng lên, tát vài cái Lý Mậu Hoa và Thiết Nguyệt Muội lập tức thành đầu heo.
Lúc đó Thiết Nguyệt Muội hô to cứu người. Nhà họ Thiết ở Thanh Sơn có rất nhiều người toàn bộ vây lại, hơn nữa rất ngẫu nhiên, Cục trưởng phân cục Công an Thị trân Thanh Sơn Chu Đại Xương không ngờ mang theo cảnh sát đi tuần tra nông thôn.
Kết quả, liền đánh đi lên. Hiện tại không biết tình hình tế nào. Vừa rồi là tôi nhận được điện thoại của Chánh Văn phòng Cục đất đai Chung Hồng cầu cứu. Nói là Trưởng phòng Mai gặp nguy hiểm, nhà họ Thiết nổi giận sẽ đánh chết người.
Xa Hông Quân không ngừng lời nói hết tình hình.
- Ngô Đồng, thị trấn Thanh Sơn xảy ra tình hình nghiêm trọng nhân dân công kích cán bộ huyện, Trưởng phòng Mai của Cục đất đai bị nhà họ Thiết vây đánh, anh lập tức xuống xử lý, phải nhanh, đảm bảo an toàn cho Trưởng phòng Mai.
Diệp Phàm nói.
- Hừ, gan lớn thật. Tôi sẽ lập tức xuất phát.
Ngô Đồng chưa nói hai lời, lập tức triệu tập người đi thẳng đến thị trấn Thanh Sơn.
Diệp Phàm cũng lái xe thẳng đến thị trấn Thanh Sơn.
Điện thoại của Mai Thiên Kiệt cũng không gọi được, không biết tình hình như thế nào. Mai Thiện Kiệt nếu xảy ra chuyện gì, thì sẽ phiền toái đây.
Diệp Phàm nghĩ một chút lập tức gọi điện đến chính quyền thị trấn Thanh Sơn, tuy nhiên không ngờ không có ai nhận điện thoại, hình như phòng trực ban không có ai.
Diệp Phàm sắc mặt trầm xuống, biết là Thiết Đông thành quỷ, vừa có tổng công ty xây dựng quốc lộ đóng ở thị trấn Thanh Sơn, lập tức gọi điệncho Hầu Kim An, yêu cầu họ cho mượn một ít người đến thị trấn Thanh Sơn để ngăn chặn.
Hầu Kim An rất sảng khoái, lập tức đồng ý.
Bởi vì đang xây dựng đường, cho nên xe đi không tốt, tốc độ xe căn bản là không nhanh được.
Nửa tiếng sau mới đến Thanh Sơn.
Vào Ủy ban nhân dân thị trấn, thấy có xe công trình đang đứng trước cửa trụ sở. Bên trong đầy người Diệp Phàm xuống xe.
- Chủ tịch huyện, hay là liên hệ với Cục trưởng Ngô trước.
Xa Hông Quân lo lắng nói.
- Sợ cái gì, đi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, cầm trong tay cái xẻng, nhìn những người nhà họ Thiết đang hùng hổ, Diệp Phàm cũng không để trong lòng. Thầm nghĩ, nếu dám tấn công mình, thì nhân dịp nhà cho nhà họ Thiết một bài học.
Thấy Diệp Phàm tới Ngô Đồng cho vài cảnh sát dẹp đám người ra.
- Tình hình thế nào?
Diệp Phàm nghiêm mặt hỏi.
- May mắn là tổng phụ trách công trình dẫn theo mấy chục công nhân và xe công trình mở đường, nếu không, Mai Thiên Kiệt xem ra đã tàn. Tuy nhiên, Trưởng phòng Mai rất lợi hại, một mình đánh ngã tám thanh niên khỏe mạnh. Nhưng nhà họ Thiết quá độc ác, Trưởng phòng Mai bị thương nhiều chỗ trên người, xương cốt hình như cũng có vấn đề, hiện còn bị vây quanh trụ sở làm việc, nhà họ Thiết rất kích động, không cho đưa vào bệnh viện.
Ngô Đồng vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Thiết Đông đâu?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Không thấy, hình như không có ở thị trấn. Đã cho người liên hệ, chỉ có điều không có hồi âm.
Ngô Đồng nói.
- Vào trước rồi nói sau.
Diệp Phàm nói, có vài người cảnh sát đi trước dẹp người.
- Không sao chứ Thiên Kiệt.
Mai Thiên Kiệt mặt mày bầm tím, trên tay cũng có chỗ bị thương. Ngô Đồng phải dùng thuốc xử lý tạm thời.
- Không việc gì Chủ tịch, tôi là mệnh con gián, May nắm xem ra xương sường bị kéo nứt.
Mai Thiên Kiệt tức giận mắng.