Quan Thuật

Chương 989: Bức người

- Cậu…

Mai Phán Nhi trừng mắt, nói không thành lời, còn Mai Công Lượng khuôn mặt thật quá khó coi.

Diệp Phàm đương nhiên không hề liều lĩnh vì sau khi dự án quốc lộ Thiên Tường hoàn thành sẽ mang lại rất nhiều cơ hội làm ăn cho Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang

Mai Phán Nhi chắc chắc trở thành một thương gia thành công, tuyệt đối không phải hành động theo cảm tính. Diệp Phàm tính đến những khả năng xấu nhất, mặc dù Mai Phán Nhi rút vốn nhưng vẫn tin tưởng sẽ tìm được đối tác để tiếp tục dự án Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang.

- Bí thư Túc, anh xem, Chủ tịch Diệp quá đáng lắm rồi. Đám công nhân chẳng qua chỉ có chút phẫn nộ, thế mà nói bắt là bắt, lại còn bắt một lúc mấy chục người.

Việc này nếu kích thích dân chúng nổi dậy, chắc chắn sẽ không hoàn thành đại sự. Vả lại mỏ đồng đình công thì cũng không thể dừng lại được, một ngày có thể tổn thất cả trăm nghìn, trách nhiệm này sẽ do ai chịu?

Khi đó, mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn sẽ không thể hoàn thành mức thuế do huyện đề ra, đừng nói Thiết Đông tôi lề mề.

Thiết Đông ngồi trong phòng Túc Nhất Tiêu, Túc Nhất Tiêu chê phòng ở phủ huyện cũ nên trực tiếp đến quán Nữ Thần thuê một phòng trước.

- Dạ!

- Túc Nhất Tiêu dạ một tiếng, trầm ngâm một lát liếc nhìn Thiết Đông rồi nói:

- Nhưng, Chủ tịch Diệp làm như thế cũng không có gì đáng trách, trong lúc ấy công nhân nổi loạn, làm ầm ĩ lên, không cho bắt lại thì không thể chống lại được bọn họ.

Thiết Đông biết Túc Nhất Tiêu không phải nói thay cho Diệp Phàm, mà nói như thế, đơn giản như câu cá, mà con cá đó thực chất là của mình.

- Bí thư Túc, việc này không lớn. Chỉ là do Lý Mậu Hoa uống chút rượu, muộn một chút, Mai Thiên Kiệt cũng không cần phải lấy thứ ấy để viết văn chứ? Việc lớn lại làm cho lớn hơn. Kết quả như thế nào lại còn đánh người, Lý Mậu Hoa là cán bộ Đảng, không phải là nô lệ của ai, làm sao có thể nói đánh là đánh người được, theo tôi Mai Thiên Kiệt làm như thế là tự rước họa vào thân.

Thiết Đông nói sơ lược như thế.

- Phải thế không?

Túc Nhất Tiêu gật đầu, chợt lắc đầu nói:

- Nhưng, nghe nói khi Trưởng phòng Mai đi kiểm tra mỏ đồng Thanh Sơn, Lý Mậu Hoa chính là Phó chủ tịch thị trấn chịu trách nhiệm quản lý việc này, lại là một Đảng viên làm sao có thể suốt ngày uống rượu không đi làm? Trưởng phòng Mai tuy trẻ tuổi nhưng đều là vì công việc mà.

Mẹ kiếp, tên họ Túc này lại dám giở giọng với mình, xem ra không cho biết tay không được. Tối nay không nói được hắn ta, ngày mai chắc chắn Ủy ban thường vụ sẽ xử lý.

Thiết Đông từ từ lấy từ trong túi da một chiếc hộp, mở ra là một chiếc đèn đồng, cười nói:

- Nghe nói, Bí thư Túc có sở thích thu thập những đồ vật dân gian. Vừa hay, hôm qua tôi có đi xuống thôn vào một gia đình nói có chiếc đèn cũ để trong nhà đã lâu rồilúc đó tôi cảm thấy đèn đồng có vẻ hiếm lạ nên bỏ ra chục nghìn để mua nó về. Bí thư Túc, chiếc đèn có cũ nát tí, thật ngại quá.

- Ồ, để tôi xem, đúng là tôi rất hứng thú với những món đồ dân gian.

Túc Nhất Tiêu cầm chiếc đèn đồng lên, quan sát tỉ mỉ, cố ý nói:

- Đúng là có chút kỳ lạ, chân đèn còn khắc cả hình đầu trâu, hình con trâu này thì có tinh túy rất đặc biệt, là nghị lực trâu ngựa.

Liếc nhìn Thiết Đông một cái, nói:

- Nhưng, tôi tuy rằng rất thích nhũng món đồ như thế này, nhưng cũng không thể lấy không của anh được, thế này nhé, anh bán lại cho tôi được không? Chục nghìn giao luôn.

Mẹ kiếp, đèn đồng thời nhà Đường mà nó mua chỉ chục nghìn đồng, ăn tươi nuốt sống à.

Thiết Đông nghiến răng.

- Cô Phán Nhi, có thực sự muốn rút vốn?

Mai Công Lượng hỏi.

- Xem tình hình thế nào đã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mai Phán Nhi thản nhiên nói.

- Cái người họ Diệp kia thật không ra gì, thế mà Mai Thiên Kiệt nhà chúng ta còn gọi hắn là sư phụ, ngày ngày hầu hạ thuốc nước, sư phụ vô tích sự, không bằng gọi là chó đúng hơn.

Mai Công Lượng hầm hừ nói.

- Bình thường, bằng không anh gọi người ta là Chủ tịch Diệp. Chúng ta cứ đợi xem, xem xem anh ta có cách giải thích thế nào, nếu không thì người nhà Mai gia chúng ta không thể làm trò cười cho người ta được. Trong cái huyện Ma Xuyên nhỏ bé này lẽ nào chẳng nhẽ còn chuyện bất công hay sao?

Mai Phán Nhi với thái độ trời sinh đầy kiêu ngạo nói.

- Hay là nói chuyện với ông xem sao, để ông ra mặt tạo áp lực cho lãnh đạo quản lý tỉnh Nam Phúc?

Mai Công Lượn đưa ra ý định chưa chắc chắn.

- Đợi xem, tuy nhiên hà tất gì phải để ông ra tay. Cô mình ở Nam Phúc bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ chỉ là trang trí thôi sao, ây da…

Mai Phán Nhi mỉm cười.

8 giờ sáng ngày thứ hai, trong hội nghị Ủy ban thường vụ huyện, không khí trang nghiêm tràn ngập khắp căn phòng.

- Bí thư Ngô, anh báo cáo trước đi.

Túc Nhất Tiêu nói.

- Sự việc như thế này, sáng ngày hôm qua Trưởng phòng Mai của Phòng Địa chất có cùng nhân viên công tác trong Phòng đến thị trấn Thanh Sơn kiểm tra. Đến nơi phải đợi Phó chủ tịch Trấn Lý Mậu Hoa, người quản lý công việc mỏ đồng nhưng không thấy đồng chí Lý tới. Nghe nói đồng chí Mai có đến thị trấn Thanh Sơn mười mấy lần nhưng kỳ lạ lại không bao giờ thấy bóng dáng đồng chí Lý đâu cả. Hai người cứ như đang chơi trò trốn tìm. Ngô Đồng nói đến đây, cả hội nghị cười vang.

- Nghiêm túc đi Chủ nhiệm Ngô.

Túc Nhất Tiêu hừ nói.

- Vâng! Nghiêm túc.

Ngô Đồng trả lời, rồi tiếp tục nói:

- Cũng không biết thông tin đến từ đâu nói rằng Phó chủ tịch trấn Lý Mậu Hoa đang cùng Thiết Nguyệt Muội uống rượu trong phòng, Trưởng phòng Mai tức giận, có thể anh ấy cho rằng đồng chí Lý đang cố tình trốn tránh mình. Vì thế cùng mấy người xông vào phòng Thiết Nguyệt Muội, khi bước vào thì thấy, thấy…

Ngô Đồng nói đến đây có chút ngại ngùng, mặt Thiết Đông tối sầm lại. Túc Nhất Tiêu không hé răng, đều biết sự việc tiếp theo như thế nào, Ngô Đồng ngại không nói tiếp.

- Thấy cái gì, thực ra như thế nào, Chủ nhiệm Ngô, anh đang báo cáo tình hình đấy.

Diệp Phàm hắng giọng.

- Vâng!

Ngô Đông lại đáp lại một tiếng rồi tiếp tục báo cáo:

- Thấy Phó chủ tịch Lý đang ôm Thiết Nguyệt Muội trên giường, Trưởng phòng Mai liền tức giận mắng luôn Phó chủ tịch Lý, công việc thì không lo, chỉ biết đi chơi gái. Tiền lương của Đảng cho anh lĩnh để anh đi cho gái có đúng không?

Lời nói của Ngô Đồng lại khiến mọi người cười vang, đương nhiên đó là mấy người như Phương Viên, Tôn Minh Ngọc cố ý, chủ yếu là khiến Thiết Đông tức chết, bởi vì Thiết Nguyệt Muội chính là em gái họ của Thiết Đông, ai ngồi ở đây mà không biết.

- Đã nói anh nghiêm túc báo cáo, không nghe thấy à?

Túc Nhất Tiêu tức giận, trừng mắt nhìn Ngô Đông, gõ gõ vào cái bàn.

- Bí thư Túc, tôi chỉ đang báo cáo đúng tình hình, đó là lời Trưởng phòng Mai lúc ấy nói, tôi chỉ truyền lại thôi, mời anh xem lại tình cảnh vừa rồi ghi lại.

Ngô Đông phản bác nói.

- Nếu đã là thông báo tình hình thì cứ nói sự thật, Bí thư Túc, nếu Ngô Đồng nói sai thì chắc chắn là không làm tròn nghĩa vụ rồi.

Diệp Phàm hừm nói

- Nhưng đồng chí Ngô Đồng, lời anh nói đúng như thực tế chứ?

- Tuyệt đối là tình hình thực tế, khi đó còn có cả mấy người nhân viên trong phòng Địa chất nữa, tôi không giả dối chút nào cả.

Ngô Đồng dõng dạc nói.

- Bớt vòng vo, nói tiếp đi.

Túc Nhất Tiêu lạnh lùng nói.

- Trưởng phòng Mai quá tức giận, tiến lên cho Lý Mậu Hoa một cái bạt tai, Lý Mậu Hoa và Thiết Nguyệt Muội mặc kệ.

Hai người đó như đùa giỡn, đến quần cũng không ăn mặc chỉnh tề, lại còn bò ngay lên, Lý Mậu Hoa cầm chiếc ghế bên cạnh đập vàoTrưởng phòng Mai.

Thiết Nguyệt Muội cũng không vừa, lấy chiếc bình ngay đó đập vào đầu Trưởng phòng Mai. Để tự vệ, Trưởng phòng Mai buộc lòng phải ra tay.

Không lâu sau, một đoàn công nhân tiến đến, vây lấy Trưởng phòng Mai, Trưởng phòng Mai gãy xương, toàn thân bị thương.

Điều kỳ lạ ở chỗ chính quyền Thanh Sơn lại không hề có ai can thiệp vào chuyện này.

Ngô Đông nói đến đây, Thiết Đông không chịu được nữa, bèn nói:

- Khi đó tôi đang đi tới vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh.

- Ồ, khi đó Bí thư Thiết không có ở đó, chẳng nhẽ Ủy ban nhân dân thị trấn to như vậy lại không còn người nào nữa sao?

Thị trấn Thanh Sơn là thị trấn duy nhất trong ba thị trấn ngoài thành của huyện chúng ta, mỗi năm có tới gần hai trăm người nhận lương mà.

- Hai trăm người đó là người ở đâu, 5 Phó chủ tịch trấn và 3 Phó bí thư đâu? Còn cả Sở công an trấn Thanh Sơn nằm ở đâu?

Diệp Phàm giọng điệu hung mãnh nói.

- Còn một điểm, khi tôi gọi điện cho trấn Thanh Sơn, phòng chính trị Đảng còn không nghe điện thoại, chẳng nhẽ ban ngày mà toàn bộ cán bộ nhân viên đều đi các thôn làng hay là ngủ hết rồi?

Diệp Phàm nói tới đây, có tiếng gõ xuống bàn, nói:

- Không thể tưởng tượng nổi.

- Chủ tịch Diệp, anh nói thế có ý gì, chẳng lẽ toàn bộ cán bộ nhân viên trấn Thanh Sơn này đều bất tài hay sao? Mỗi năm thị trấn chúng tôi đều đóng góp vào ngân sách huyện cả hàng chục nghìn, gần đến ba phần mức thuế toàn huyện.

Thiết Đông phản bác.

- Có phải bất tài hay không thì anh tự biết.

Diệp Phàm lạnh lùng trả lời.

- Trấn Thanh Sơn bắt buộc phải tiến hành chỉnh đốn, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ không ổn.

- Khi đó, trưởng phân cục cảnh sát trấn Thanh Sơn Chu Lâm Xương cùng mười mấy cảnh sát xuống các thôn làng thực hiện công tác tuyên truyền.

Ngô Đông nói.

- Đi tất cả?

Phương Viên đế vào câu.

- Không phải đi hết, sau này huyện có điều tra, họ đi không được bao xa. Toàn bộ đều ở nhà Thiết Mạo Thủy gia chơi mạt chược.

- Ngô Đông nói

Chu Đại Xương ở trấn Thanh Sơn cạy có chỗ dựa là Thiết gia nên đã không thèm coi trọng Ngô Đồng, hơn nữa, Sở công an trấn Thanh Sơn cũng đã cho Thiết Đông kinh doanh như người đầy tớ riêng của Thiết gia, Ngô Đồng muốn điều chỉnh nhận sự cũng khó lòng thực hiện được. Thực ra Sở có thế lực để bảo hộ mỏ đồng.

- Ngô Đồng đừng ngậm máu phun người, có việc hoang đường như thế sao?

Thiết Đông hung hăng nói.

- Đồng chí Ngô Đồng, nói năng phải chú ý.

Vi Bất Lý nói khe khẽ.

- Xem ra, anh Chu cố ý, công nhận đánh Trưởng phòng Mai, vậy mà ông ta không ra mặt ngăn chặn, lại còn cho toàn thể cảnh sát đi đánh mạt chược, đây là hành vi gì, điển hình cho việc không làm tròn trách nhiệm lại còn cố ý, đã phạm tới tội nhà nước. Tôi thấy, Ủy ban Kỷ luật huyện phải tham gia điều tra, Bí thư Túc, anh thấy thế nào?

Phương Viên quay sang hỏi Túc Nhất Tiêu.

- Nếu tình hình là thật thì phải tham gia điều tra rồi.

Túc Nhất Tiêu bất đắc dĩ gật đầu.

- Tình hình này hoàn toàn là thật, tôi có chứng cứ của Thiết Mạo Thủy đây, còn có cả thư hối lỗi của mấy cảnh sát.

Ngô Đồng lấy trong túi ra chứng cứ, Thiết Đông chán nản, nói không thành lời.

- Đồng chí Ngô Đồng, phân cục cảnh sát Thanh Sơn cũng là do anh quản lý, xem ra, nếu không chỉnh đốn mạnh mẽ thì lấy gì để đảm bảo yên ổn được đây?

Diệp Phàm như bức người nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất