Quan Thương

Chương 267: Thành Thị Dụ Hoặc

Lưu Tĩnh vừa đi, Lý Lệ đi vào báo cáo an bài xã giao tối nay.
- Bảo Lão Phiền đi thay tôi đi, tôi tới thành phố này mấy lần rồi, còn chưa ngắm nhìn nó thật kỹ, cô giúp tôi thông báo cho giám đốc Phương, bảo cô ấy chuẩn bị, lát nữa đi cùng tôi.
Lý Lệ từng làm trợ thủ Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải, nay là phó tổng giám sát tài vụ Tân Bác Khuê Nghiệp, song Lâm Tuyền tới đây, cô vẫn xung phong làm trợ thủ cho y, thấy Lâm Tuyền gọi "giám đốc Phương" hết sức nghiêm trang, không nhịn được khẽ phì cười:
- Vâng, tôi đi thông báo cho chị Phương Nam.
Lâm Tuyền hơi đỏ mặt, báo thù:
- Có cần tôi cho nghỉ vài ngày về gặp Lão Đới không, sắc mặt cô trông không tươi lắm.
Lý Lệ và Đới Minh kết hợp với nhau đúng là nằm ngoài dự liệu tất cả mọi người. Lấy nguyên văn lời của Quách Bảo Lâm là :" Lão Đới vừa già vừa lùn vừa xấu, anh chàng đẹp trai độc thân trong công ty cả đống lại không chọn, cô gái này sở thích đúng là khác người." 
Tới khi người cha chia tách Lý Lệ từ nhỏ tới Tĩnh Hải, mọi người mới biết té ra anh chàng Đới Minh hoàn toàn ăn may nhờ cái mặt xấu xí. Mẹ của Lý Lệ năm xưa tới nông thôn miền tây, kết hôn với thanh niên đương địa sinh ra Lý Lệ, nhưng muốn con có được hoàn cảnh sống tốt hơn, bà ly hôn một mình đưa Lý Lệ về Kiến Nghiệp. Cha Lý Lệ ở lại quê kết hôn sinh con, sóng cuộc đời nghèo khó, bế tắc.
Mẹ Lý Lệ trước khi qua đời mới đem địa chỉ cha cô nói cho Lý Lệ. Lý Lệ từng hận mẹ vì khiến mình không có cha, khi cô trưởng thành trở về nơi mình sinh ra mới cảm nhận được hi sinh của mẹ cô vì cô. Cũng vì ký ức sót lại tuổi ấu thơ về cha, khiến cô có tình cảm đặc biệt với Đới Minh.
Lý Lệ nhịn cười, không để ý tới Lâm Tuyền trêu ghẹo, đi tới phòng Phương Nam. Một lúc sau Phương Nam đi vào, cũng để lại một khe cửa, tránh Lâm Tuyền dây dưa với cô trong phòng, lần trước vì Trương Bích Quân có thai, khiến y một tuần liền nhốt mình ở công ty bận bịu tới phát khùng, hoang đường đến mức đòi làm chuyện xấu với cô ở văn phòng.
Lâm Tuyền thấy Phương Nam đứng cách mình xa xa thì cười hỏi:
- Sợ em ăn thịt chị à?
- Vừa nãy có người cố ý để lại một khe hở tránh bị nghi ngờ, tôi phải cẩn thân chứ.
Phương Nam mắt như trăng sáng, cười lên mang vẻ đẹp kinh tâm động phách, đi tới bàn làm việc dọn dẹp đồ cho Lâm Tuyền:
- Sao lại muốn ra ngoài?
- Lâu lắm rồi không đi dạo phố với chị, đôi khi em chỉ muốn cùng chị có cuộc sống bình thường.
Nói câu này, Lâm Tuyền chợt nhớ Trần Vũ từng nói thế với y, tới giờ y mới thực sự cảm thụ hết câu nói đó của cô, song tình cảm của y lúc này hoàn toàn giành cho Phương Nam, Lâm Tuyền ngả người ra đằng sau, ngắm nhìn đường cong mỹ diệu của Phương Nam.
Mái tóc dài vấn cao gọn gàng kiểu phụ nữ công sở, khuôn mặt diễm lệ thành thục vẫn vương chút khả ái của thiếu nữ, động tác cúi mình làm bầu ngực vun tròn trễ xuống thêm nỏi bật, vòng eo đầy đặn hơn của các thiếu nữ một chút, trông càng có nhục cảm, dễ khiến nam nhân sinh ra tưởng tưởng vô hạn, đôi chân thẳng tắp, đùi tròn căng, làm y càng nhìn càng ngây ngất.
- Tỉnh lại đi.
Phương Nam quay đầu sang, thấy ánh mắt tham lam của Lâm Tuyền, cuộn một tờ giấy lại, gõ lên đầu Lâm Tuyền:
- Lần trước về Tĩnh Hải, thím Trần nói với tôi về cậu, bảo tôi giới thiệu cho cậu cô gái thích hợp trong công ty ...
- Ôi, sao mẹ em lại nói chuyện này.
Lâm Tuyền đau đầu vô cùng, tâm tình tốt đẹp hỏng hết sạch, mẹ y nói chuyện này với Phương Nam, dụng ý thế nào khỏi nói cũng rõ, áy náy nhìn Phương Nam, giọng dứt khoát:
- Xin lỗi chị, không bằng lần này về chúng ta công khai đi, không làm chuyện bưng tai trộm chuông nữa...
- Trong lòng cậu có tôi thì đừng làm khó tôi.
- Em không muốn làm khó chị ...
Lâm Tuyền nắm lấy tay Phương Nam, muốn kéo cô ngồi vào lòng, Phương Nam đánh miệng ra cửa, ý bảo cửa chưa đóng kín.
- Cậu không muốn làm khó tôi, sao lại làm khó người nhà của cậu?
Giọng Phương Nam ôn nhu mà kiên định:
- Sao mẹ em lại làm thế chứ ? Mẹ em luôn kêu ca em không có bạn gái, em dắt về cho bà một cô con dâu tuyệt vời lại muốn đẩy đi.
Điều Phương Nam không muốn nhất là Lâm Tuyền vì cô mà sinh mâu thuẫn với gia đình, hỏi nhỏ :
- Vậy cậu thử tưởng tượng xem, giả sử sau này Tư Vũ lớn lên, nó muốn đi theo một người đàn ông có vợ, có còn thì cậu làm thế nào.
Lâm Tuyền không cần nghĩ, mặt hầm hầm đáp ngay :
- Hai cha con thằng đó mà tới gần Tư Vũ, em cho người đánh gãy chân bọn chúng.
Phương Nam phì cười, đưa tay vuốt má Lâm Tuyền, ôn nhu nói :
- Nhìn mặt cậu kia, làm như thật vậy. Nhưng mà tôi yên tâm rồi, trước kia tôi nghĩ cậu chỉ thích chơi đùa với Tư Vũ, không có trách nhiệm, nhìn cậu và nó chơi với nhau giống hai anh em hơn, nhưng cậu nói thế chứng tỏ có cảm giác trách nhiệm của người làm cha mẹ rồi đấy.
Lâm Tuyền không ngờ Phương Nam nghĩ thế về mình, những cũng hiểu được ý cô, Trần Tú xuất phát từ tình cảm của người mẹ, Lâm Tuyền không giận bà nữa, lòng còn thấy ấm áp.
- Tôi được ở bên cậu là thỏa mãn rồi, chỉ cần có thẩy nhìn thấy câu, tôi không cảm thấy khổ, tôi còn có Tư Vũ. Mấy ngày qua tôi còn nghĩ, thực ra cậu và Phi Lăng xứng đôi lắm, có phải cậu thấy tôi ngốc khốc? Nhưng Phi Lăng quá chói mắt, trừ khi cô ấy từ bỏ hoàn toàn nghề diễn xuất của mình, nếu không thì không có khả năng rồi.
- Sao em thích chị yêu Tư Vũ hơn em.
Lâm Tuyền hơi ghen tị, nắm lấy ngón tay Phương Nam cho lên miệng gặm:
- Cái này cả đời cậu cũng không bì nổi đâu.
Phương Nam cười đắc ý, thấy Lâm Tuyền làm động tác há to mồm muốn cắn, vội rút ngón tay trắng như ngọc khỏi tay y.
Chuẩn bị thỏa đáng xong, Phương Nam lấy cho Lâm Tuyền một cái áo khác, cánh tay cô còn vắt một chiếc áo gió màu xanh thẫm. Phương Nam bắt Lâm Tuyền phải ăn mặc thật kín mới cho ra ngoài, Lâm Tuyền cứ kêu nóng, nhưng vừa đẩy cửa ra ngoài bị gió lạnh lùa vào cổ liền rùng mình. Phương Nam nhìn bộ dạng của Lâm Tuyền cười khúc khích, kệ bản thân còn chưa mặc kín, đi tới chỉnh lại cổ áo cho Lâm Tuyền.
Phàn Xuân Binh thấy Lâm Tuyền đi ra, vội đi theo, vừa vặn nhìn thấy động tác thân mật của hai bọn họ, cười ngượng ngùng:
- Đài báo buổi tối khả năng có tuyết, hay để công ty phái xe ...
Phương Nam rụt tay lại, Lâm Tuyền hận không thể đá Phàn Xuân Binh lăn ra đất:
- Không cần, chúng tôi đi thăm thành phố, bữa tiệc buoir tối anh đi thay tôi, rượu uống tới là dừng, đừng làm mất mặt tôi.
Phàn Xuân Binh nhe răng cười, rụt đầu vào.
Lâm Tuyền ngửa cổ lên, đợi Phương Nam tiếp tục chỉnh lại cổ áo cho mình. Phương Nam không thèm nhìn y, dựng cổ áo lên đi trước, Lâm Tuyền vội chạy đuổi theo.
Trời âm u, xem chừng sẽ có tuyết rơi thật, hai người bắt xe bus trước cửa nhà máy, trên xe không có mấy người. Hai người ngồi ở hàng ghế trước, Phương Nam ngồi kề cửa sổ, Lâm Tuyền thoải mái chống cằm lên vai Phương Nam ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Trời sắp tối xe mới đi nửa vòng quanh khu công nghiệp, đèn đường hai bên bật sáng, Lâm Tuyền ôm vai Phương Nam, cảm giác mu bàn tay lành lạnh, mấy bông hoa tuyết từ khe cửa bay vào, rơi trên mu bàn tay y.
- Tuyết rơi thật rồi.
Phương Nam nghe thấy Lâm Tuyền hô, quay đầu nhìn ra cửa sổ, tuyết đam giống như tinh linh bay múa bên ngoài, khi bay qua ánh đèn phát ra ánh ngân quang lấp lánh, chỉ là tiếng tuyết rơi bị âm thanh hỗn tạp che lấp, lúc này trên xe đã chen kín công nhân về thành phố.
Phương Nam nhớ ra cô từng nói với Lâm Tuyền cả hai chưa bao giờ ngắm tuyết rơi, không ngờ y vẫn ghi nhớ trong lòng, cảm thấy hết sức ngọt ngào, hơi nghiêng đầu qua, áp má lên trán y. Lòng thầm nghĩ :" Dù chỉ được cậu toàn tâm toàn y yêu tôi trong tích tắc, tôi cũng đủ rồi."

Xe dừng lại, một người trẻ tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi lên xe, mặc áo công nhân màu xám, đầu tóc rối bù, có vẻ như nông dân lên thành phố làm thời vụ. Tay hắn cầm một đồng 10 tệ, nhìn người trong xe cầu cứu, Lâm Tuyền nhớ lúc rời nhà máy có cầm thêm mấy đồng xu lẻ đề phòng, đang định cho tay vào túi lấy mua vé giúp cậu ta thì nhìn thấy Lưu Tĩnh chen qua thanh niên đó lên xe.
Lưu Tĩnh không nhìn thấy Lâm Tuyền và Phương Nam, bỏ tiền xe vào ống, thấy chàng trai kia vẫn cầm đồng 10 tệ ngó xung quanh, hiểu ra chuyện gì, cho tay vào túi lấy một nắm tiền xu, thấy không đủ, lại lục túi lấy ra thêm một đồng nữa, đưa cho chàng trai kia:
- Cậu đếm lại xem.
Giây phút đó, Lâm Tuyền thấy Lưu Tĩnh không hề tệ như trong ấn tượng của y.
Lưu Tĩnh nhận lấy đồng 10 tệ của chàng trai trẻ, đang muốn đi vào trong, thấy Phương Nam và Lâm Tuyền ngồi cùng nhau, kinh ngạc che cánh môi hồng kiều diễm:
- Lâm tiên sinh, Phương tiểu thư, sao ...
- Chủ nhiệm Lưu cũng vừa tan ca à?
Lâm Tuyền đứng dậy nhường chỗ cho Lưu Tĩnh:
- Chúng tôi quay về khách vừa vặn có xe bus đi qua nhà máy, nổi hứng không đi xe công ty.
Lưu Tĩnh liếc nhìn Lâm Tuyền không khách khí ngồi xuống chỗ y nhường ra, lòng hoài nghi mối quan hệ của hai người này, Tân Bác Khuê Nghiệp có sơ xuất đến mấy cũng không thể để Lâm Tuyền đi xe bus về khách sạn được, nghĩ vậy nhìn kỹ lại Phương Nam.
Phương Nam mỉm cười:
- Tổng giám đốc muốn nhìn Tân Bác ở khoảng cách gần.
Coi như là lời giải thích.
Lưu Tĩnh không rõ Phương Nam nói thế là ý gì, giải thích cho việc làm của cô và Lâm Tuyền, hay ám thị Lâm Tuyền có hứng thú với Tân Bác? Đương nhiên chỉ cần có chút khả năng cũng phải đem toàn bộ nỗ lực ra ứng phó, Lưu Tĩnh cười nói:
- Lâm tiên sinh muốn thăm Tân Bác mà không có tôi làm hướng dẫn thì sao được.
Lưu Tĩnh cởi chiếc khăn quàng cổ ra, Lâm Tuyền vừa vặn nhìn thấy mảng da ngực trắng bóc, vội chuyển ánh mắt sang người Phương Nam:
- Để chủ nhiệm Lưu làm hướng dẫn, tôi gánh vác sao nổi.
Lưu Tĩnh nghe y nói có ý ám chỉ, lòng không vui, nhưng ở trên xe bus không tiện giải thích, vả lại cũng tự hồ cũng đâu cần giải thích gì với Lâm Tuyền, quay mặt đi không thèm để ý tới Lâm Tuyền, nghĩ cách tiếp cận với Phương Nam.
Lúc sau xe đỗ lại, lái xe mở cửa sau ra.
- Bác tài ơi, bác mở cửa trước ra hộ được không? 
Chàng thanh niên vừa nãy đổi tiền lẻ với Lưu Tĩnh nói:
Lên cửa trước, xuống cửa sau, ai đi xe bus cũng biết điều này, Lâm Tuyền ngẩng đầu nhìn khuôn mặt non nớt có chút rụt rè đó. Tài xế cũng nói:
- Muốn xuống xe đi cửa sau.
- Người cháu hơi bẩn.
Người trẻ tuổi nhìn trang phục công nhân bụi đất của mình, hẳn là từ công trường xây dựng nào đó lên xe:
- Đi ra cửa sau làm bẩn người khác.
Lái xe mở cửa trước, Lâm Tuyền chú ý nhìn chàng thanh niên xuống xe. Lái xe còn không quên quay lại nhắc hành khách:
- Lần này là tình huống đặc thù, lần sau không có nữa đâu, lên trước xuống sau.
Lâm Tuyền chợt cảm thấy, thành phố này cho người ta cảm giác cũng không tệ, quay sang nói với Lưu Tĩnh:
- Chủ nhiệm Lưu, nếu cô muốn làm hướng dẫn viên, tôi hi vọng mai có thể cùng tôi đi một vòng quanh khu công nghiệp.
Lưu Tĩnh ngước mắt nhìn Lâm Tuyền, vén sợi tóc trước trán ra, động tác bình thường, nhưng đầy phong tình, cô không hiểu tại sao trong thời gian ngắn Lâm Tuyền lại thay đổi thái độ như thế.
Dứt khoát từ chối nhiệt tình của Lưu Tĩnh muốn tiễn bọn họ về khách sạn, đợi Lưu Tĩnh xuống xe, trạm sau Lâm Tuyền và Phương Nam cũng xuống xe luôn, xuống xe Lâm Tuyền đưa tay ôm ngay lấy eo Phương Nam, còn trách cứ :
- Cái cô Lưu Tĩnh đó không biết điều, uổng cho em vừa có chút ấn tượng tốt với cô ta, làm phí bao nhiêu thời gian của chúng ta, phải bù lại mới được.
Không khí ở Tân Bác còn trong lành hơn ở Tĩnh Hải, chỉ là gió lạnh băng, Lâm Tuyền và Phương Nam tình tứ ôm nhau như bao cặp tình nhân khác, còn thi thoảng nghịch ngợm phả hơi khói vào mặt đối phương.
Ngắm thành phố rõ ràng chỉ là cái cớ, ăn tối ở quán ăn bên đường xong, Lâm Tuyền không che dấu mục đích thực sự của mình nữa.
- Thuê một khách sạn ở qua đêm nay nhé, khỏi bị họ làm phiền.
- Ừ.
Phương Nam lí nhí đáp, mắt lập lờ xuân tình, gò má hồng hồng kiều diễm.
Dưới ánh đèn nhu hòa, Phương Nam nằm trên chiếc giường lớn chăn gối xộc xệch, xung quanh là quần áo vứt vương vãi, hai tay chống trên giường, mông chổng lên nghênh đón, mày nhíu lại, ánh mắt mê ly, cánh môi quyến rũ của cô theo từng nhịp ra vào của Lâm Tuyền phát ra tiếng rên rỉ tan chảy nam nhân , lửa dục trong người Phương Nam càng lúc càng dữ dội, mặt đỏ hồng, da thịt cũng hồng rực đầy quyến rũ.
Thời gian vừa rồi không được ở bên nhau, cả hai đều bị kìm nén, lúc này hung phấn phát tiết, tiếng phát ra tiếng thở ngắn gấp, nặng nề của đôi nam nữ tràn ngập khắp phòng, hai cơ thể trần truồng nhấp nhô mạnh mẽ, Phương Nam đạt cao trào trước, toàn thân co giật nước ấm trong động hoa tuân ra ào ào vẫn cố đợi Lâm Tuyền phát tiết xong mới kiệt sức nằm bẹp xuống.
Lâm Tuyền áp mình tấm thân hoàn mỹ đó, chỉ một lúc tuổi trẻ giúp y nhanh chóng khôi phục phong độ, hai tay hết lên lại xuống hận không thể chạm tới mỗi tấc da thịt trên người Phương Nam, Phương Nam nằm im rên hừ hừ hưởng thụ đôi môi, bàn tay Lâm Tuyền phục vụ ...
Lâm Tuyền hôn dọc lưng Phương Nam rồi tới hai bờ mông tròn vành vạnh, Lâm Tuyền đột nhiên sinh ý nghĩ xấu xa, hai tay banh mông Phương Nam ra, nhìn hậu môn cô màu hồng hồng thít lại trông đoa hoa cúc, không kìm được hưng phấn cho tay chạm vào đó.
- Phương Nam, em muốn chỗ đó.
Lâm Tuyền nói một câu khiến Phương Nam kinh hãi:
- Không được, tuyệt đối không được.
Phương Nam giãy lên như đỉa phải vôi, quay người lại không để Lâm Tuyền đạt được mục đích:
- Học cái hay không học, lại học trò biến thái của bọn Tây.
- Í, sao chị biết là trò biến thái của bọn Tây, chị xem đĩa đó rồi phải không?
Lần trước Lâm Tuyền mang một đĩa phim người lớn tới dụ Phương Nam xem để học tập, nhưng Phương Nam không chịu xem, không ngờ về sau cô xem trộm:
- Ai bảo cậu vứt đĩa lung tung, làm người ta xem nhầm.
Phương Nam nói dối rất không đạt:
- Vậy thử một lần đi, nếu không thích thì lần sau không làm nữa.
- Còn muốn lần sau nữa à.
- Vậy một lần này thôi.
- Đã nói không là không.
- Đi mà ….
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Phương Nam, đầu óc không được tỉnh táo lắm, lúc này chuông điện thoại đã tắt, chắc bên kia gọi quá lâu nên thôi rồi, Phương Nam lại nằm xuống, đêm qua thật quá mệt mỏi, làm cô chẳng muốn rời giường, quay sang nhìn Lâm Tuyền còn chưa tỉnh, mặt trời đã lên cao chiếu sáng khắp gian phòng, chiếu lên mặt y, do Lâm Tuyền nằm nghiêng người, nửa khuôn mặt khuất bóng, làm nét thanh tú đó có chút tà khí, ngủ vẫn còn cười.
Ai nghĩ cuộc gặp gỡ bất ngờ trên chuyến tàu đó đó đem lại kết quả kỳ diệu như thế, làm cuộc đời cô thay đổi hoàn toàn, Phương Nam hôn lên môi Lâm Tuyền, nụ cười trên môi y lan sang mặt cô. 
Chuông điện thoại lại reo, Phương Nam đành ngồi dậy cầm máy lên nghe, vừa ấn nút nghe Phàn Xuân Binh gấp gáp nói :
- Tổng giám đốc, người cục xúc tiến đầu tư đợi nãy giờ rồi, tôi gọi mấy lần không được.
Phàn Xuân Binh thấy đêm qua Lâm Tuyền và Phương Nam không về khách sạn là đoán ra được chuyện gì rồi, sáng sớm không gọi làm phiền họ, nhưng lúc này là 8 giờ hơn …
Phương Nam giật mình nhớ tới cuộc hẹn với Lưu Tĩnh hôm qua, định xuống giường thu dọn quần áo cho Lâm Tuyền, không ngờ cảm thấy đau đau, đi lại không tiện, tực tối xách tai Lâm Tuyền :
- Có dậy ngay không, đều tại đồ hư hỏng cậu hại người ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất