Chương 18: Mời ngươi ăn (3)
Phanh.
Hắn tu luyện Hải Sơn Quyết, tuy chỉ là tầng một, chỉ có thể gia trì sức mạnh cho thân thể Hứa Thanh, nhưng vẫn không hề nhỏ, giờ phút này đuôi rắn bị oanh kích, trực tiếp bay ngược lại, đầu đuôi không cách nào kết nối, mà mãng xà cự giác rõ ràng có chút đau, nhưng cái này vẫn không nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ làm nó phóng đại hung tính hơn mà thôi, mắt nó đỏ lên, dùng đầu hung hăng đánh tới, táp một miếng về phía Hứa Thanh.
Ánh mắt Hứa Thanh lại ngưng tụ lại, bên trong có tinh mang lập lòe, hắn rốt cuộc tìm được chỗ muốn tìm, giờ phút này cất bước, không lùi mà tiến tới, trực tiếp áp sát chính giữa thân hình con mãng xà cự giác.
Tay phải hắn nắm lại, dùng sức hung hăng đánh ra, một quyền, hai quyền, ba quyền...
Từng quyền oanh kích.
Lực lượng đến từ Hứa Thanh đánh vào khiến cho mãng xà cự giác không ngừng lui lại, thanh âm gào thét càng mãnh liệt hơn, muốn quấn quanh Hứa Thanh, nhưng trong nắm đấm của Hứa Thanh ẩn chứa sức mạnh, khiến cho đầu và đuôi của nó không thể đụng chạm tới.
Về phần chỗ bị oanh kích, bởi vì lân phiến chỗ này tương đối bạc nhược yếu kém, sau mấy quyền, cuối cùng bị Hứa Thanh đánh có chút vỡ vụn, vết máu chảy ra, làn da bền dẻo đã bị thương tổn.
Mắt thấy như thế, không đợi con mãng xà cự giác này cải biến thân hình, vẻ lạnh lùng trong mắt Hứa Thanh lóe lên.
Tay trái hắn lập tức rút ra dao găm cột vào bắp chân, ánh hàn mang lập lòe, con dao găm vô cùng mạnh mẽ trực tiếp đâm vào bên trong máu thịt của con mãng xà cự giác.
Lập tức phá vỡ mà vào, một đường thông suốt.
Máu loãng văng khắp nơi, ở trong tiếng gào thét thê lương của mãng xà cự giác, phần bụng của nó bị mở thông suốt, miệng vết thương khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, bên trong còn lộ ra túi mật.
Con rắn này rất lớn, nhưng hiển nhiên có chỗ biến dị, túi mật rất nhỏ, chỉ như quả trứng gà vậy.
Hứa Thanh không chần chờ chút nào, tay phải giơ lên chọc vào bên trong, nắm lấy túi mật dùng sức kéo một cái, bên trong tiếng gào thét thê lương của mãng xà cự giác, sờ sờ tươi sống mà lấy ra túi mật của nó.
Máu tươi phun trào, xối xuống cát đất.
Bỏ qua những vết máu này, Hứa Thanh cầm lấy túi mật rắn, trong mắt lộ ra kỳ mang, trước thần sắc phức tạp của những thập hoang giả ở bốn phía, trực tiếp để vào trong miệng, một cái nuốt vào.
Bình tĩnh nuốt xuống, mãng xà cự giác bị rút túi mật, đang điên cuồng vùng vẫy, gào thét thê lương, thân hình dùng sức khiến cho mặt đất dấy lên bụi đất, giống như muốn thể hiện sự đau nhức kịch liệt của nó.
Đầu rắn càng là mãnh liệt đánh tới phía Hứa Thanh, hai mắt đỏ lên, lộ ra vẻ điên cuồng, há miệng ra rộng đến mức tận cùng, dường như muốn hoàn toàn thôn phệ nuốt Hứa Thanh.
Hứa Thanh lạnh lẽo nhìn lại, trong một cái chớp mắt khi đối phương tới gần, thân thể bỗng nhiên nhảy lên, lần nữa tránh đi đầu rắn đánh tới, khi đang ở trong không trung, hắn vung tay phải lên, que sắt màu đen xuất hiện.
Lúc cúi đầu, sát cơ trong mắt hắn lóe lên, thân thể trùng tùng điệp điệp cắm xuống phía dưới, mượn nhờ khí lực cùng tốc độ của mình, còn cả thể trọng, sử dụng lực lượng đến mức tận cùng đâm que sắt vào, nhìn thẳng về vị trí trái tim con rắn, hung hăng đâm tới.
Vảy rắn vỡ vụn, thế công như chẻ tre, một kích đâm vào.
Oanh một tiếng, toàn thân con mãng xà cự giác mãnh liệt rung động lắc lư, thân thể dường như không còn sức lực, đầu đuôi trùng trùng điệp điệp rơi xuống đất, kêu lên một tiếng thê lương sau đó chớp mắt im bặt dừng lại, chỉ có cái đuôi ở trên mặt đất vô lực tạo ra thanh âm truyền khắp bốn phía.
Sau một lúc lâu... Theo bụi đất tiêu tán, đám thập hoang giả ngồi chung quanh xem trận chiến đều nhao nhao giật mình.
Không ít người đều đứng dậy, từng kẻ ngưng trọng nhìn chằm chằm vào trong Đấu Thú Tràng, giờ phút này thiếu niên đang từ trên xác rắn rút ra que sắt màu đen.
Nếu người trưởng thành chém giết mãng xà cự giác như thế, sẽ không để cho bọn họ có vẻ mặt như vậy.
Nhưng một tiểu hài tử thoạt nhìn gầy teo nho nhỏ, lại có thể gọn gàng lấy mật rắn còn sống sờ sờ rồi nuốt vào, lại dùng một kích chém giết kết liễu, thần sắc lại vô cùng lạnh lùng, từ đầu đến cuối không có chút biến hóa nào.
Kẻ như vậy trong doanh địa, cũng cực kỳ ít thấy.
Mà con sói con cùng con gấu đỏ ở bên trong lồng giam, hiển nhiên cũng bị hù dọa, giờ phút này đều đang run rẩy.
Trận này hình như không phải một trận thí luyện, mà là săn bắn.
Dưới ánh mắt ngóng nhìn của mọi người bốn phía, thiếu niên cất cây gậy sắt, một tay chế trụ miệng vết thương của mãng xà cự giác, đi đến cửa lớn của Đấu Thú Tràng.
Phía sau hắn, máu tươi chảy ra từ mãng xà cự giác, bị kéo thành một đường màu đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Bên cạnh cửa lớn, cánh cửa cực lớn còn không có mở ra, Hứa Thanh quay lại nhìn đài cao.
Không bao lâu, Tam Phiết Hồ trên đài cao mới phản ứng tới, thậm chí còn mang theo một chút nỗi khiếp sợ, lập tức vẫy tay, rất nhanh... Cửa lớn oanh oanh mở ra.
Lộ ra ngoài cửa, Lôi đội hai tay ôm ngực dựa vào trên vách tường, có vẻ chờ đợi đã lâu.
Lão cười nhìn Hứa Thanh.
"Ta có thể vào ở nơi đó của ngươi hay chưa?" Hứa Thanh kéo theo xác rắn, ngẩng đầu nhìn qua Lôi đội.
"Có thể." Lôi đội cười nói.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, ném xác rắn trong tay tới.
"Ngươi thích ăn thịt rắn, cái này mời ngươi ăn."
Lôi đội khẽ giật mình, sau đó cười ha ha, tiếp nhận thi thể mãng xà cự giác, bên trong tiếng cười, dẫn theo Hứa Thanh, dần dần đi xa.
Cho đến khi bọn họ đã đi xa, bên trong Ðấu Thú Tràng mới truyền ra tiếng sôi trào.
Mà ở bên trong sự sôi trào này, trong một góc nhỏ, có một lão giả mặc trường bào màu tím, bên cạnh cũng có một người trung niên tựa như tôi tớ, không mặt không có cảm xúc, mi tâm trung niên này có một cái vật tổ hình ngôi sao năm cánh.
Bọn họ ngồi ở chỗ kia, rõ ràng bất kể là quần áo hay là khí độ, cũng không hợp với hoàn cảnh bốn phía, nhưng hình như không ai có thể nhìn thấy bọn họ tồn tại.
Dù là doanh chủ, trong tầm mắt, cũng đều không có thân ảnh của bọn họ.
Sắc mặt lão già kia hồng hào, trong mắt lại có ẩn chứa sấm sét, dường như chỉ cần nó tản ra ngoài là sẽ hủy diệt hết thảy, cả người đều trông cực kỳ bất phàm, giờ phút này lão ngồi ở chỗ kia, nhìn qua thân ảnh Hứa Thanh đi xa, nhịn không được bật cười.
"Thiếu niên này, thú vị."