Chương 6: Dị chất (2)
Bởi vì mây máu vẫn không ngừng, giăng đầy từng tầng, cho nên hừng đông ở nơi đây không nhìn thấy mặt trời, lại càng không có ánh mặt trời chói chang.
Những tia nắng ban mai lờ mờ trải dài, lốm đốm giống như những đốm đồi mồi trên da lão nhân bị bệnh nặng, tầm nhìn mơ hồ, vẫn còn lưu lại sương lạnh của ban đêm.
Mà khí tức phun ra hóa thành gió buổi sáng, thổi tới mùi vị của tử vong, rất rét, rất lạnh.
Nếu không nhờ vận động làm ấm người, bị gió thổi qua thì toàn thân đều không tự chủ được mà phát run.
Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, thân thể của hắn còn giữ lại nhiệt lượng trước đó, cho nên cũng không đã bị ảnh hưởng quá lớn.
Giờ phút này tốc độ không giảm, thẳng đến khu vực hôm qua dường như thấy còn người sống.
Xa xa nhìn lại, bên trong thành trì trống trải, thân ảnh của Hứa Thanh như báo, nhảy lên phía trên mọi chỗ tường đổ, nước chảy mây trôi không dừng lại chút nào.
Trên bầu trời bay qua một đám phi điểu, chỉ là vị trí của bọn nó rất cao, khó có thể bắt.
Trong lúc phóng nhanh, Hứa Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn phi điểu trên bầu trời, liếm liếm bờ môi.
Hắn cũng không biết nguyên nhân gì, sau khi Thần Linh mở mắt khiến chúng sinh vạn vật bị ô nhiễm, hầu như toàn bộ tử vong, cũng đã bao hàm những loài thú, duy chỉ có loài chim là còn sống nhiều nhất.
Mà những con chim này, chính là trọng điểm săn bắn trong khoảng thời gian này của hắn.
Đồng thời, mặc dù loài chim cũng bị vây ở bên trong mây máu, nhưng dường như bản năng của chúng nó có thể tìm kiếm được một vài nơi che chở an toàn, như cái động đất đang là chỗ ở tạm thời của hắn, cũng là nhờ lúc trước hắn đi theo tung tích của bầy chim mà phát hiện.
Trên thực tế dạng điểm che chở như vậy cũng không phải là an toàn tuyệt đối, chỉ là tương đối mà thôi, nên dường như dễ bị những con dị thú cùng sinh vật quỷ dị xem nhẹ mà bỏ qua.
Những ngày qua Hứa Thanh phát hiện thêm hai nơi, một chỗ là thạch động, một chỗ khác là ngoài phủ Thành Chủ.
Nhưng giờ phút này hắn chỉ liếc qua bầu trời rồi thu hồi ánh mắt, tập trung vào một phương hướng trong thành trì này, càng ngày càng gần.
Rất nhanh, Hứa Thanh liền tới gần khu vực hôm qua, hắn cũng không trực tiếp đi qua, mà đi vòng một vòng tìm một chỗ cao hơn.
Sau khi cẩn thận leo lên, hắn nằm xuống rồi không nhúc nhích, ánh mắt nheo lại tận khả năng không lộ tia sáng, chậm rãi cúi đầu nhìn sang.
Liếc mắt nhìn qua, con ngươi trong mắt Hứa Thanh vừa thu lại, hắn lần nữa thấy được cái người hôm qua!
Đối phương ngồi tựa vào vách tường ở bên cạnh phế viên, quần áo chỉnh tề, làn da cũng bình thường.
Quan trọng nhất là. . . Thần thái của người đó, động tác thân thể của y, hết thảy giữ nguyên trạng thái như lúc hôm qua Hứa Thanh thấy, giống y như đúc.
Dường như một cả đêm, đối phương không hề nhúc nhích một chút nào.
Chuyện này cực kỳ không hợp lý.
Nếu đối phương là người sống, thì những thứ nguy hiểm vào ban đêm trong thành trì này, không thể nào làm như không thấy đối phương được.
Còn nếu đối phương đã chết, mà thi thể cũng không bị ô nhiễm, là thức ăn tốt nhất cho những con dị thú kia, cho nên cũng không thể nào tồn tại đến bây giờ.
Hứa Thanh trầm mặc, nội tâm suy tư cuồn cuộn, sau đó hắn gục ở chỗ này không nhúc nhích, hắn lớn lên từ xóm nghèo, không thiếu sự kiên trì.
Vì vậy cứ như thế, hắn cứ cẩn thận quan sát, thời gian chậm rãi trôi qua cho đến buổi trưa, người nọ vẫn không nhúc nhích.
Hứa Thanh đã đợi suốt 3 canh giờ, sau khi trầm ngâm thì tay phải nhẹ nhàng nâng lên, một viên đá bị hắn nắm trong tay, ném nhanh về phía đối phương.
Tốc độ viên đá này rất nhanh, lực đụng vào không nhỏ, lúc trúng trên người thân ảnh chỗ phế viên, 'phịch' một tiếng.
Thân ảnh kia bị lay động, giống như thi thể trượt ngã xuống một bên.
Mà tại một khắc khi đối phương ngã xuống, một đám tử mang trên mặt đất ngay tại vị trí y đã từng ngồi, hiển lộ ra.
Thấy tử mang, trong mắt Hứa Thanh lập tức lộ ra tinh quang, hô hấp dồn dập.
Những ngày này hắn muốn tìm, đúng là ánh sáng tím hắn đã từng thấy rớt xuống bên trong thành trì.
Giờ phút này hắn lập tức kiềm chế kích động, lại cố gắng chờ thêm giây lát, sau khi xác định không có chướng ngại, hắn chợt lao ra.
Tốc độ cực nhanh, hầu như hắn bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của bản thân, toàn bộ người như một đầu liệp ưng (chim ưng lao xuống săn mồi), phóng thẳng đến chỗ ánh sáng tím.
Sau khi cấp tốc đến đó, một tay hắn chụp lấy ánh sáng tím lên, rồi thân ảnh không chút do dự mà bắn nhanh rời xa.
Toàn bộ quá trình với tốc độ cực nhanh, cho đến khi lui về phía ngoài hơn mười trượng, Hứa Thanh mới dừng thân thở hồng hộc, nhìn vật phát ra ánh sáng tím đang cầm trong tay.
Đó là một khối thủy tinh màu tím, chiếu ra ánh sáng long lanh, trông rất đẹp mắt.
Trái tim Hứa Thanh như muốn nhảy dựng lên, lúc ngẩng đầu hắn thấy được thi thể bị ngã xuống khi nãy, hình như bởi vì đã mất đi ánh sáng tím che chở, giờ phút này quần áo bị ăn mòn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, làn da cũng ngay lập tức đã trở thành xanh đen.
Một màn này khiến cho bản năng Hứa Thanh cầm lấy khối thủy tinh màu tím, nắm càng chặt hơn, quay người chạy nhanh về hướng động đất ẩn nấp của mình.
Mà không lâu trong lúc đang chạy nhanh, bước chân Hứa Thanh đột nhiên đình trệ, thần sắc có chút mê hoặc.
Cúi đầu vén qua các lớp áo, nhìn ngực của mình đang cột chặt.
Chỗ đó đã không còn máu loãng chảy ra, ngược lại là đang có cảm giác ngứa.
Hai mắt Hứa Thanh ngưng tụ, xé mở quần áo đang cột vết thương, nhìn miệng vết thương thì tâm thần hắn chấn động mãnh liệt.
Hắn nhớ rõ lúc sáng sớm khi kiểm tra vết thương không có dấu hiệu lành lại, thậm chí còn biến thành màu đen hơn, nhưng bây giờ ...
Vết thương trên lồng ngực của hắn, không ngờ khép lại hơn phân nửa, phần rìa chỉ còn lại một đường vết tích rất cạn!
"Này. . ." Hứa Thanh hô hấp dồn dập, sau đó chợt nhìn về thủy tinh màu tím đang cầm trong tay.