Chương 42: Có muốn làm ăn lớn không?
Hứa Giang Hà không để ý Vi Gia Hào.
Hắn cũng không tiếp tục nói chuyện, mà chờ Dư Thủy Minh làm xong hai ly trà sữa.
Rất nhanh, Dư Thủy Minh bưng trà sữa ra, hỏi:
"Trà trân châu xong rồi đây, anh dùng tại chỗ hay mang đi ạ?"
"Tôi dùng tại chỗ."
Hứa Giang Hà đáp.
Nói rồi, hắn nhận lấy trà sữa, uống một ngụm.
Hương vị quả thật không tệ.
Trà sữa thời nay không có gì đặc biệt, cơ bản đều dùng đường hóa học, vậy mà anh ta có thể pha chế ngon như vậy, chứng tỏ cũng có chút bản lĩnh.
"Dư Thủy Minh, phải không? Tôi muốn nói chuyện với anh một chút." Hứa Giang Hà mở lời.
"À, được thôi, nói chuyện gì?" Dư Thủy Minh ngớ người.
Anh ta có chút hoang mang.
Vi Gia Hào thì anh ta biết, học sinh trường Nhất Trung, đang học lớp 12.
Vậy thì cái cậu đẹp trai đi cùng Vi Gia Hào chắc cũng là học sinh cấp ba.
Nhưng vấn đề là, cách nói chuyện của cậu ta không giống học sinh chút nào, nhất là cái kiểu hỏi tên vừa rồi, Dư Thủy Minh thấy rất lạ lẫm.
Giờ cậu ta lại bảo muốn nói chuyện, Dư Thủy Minh càng ngạc nhiên, nhưng cũng không khỏi dè chừng, nghiêm túc hẳn lên.
"Mẹ ơi, Hứa Giang Hà, mày muốn nói chuyện gì?" Vi Gia Hào không nhịn được hỏi.
Hứa Giang Hà vẫn lờ hắn đi, nhìn Dư Thủy Minh, nói thẳng:
"Thế này nhé, tôi hỏi anh, anh có muốn mở rộng cửa hàng, xây dựng thành một thương hiệu, có chục, có trăm cửa hàng, thậm chí là hàng ngàn, hàng vạn cửa hàng trên toàn quốc không?"
"Mẹ ơi!" Vi Gia Hào há hốc mồm.
"Hả? Cậu, cậu đang đùa à?" Dư Thủy Minh ngây người.
"Tôi không đùa. Tôi đưa ý tưởng, anh góp sức, tôi vạch đường phát triển, định hướng sản phẩm cho anh. Chờ anh làm được bước đầu theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ mang nguồn vốn đến hỗ trợ, vậy là thành công!" Hứa Giang Hà cố gắng nói ngắn gọn.
"Mẹ ơi, Hứa Giang Hà mày nói gì tao nghe chẳng hiểu gì cả? Cứ như lừa đảo ấy..." Vi Gia Hào trợn tròn mắt.
Thực ra Dư Thủy Minh cũng chẳng hiểu gì mấy, đầu óc ong ong.
Anh ta chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba, lăn lộn mấy năm mới mở được quán trà sữa này.
"Khó hiểu lắm à? Vậy tôi nói cụ thể hơn nhé. Tôi sẽ cho anh một sản phẩm chủ lực, một loại trà mới, anh làm được thì chắc chắn bán chạy, rồi dùng nó để mở rộng, nâng cấp cửa hàng, xây dựng thương hiệu, vạch đường khuếch trương. Từng bước một, tôi chỉ dẫn, anh thực hiện, hiểu không?"
Hứa Giang Hà đã nói rất thẳng thắn.
Dư Thủy Minh nghe đến đây cũng hiểu được chút ít.
Nửa đầu kế hoạch anh ta hiểu, dù sao mở quán, có món bán chạy thì chắc chắn sẽ phất lên thôi, nhưng cái vụ xây dựng thương hiệu với mở rộng sau đó thì anh ta không biết.
Đấy là do hạn chế về nhận thức.
"Thôi bỏ đi, tôi chỉ là thằng mở quán trà sữa thôi mà..." Dư Thủy Minh lắc đầu, vô thức từ chối.
"Nghĩa là sao? Còn chưa suy nghĩ đã thấy mình không làm được? Anh tự giới hạn bản thân đấy, thói quen xấu đấy, bỏ ngay đi!" Hứa Giang Hà chân thành nói.
Dư Thủy Minh không khó chịu, ngược lại còn đỏ mặt, mấy đạo lý cơ bản này anh ta vẫn hiểu.
"Cậu em, nghe cậu nói chuyện là biết người có học thức, có trình độ, nhưng tôi thật sự không được, tôi chỉ có năng lực đến thế thôi, mở được một quán là hết cỡ rồi..."
"Năng lực có thể bồi dưỡng!"
"Nhưng mà..."
"Đừng có nhưng nhị gì cả. Tôi hỏi anh, anh có muốn làm ăn lớn không? Có muốn kiếm nhiều tiền không? Có muốn bản thân đáng giá hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu không?" Hứa Giang Hà như đang rao bán giấc mơ.
"Tôi..."
"Anh chỉ cần nói cho tôi biết, có muốn không?"
"Thì ai mà chả muốn..."
"Vậy thì tốt. Nhớ kỹ lời tôi, năng lực có thể bồi dưỡng, chuyện này không liên quan đến bằng cấp, bằng cấp cũng là do bồi dưỡng mà ra. Chỉ cần anh muốn, chịu nỗ lực, chịu khổ, chịu thay đổi tư duy, thì đều không thành vấn đề! Anh hiểu ý tôi không?"
"Hiểu, hiểu một chút."
"Không sao, cứ nhớ lấy đã, về ngẫm nghĩ kỹ sau."
Hứa Giang Hà gật đầu.
Hắn chuyển nhanh sang bước tiếp theo:
"Có giấy bút không?"
"Tôi, tôi tìm xem đã."
Dư Thủy Minh vội vàng đáp, động tác hơi luống cuống.
Là vì sau cuộc trò chuyện vừa rồi, anh ta vô thức đánh giá Hứa Giang Hà cao hơn, lời nói, thái độ và tư duy của cậu ta thực sự rất đáng gờm.
Còn Vi Gia Hào thì đờ người ra một bên, nhìn Hứa Giang Hà bằng ánh mắt như nhìn người lạ.
Giấy bút lấy ra, Hứa Giang Hà vừa viết vừa nói:
"Đây là công thức một loại trà sữa tôi từng uống, gọi là Dương Chi Cam Lộ, đại khái là như thế này, tôi viết ra đây, không chắc là đầy đủ đâu, anh về tự điều chỉnh, thành phẩm ra sao là tùy anh!"
"Vâng vâng, tôi về làm thử xem sao."
"Ừ. Thứ hai, tôi đưa cho anh cái phương án này nhé, cái tên 'Trà sữa A Minh' này không ổn, phải đổi, đổi thành gì thì tính sau. Mặt tiền cửa hàng cũng phải nâng cấp, thôi thì mở luôn một quán mới đi, ở phố Ngũ Tinh, bước đầu định vị rất quan trọng."
"Hả?"
"Hả gì? Nghe tôi nói này, tư duy về vốn phải xác định ngay từ đầu. Thế này nhé, sơ bộ là tôi chiếm 80% cổ phần, anh Dư Thủy Minh 15%, Vi Gia Hào 5%, sau này đầu tư vốn liếng..."
"Chờ, chờ một chút?"
Dư Thủy Minh đột ngột cắt lời.
Hứa Giang Hà nhìn anh, biết anh có ý gì, nói thẳng:
"Thấy ít à? Tôi nói cho anh biết, không ít đâu. Vi Gia Hào có 5% là vì cậu ta góp tiền. Anh có 15% là vì anh phải góp sức, phải lăn lộn. Còn tôi, là vì tôi vạch ra hướng phát triển và đưa nguồn vốn về sau."
Chỉ mở vài cái quán thì Hứa Giang Hà nắm 80% cổ phần đúng là hơi quá, nhưng nếu xây dựng thành chuỗi thương hiệu, phát triển đến quy mô hàng chục, hàng trăm tỷ, thì Hứa Giang Hà nắm 80% là không quá, rất có tâm đấy.
Rồi Hứa Giang Hà dừng một chút, nói tiếp:
"Vậy tôi nói thẳng nhé, 15% cổ phần này có thể mang lại cho anh ít nhất hàng chục tỷ, đương nhiên, tiền đề là anh có đủ năng lực để xứng với nó, nói cách khác, anh cần trưởng thành, tiến bộ, cái này tôi sẽ giúp anh."
Dư Thủy Minh im lặng, cau mày, thở có chút nặng nhọc.
Rõ ràng, hai chữ "hàng chục tỷ" kia khiến anh hơi choáng váng.
"Nếu anh vẫn còn lo lắng, có thể ký một bản thỏa thuận, thời hạn hai năm, anh làm với tôi, không hài lòng thì anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, tôi sẽ bồi thường gấp đôi thu nhập một năm hiện tại của anh. Tương tự, nếu tôi không hài lòng về anh, cũng có thể loại anh bất cứ lúc nào, tiền bồi thường cũng theo tiêu chuẩn đó mà tính."
Đến đây, Hứa Giang Hà nhíu mày, bỗng thấy hơi chán.
Vì hắn cảm thấy có chút phiền phức.
Hắn đang dùng tư duy và cách nói chuyện của mình trước khi trọng sinh, nhưng thân phận hiện tại chỉ là học sinh, đối phương chắc chắn sẽ đánh giá thấp, khó mà hiểu được.
Không hiểu thì thôi vậy, dù sao Hứa Giang Hà cũng chỉ là nảy ra ý tưởng nhất thời.
Dù đối với Dư Thủy Minh đây là cơ hội thay đổi vận mệnh, nhưng Hứa Giang Hà cũng chẳng có lý gì mà phải dí tận miệng cho anh ta ăn, sau này còn nhiều cơ hội, cho ai mà chả được?
"Dù sao tôi cũng đã nói nhiều như vậy rồi, anh tự ngẫm nghĩ xem, cân nhắc xong thì gọi điện cho tôi, không thì coi như tôi và anh mở một trò đùa."
Nói xong, Hứa Giang Hà viết số điện thoại của mình ra.
Lúc này, đầu óc Dư Thủy Minh hoàn toàn ở trạng thái đơ...