Chương 17: Hỏa Vực
Lục Châu đi ra cung điện, hắn ngự cầu vồng bay lên trời cao.
Chỉ cảm thấy tinh thần mình sung mãn, linh giác bén nhạy dị thường.
Hắn đứng trên bầu trời, gió mát thổi vạt áo bào trắng của hắn phần phật, mái tóc đen bay lên. Hắn chậm rãi nhắm lại đôi mắt mình.
Nhưng hắn lại cảm giác tầm mắt mình vẫn rộng mở vô cùng, khắp nơi cảnh vật trong Yến đô đều rõ ràng một cách dị thường.
Lục Châu tinh tế thể ngộ những biến hóa đủ loại này.
Hắn nhìn thấy những giáp sĩ cầm thương san sát trong hoàng cung, nhìn thấy từng thân ảnh đang cất bước trên đường cái Yến đô.
Nhìn thấy từng ngọn cây cọng cỏ trong ngự hoa viên hoàng cung, nghe được tiếng côn trùng nhúc nhích giữa từng bông hoa, từng cành cây.
Thần thức của hắn khởi động, không cần mắt, không cần tai, hắn liền có thể cảm giác được hết thảy quanh đây.
Giờ khắc này, Lục Châu cảm giác toàn bộ thế giới của mình tựa hồ đều trở nên sống động, tươi đẹp hẳn lên.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy Tiểu Niếp Niếp đang đuổi theo mấy cánh thải điệp trong ngự hoa viên. Bên cạnh nàng, có Yến Hoàng, hoàng hậu cùng mấy vị phi tử đang cùng Niếp Niếp chơi đùa.
Mà lúc này, khi thần thức của Lục Châu bao phủ tới, Niếp Niếp lại giống như trong lòng có cảm ứng, đột nhiên dừng bước, mặc cho mấy cánh thải điệp kia bay xa khỏi trước người nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to sáng chói như bảo thạch hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Lục Châu lập trời cao.
Lục Châu thu hồi thần thức đang nhìn về phía Tiểu Niếp Niếp. Dưới chân hắn, bí chữ "Hành" đạo văn lóe lên, nhanh như một đạo thiểm điện, nhẹ như khói xanh, vẫn như cũ không làm kinh động bất cứ ai, liền một lần nữa quay trở lại tòa cung điện mà hắn đang nghỉ ngơi.
Hắn xếp bằng trên một chiếc bồ đoàn. Chỉ trong chớp mắt, một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim dài chừng một tấc liền từ chỗ mi tâm của hắn bay ra, kéo theo vệt thần mang vàng óng kinh khủng, bắn nhanh về phía trước.
Thanh tiểu kiếm màu vàng kia là do thần thức của hắn cô đọng mà thành, không phải vật thật, nhưng lại nắm giữ lực sát thương cường đại một cách dị thường.
Thấy mình cũng đã có thể làm được bước này, từ nay về sau, cũng coi như miễn cưỡng có được một loại thủ đoạn đánh giết liên quan đến thần thức, Lục Châu trên mặt hiện lên một vệt ý cười.
Sau đó, Lục Châu vẫn tiếp tục tu hành trong hoàng cung của Yến Hoàng.
Trong bất tri bất giác, hắn đã tu hành suốt gần hai tháng trong hoàng cung của Yến Hoàng.
Mà lúc này, hắn đã đạt Bỉ Ngạn đại viên mãn. Vì thế, hắn đã tiêu hao sạch mười cân nguyên mà hắn đánh dấu đoạt được.
Mức tiêu hao này vượt xa một chút Bỉ Ngạn tu sĩ bình thường, nhưng vẫn kém xa so với Thánh Thể.
Lục Châu nghĩ, điều này có liên quan đến thể phách của hắn được tăng lên.
Đối với sự xuất hiện của tình huống này, Lục Châu rất mừng rỡ. Nếu cứ mãi mãi giống như số đông, điều đó chỉ càng lộ ra sự bình thường của hắn.
Trong gần hai tháng này, Lục Châu đã nghe được tin tức Yêu Đế mộ phần mở ra.
Chuyện này liên tục chấn động khắp Đông Hoang, khiến các đại thế lực Đông Hoang tề tụ tại Yêu Đế mộ phần. Ngay cả hoàng triều bên Trung Châu, nghe nói cũng đã chuẩn bị phái người tới.
Mắt thấy như thế, Lục Châu cũng không muốn tiếp tục ở lại Yến quốc.
Hắn đi tới trước mặt Tiểu Niếp Niếp, nói với Tiểu Niếp Niếp rằng hắn muốn rời đi vì có việc cần phải giải quyết.
Nghe Lục Châu nói như vậy, trong hốc mắt Tiểu Niếp Niếp lúc này liền hiện lên một vệt kinh hoảng. Nàng ôm lấy cánh tay Lục Châu, không đợi Lục Châu hỏi Tiểu Niếp Niếp có nguyện ý theo hắn rời đi hay không.
Tiểu Niếp Niếp liền chủ động yêu cầu Lục Châu mang nàng đi cùng.
"Ta không nỡ Lục ca ca. Lục ca ca đi đâu, Niếp Niếp liền đi đó. Niếp Niếp rất ngoan, sẽ giặt quần áo, nấu cơm, sẽ lau dọn sạch sẽ."
Nàng như rất sợ Lục Châu bỏ rơi nàng.
Lục Châu cười, sờ sờ đầu của nàng, nói với nàng.
"Tốt, Lục ca ca mang ngươi cùng đi!"
Bọn hắn cũng không phải nói đi là đi. Lục Châu gọi Yến Hoàng tới, nói với Yến Hoàng về chuyện họ muốn rời đi, đồng thời nhờ Yến Hoàng chuẩn bị cho hắn một vài thứ.
Trong số đó, về cơ bản tất cả đều là vì Niếp Niếp chuẩn bị.
Ví dụ như một chút đồ ăn, một chút quần áo.
Yến Hoàng không dám làm trái, liền rất nhanh chóng sai người tự mình đi chuẩn bị.
Ngoài ra, Lục Châu còn nói với Yến Hoàng rằng hắn muốn lấy đi một vài thứ từ trong ngự hoa viên.
Yến Hoàng hơi nghi hoặc, không rõ trong ngự hoa viên của hắn có thứ gì có thể khiến Lục Châu vừa ý.
Nhưng hắn vẫn lập tức biểu thị, cứ để Lục Châu làm chủ là được.
Trong lúc Yến Hoàng đi chuẩn bị những vật kia, Lục Châu liền đã mang theo Tiểu Niếp Niếp đi tới ngự hoa viên kia.
Sau đó, trải qua mấy ngày nay, Tiểu Niếp Niếp thường xuyên lưu luyến ngắm nhìn một chút hoa cỏ, cây ăn quả, hòn non bộ, suối nước, cùng với một số đình đài lầu các trong ngự hoa viên.
Cùng với một số tiểu động vật đáng yêu, dịu dàng, ngoan ngoãn, hoặc một số cá cảnh nuôi thả trong suối nước kia, tất cả đều bị Lục Châu thu vào trong Càn Khôn Châu của hắn.
Đây là ngôi nhà mới hắn chế tạo cho Tiểu Niếp Niếp.
Hiện tại thời gian có hạn, hắn cũng chỉ có thể tạm thời làm như vậy cho phù hợp.
Sau khi làm xong, những vật Yến Hoàng chuẩn bị cho Tiểu Niếp Niếp cũng đã được chuẩn bị kỹ càng. Lục Châu thu lấy những vật kia, liền trực tiếp lôi kéo Niếp Niếp, biến mất trước mặt Yến Hoàng và đám người.
Sau khi ra khỏi Yến đô, Lục Châu tùy tiện tìm một ngọn núi hoang không người hạ xuống, rồi liền mang theo Tiểu Niếp Niếp cùng vào Càn Khôn Châu.
"Niếp Niếp, sắp tới Lục ca ca muốn đi một vài nơi có thể tương đối nguy hiểm. Bình thường con cứ ở trong Càn Khôn Châu này có được không?"
"Nếu như con nhớ Lục ca ca, con cứ gọi ta. Lục ca ca có thể cảm ứng được, đến lúc đó sẽ xuất hiện trước mặt con!"
"Được rồi, Lục ca ca, ngươi phải chú ý an toàn nha!"
Tiểu Niếp Niếp không những rất hiểu chuyện, biết Lục Châu có chính sự cần làm, nên không quấn lấy Lục Châu.
Nàng cũng từ trước tới giờ không hề bắt bẻ. Càn Khôn Châu tuy nhỏ, nhưng hết thảy cảnh vật trước mắt đều là những gì nàng đã trải qua mấy ngày nay, vô cùng quen thuộc từng khung cảnh.
Cho nên, nàng rất nhanh liền thích ứng hoàn cảnh bên trong Càn Khôn Châu.
Thấy Niếp Niếp đã đi chơi cùng một vài tiểu động vật, Lục Châu liền ra khỏi Càn Khôn Châu. Sau đó hắn lấy ra tấm địa đồ nhận được từ Yến Hoàng.
Rất nhanh, hắn ngay trên tấm bản đồ kia tìm được vị trí Tấn quốc. Sau đó, hắn liền thẳng hướng Tấn quốc mà đi.
Tấn quốc tọa lạc tại nam vực Đông Hoang, kỳ thực có một danh tiếng nhất định.
Tất cả đều là bởi vì, bên trong Tấn quốc có một chỗ Hỏa Vực.
Hỏa Vực trên mặt đất không một cọng cỏ cây, dưới mặt đất không có dung nham, toàn bộ nơi đó không có lấy một thứ gì có thể cháy.
Nhưng ngọn lửa của Hỏa Vực lại vẫn luôn thiêu đốt, chưa hề dập tắt bao giờ.
Mọi người không biết Hỏa Vực tại sao vĩnh viễn không dập tắt, cũng không biết Hỏa Vực từ thời Hoang Cổ đến nay, rốt cuộc đã bốc cháy bao nhiêu năm.
Liên quan tới Hỏa Vực có rất nhiều truyền thuyết. Trong những ghi chép cổ xưa, từng đề cập Hỏa Vực có liên quan đến Tiên, thậm chí từng thiêu chết cả Tiên.
Còn có ghi chép từng đề cập, Hoang Tháp từng chìm nổi trong Hỏa Vực suốt hàng ngàn năm.
Liên quan tới những điều này, đều là rải rác vài dòng ghi chép, rất mơ hồ, lời lẽ không rõ ràng. Rốt cuộc là như thế nào, việc này có thật hay không, vẫn chưa có định luận.
Nhưng có thể khẳng định là, Hỏa Vực là một địa phương vô cùng thích hợp cho tu sĩ dùng để luyện khí.
Ngọn lửa của Hỏa Vực nắm giữ sức mạnh thần bí vô cùng, có thể trợ giúp 'Khí' thành hình, khiến 'Khí' càng dễ dàng khắc ghi 'Đạo' và 'Lý'!
Sở dĩ Lục Châu rời khỏi Yến đô, sau đó vượt qua nhiều quốc gia, phi tốc di chuyển một đoạn đường dài, là ngoài việc hắn cho rằng Hỏa Vực nhất định là một nơi hắn có thể đánh dấu, còn bởi vì hắn muốn tế luyện Càn Khôn Châu của mình tại đây.
Dù bởi nguyên nhân hệ thống, Càn Khôn Châu ngay từ đầu đã khóa chặt với hắn.
Khiến hắn trong quá trình tế luyện Càn Khôn Châu thành trọng khí của mình, không cần như những tu sĩ tu luyện 'nhất khí phá vạn pháp' khác, nhất định phải không ngừng rèn luyện và ôn dưỡng khí của mình trong cơ thể.
Để khí được luyện thành trong cơ thể mình, khiến khí có thể dung hợp hòa quyện với tự thân, mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất của khí.
Nhưng hiện nay, Lục Châu đã đạt Bỉ Ngạn đại viên mãn. Càn Khôn Châu tuy mạnh, lại vẫn như cũ chỉ là một khí bình thường.
Lục Châu nghĩ sẽ thử một chút tại Hỏa Vực, xem liệu có thể triệt để khắc ấn chín chữ Đế trong Đạo Kinh lên Càn Khôn Châu hay không!
Như vậy, có lẽ có thể dùng Càn Khôn Châu để diễn hóa 'Đạo' cùng 'Lý', uẩn sinh đạo văn, khiến nó trong tương lai có nội tình để trưởng thành thành vô thượng đạo khí...