Chương 1 - Xuyên Không
"Quang chi trì dũ..."
Theo âm thanh của thần chú vang lên, một tia sáng nhu hòa bắn ra lao vào người đang nằm trên giường bệnh.
Tia sáng này phát ra khí tức đầu mùa xuân, như muốn mang người ta vào trong biển khơi của sinh mệnh. Cơ thể không biết nói dối, cảnh tượng quỷ dị vừa rồi đã làm cho Lý Mục cưỡng ép nuốt lại những lời đã ra đến khóe miệng.
Cảnh tượng trước mắt này thực sự không phải là đang quay phim. Cũng chẳng phải là trò đùa quái đản của một ai đó. Lý Mục chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, hắn không cảm thấy là có người sẽ vì hắn mà làm ra tràng diện lớn như vậy.
"Xuyên không!"
Ý nghĩ này chỉ vừa được dâng lên, một trí nhớ xa lạ lập tức tràn vào trong đầu, Lý Mục chưa kịp giãy giụa thì đã hôn mê bất tỉnh. ...
"Quinn mục sư, tình trạng của Hudson thế nào?"
Một vị nam tử trung niên mặc quần áo hoa lệ đang quan tâm hỏi. Bên cạnh ông ta còn có một vị phu nhân với cặp mắt sưng đỏ, thần sắc có chút phức tạp cũng đang đợi đáp án. Có chờ mong, có oán hận, chỉ là bà ta giấu rất kỹ, nhìn qua trông chẳng khác nào một người mẹ đang lo lắng cho đứa con trai của mình.
"Xin Nam tước Redman cứ việc yên tâm. Thần sẽ phù hộ cho tín đồ của ngài! Lực phản phệ đã được thanh trừ xong rồi, Hudson thiếu gia cũng đã thức tỉnh hạt giống sinh mệnh, chỉ là tiêu hao quá nhiều năng lượng nên mới tạm thời ngất đi thôi." Mục sư Quinn có vẻ hơi mệt mỏi nói.
Rất rõ ràng, Trì Dũ Thuật mà Mục sư Quinn vừa thi triển cũng không phải nhẹ nhàng như vậy.
Ai bảo Quinn chỉ là một Mục sư sơ cấp chứ?
Bất quá chỉ cần là Mục sư thì chính là nhân tài cao cấp, ít nhất thì ở Thiết Luân Trấn này là như vậy.
Quinn là vị Mục sư kiêm Dược tề sư duy nhất trong lãnh địa, cho nên địa vị của y rất cao. Bình thường khi chữa bệnh cho người khác y đều dùng những dược phẩm chế tạo ra, còn thuận tiện làm luôn thí nghiệm, chỉ có nhân vật quan trọng trong lãnh địa mới đáng cho Quinn thi triển thần thuật.
"Thần Hi chi chủ vĩ đại phù hộ Hudson!"
"Cám ơn Mục sư Quinn..."
Nam tước Redman nói bằng giọng điệu có chút kích động, vẻ u sầu trên gương mặt cũng lập tức biến mất. Nếu như không phải vì phong phạm của một vị quý tộc thì sợ là vẻ mặt của ông ta sẽ còn khoa trương hơn nữa.
Sau khi đưa tiễn Mục sư Quinn, Nam tước Redman bèn quay người phân phó thị nữ: "Chăm sóc tốt cho Hudson, khi nó tỉnh lại thì lập tức báo cho ta biết."
Có lẽ là thấy tâm tình của Nam tước Redman đã khá hơn, vị phu nhân ở bên cạnh liền lên tiếng xin xỏ: "Redman, nếu như Hudson đã không có việc gì thì chúng ta thả Lesul đáng thương ra trước được không?"
Phảng phất như bị đâm trúng chỗ đau, tâm tình của Nam tước Redman vốn đang rất tốt lập tức thay đổi thành mây đen dày đặc.
"Im miệng! Đều là nàng chiều chuộng nó thành như vậy, dám trộm đổi Sinh Mệnh Nguyên Dịch của huynh trưởng, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài, danh dự ngàn năm của gia tộc Koslow ta đều bị thằng súc sinh đó làm ô uế hết!"
"Nếu như không phải là Hudson mạng lớn thì ta đã đánh chết tên súc sinh đó rồi. Cứ tiếp tục để cho nó ở trên đó đi, ai dám thả nó xuống, hừ..."
Nước mắt chính là thứ vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ, nếu như là bình thường, Nam tước Redman có lẽ là đã mềm lòng, nhưng bây giờ thì khác.
Nam tước Redman nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi, không hề quan tâm đến vị Nam tước phu nhân này. ...
Trên giường bệnh, sau khi dung hợp ký ức của chủ cũ, Lý Mục đang chậm rãi tỉnh lại, cuối cùng thì hắn cũng xác định được là mình không phải đang nằm mơ.
Không biết có phải là đời trước hắn đã cứu vớt vũ trụ hay không, vậy mà đời này hắn lại xuyên không, chuyện chỉ có trong truyền thuyết này.
Nếu như có thể mà nói, Lý Mục tình nguyện trở về tiếp tục 996. (làm việc 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày 1 tuần. )
Người nào thích xuyên không thì xuyên đi!
"Hudson Koslow", con trai thứ ba của Nam tước Redman, đây chính là thân phận mới của Lý Mục.
Thẳng thắn mà nói, mặc dù xuất thân này không phải đại phú đại quý, nhưng cũng là chuyện mà kiếp trước dù hắn có phấn đấu cả đời cũng không đạt được. Nếu là lấy thân phận này để cố gắng phấn đấu, hắn chắc chắn là mình sẽ có một cuộc đời đặc sắc.
Nhưng mà cái thế giới này không bình thường nha!
Mặc dù kết cấu chính trị có chút giống như thời Trung cổ ở Châu Âu, nhưng đó chẳng qua chỉ là biểu tượng.
Kỵ sĩ, Ma pháp, Mục sư, Vu sư...
Tộc tinh linh, Tộc người lùn, Thú nhân, Hải tộc, Vong linh...
Những chủng tộc, nghề nghiệp chỉ tồn tại trong trò chơi, trong tiểu thuyết lại thực sự xuất hiện ở trước mắt, thế giới này nhất định sẽ không yên bình.
Lý Mục đã quen với xã hội hiện đại hòa bình, đột nhiên đi tới loạn thế "mạnh được yếu thua", dù là ai thì cũng khó mà thích ứng.
Bởi vì sợ đau, cho nên Lý Mục không có dũng khí tìm đường chết. Sau khi đau khổ giãy giụa ở trên giường bệnh một đêm, hắn liền bất đắc dĩ chấp nhận sự thật là mình đã biến thành "Hudson Koslow".
Trước tiên đặt một cái mục tiêu nhỏ đã —— Sống sót.
Trong một thế giới tông giáo ngang ngược hòa lẫn với thần thoại này, bất cứ một hành vi dị thường nào cũng có thể dẫn tới họa sát thân.
Vì không muốn bị đặt trên vỉ nướng, hắn nhất định phải giữ vững cái thân phận Hudson này. Cái khác thì dễ làm, nhưng ngôn hành cử chỉ và hành vi quen thuộc lại không dễ bắt chước như vậy.
Nghĩ tới đây, Hudson không biết nên cảm ơn hay là nên oán hận đứa em trai hờ đang bị treo trên cột kia nữa.
Nếu như không phải nhờ thằng xui xẻo ngu ngốc đó lén lút tráo đổi Sinh Mệnh Nguyên Dịch của chủ cũ thì hắn cũng sẽ không thể tu hú chiếm tổ chim khách, không chừng còn có thể tránh thoát được lần xuyên không này.