Chương 29 - Kỵ Sĩ Lười Biếng
Nhưng mà biết thì biết, Hudson cũng không muốn nhiều chuyện. Nhặt được binh sĩ của người ta, im lặng phát tài là được rồi, chủ động trả lại chẳng phải là rất ngu ngốc sao.
Mặc dù cách làm như vậy không phù hợp với thân phận quý tộc, cũng không phù hợp với tinh thần Kỵ sĩ, nhưng chuyện này vô cùng Hudson.
Những binh sĩ này không cần trả tiền lương, lại thành thật nghe lời, theo cái nhìn của Hudson thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Cũng may là hành quân với "cường độ cao" chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, ngày thứ ba đã tới được tiền tuyến, nếu không cứ tiếp tục đi nữa, Hudson thật sự lo lắng có ngày sẽ bị người mất binh sĩ tìm tới cửa.
Nhìn qua cứ điểm Ethel nằm cách đó không xa, mọi người còn chưa kịp thở ra một hơi thì phản quân đã ầm ầm giết tới.
"Không nói võ đức, chẳng có chút tinh thần Kỵ sĩ gì cả." Hudson âm thầm chửi bậy.
Nếu như địch nhân đã giết tới đây, vậy thì chỉ có thể đánh.
Trong từ điển của Kỵ sĩ có từ rút lui, nhưng mà không có câu không đánh mà chạy.
Chels, người được xem là vị lão đại của liên minh trên danh nghĩa, bèn ra lệnh: "Mọi người theo ta xông lên!"
Vừa dứt lời, vị lão đại này liền một mình một ngựa xông ra ngoài. Ngay sau đó, đám lãnh chúa quý tộc kia cũng đồng thời hưởng ứng, dùng hành động thực tế để thể hiện ra lòng "dũng cảm" của Kỵ sĩ.
"Bỏ lại quân đội, tự mình xông trận?"
Cảnh tượng trước mắt đã làm thay đổi tam quan của Hudson. Ở dưới con mắt của tất cả mọi người nên Hudson không dám chuồn.
May mà hắn đủ cẩn thận, ngay từ đầu đã suất lĩnh quân đội đi theo phía lưng đội ngũ. Bây giờ phía trước đang hò hét loạn cào cào, còn trùng hợp ngăn chặn đường đi hắn lại.
Nếu như là những quý tộc khác, có lẽ đã trực tiếp phi ngựa lao lên rồi, nhưng một người có tinh thần sợ chết như Hudson thì không làm vậy.
Vì không lộ ra vẻ khác loại, xung phong là điều chắc chắn phải làm. Hudson nhìn về phía chiến trường rồi phân phó thuộc hạ: "Tyre, mang quân đi theo ta tiến công từ bên cánh trái."
Nói xong, Hudson cũng phi ngựa ra. Hiện giờ Chels đã mang theo một đám quý tộc Kỵ sĩ xông vào trong hàng ngũ của phản quân, chỉ vừa mới đối mặt, bảy, tám tên binh sĩ của phản quân đã bị chặt đứt thi thể.
Ở trước mặt Chels, phản quân giống như là giấy vậy. Đám Kỵ sĩ quý tộc theo sát phía sau không kém bao nhiêu, mặc dù là không hành động lưu loát được như Chels, nhưng số người giết được cũng không kém.
Thấy đội ngũ của phe mình đại sát tứ phương, Hudson cũng cảm thấy sĩ khí đại chấn. Không nhịn được cảm thán nói: "Không hổ là Đại kỵ sĩ, năng lực tác chiến thật là mạnh."
Không biết có phải là bị bầu không khí trên chiến trường ảnh hưởng hay không, hay là bởi vì con đường phía trước không tốt, tọa kỵ của Hudson đột nhiên phát sinh biến cố.
Mặc dù hắn đã rất cố gắng vãn hồi, nhưng khoảng cách giữa hắn và đám quý tộc kia vẫn càng lúc càng lớn, mặc dù khoảng cách với quân phản loạn cũng đang không ngừng được rút ngắn, nhưng từ đầu đến cuối đều không rút được bao nhiêu.
"Nghiệt súc, sao mày có thể nhát gan như vậy được, tinh thần Kỵ sĩ anh dũng có đi không có về của mày đâu? Chờ khi chiến tranh kết thúc, tao nhất định sẽ đuổi mày đi!" Hudson không nhịn được nổi giận nói.
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật. Dù sao cũng là tọa kỵ của mình, nên hắn vẫn không đành lòng quất cho nó một roi.
Nhìn bọn chiến hữu đang chém giết ở tiền tuyến, Hudson chỉ có thể tỏ ra thương mà không giúp được gì. Khi thấy có quân địch lạc đàn tới gần, hắn lập tức giơ thương Kỵ sĩ lao lên, một chiêu mất mạng.
Có lẽ là vì góc độ không đúng, cho nên khi rút câu thương ra thì máu tươi liền phun khắp người Hudson, bộ áo giáp xinh đẹp kia lập tức biến sắc.
Thấy máu, Hudson không chỉ không buồn, ngược lại còn tràn đầy kinh hỉ. Cuối cùng cũng đột phá chiến tích số không, không cần lo là sau này không có mặt mũi gặp người .
Giống như đã mở khóa được thiên phú thần bí, Hudson một mực chạy ở vùng biên giới của chiến trường và ra tay với đám binh sĩ phản quân cũng đang lười biếng giống như hắn.
Đâm liên tiếp 3 tên xui xẻo, thế cục trên chiến trường cũng dần phát sinh biến hóa. Binh sĩ hai bên đang hỗn chiến với nhau, tình hình vô cùng loạn.
Các quý tộc Kỵ sĩ vừa rồi còn đang đại sát tứ phương nay cũng gặp phải nguy cơ, lọt bị vòng vây của quân phản loạn.
Kiến nhiều cắn chết voi, dù cho sức chiến đấu của Kỵ sĩ rất mạnh thì cũng không chịu nổi những gã chống cự không ngừng vọt tới. Sau khi tận mắt nhìn thấy hai tên quý tộc Kỵ sĩ bị kéo xuống ngựa, Hudson lập tức kiên định quyết tâm tiếp tục "cẩu".
Hắn cũng không thèm tiếp tục bắt nạt quân lạc đàn nữa, mà vội vàng tập hợp đội ngũ của mình, tập kích quấy rối quân địch ở cánh trái.
"Lao vào trong giải vây cho đồng minh?"
Ý nghĩ này chỉ vừa được sinh ra liền bị Hudson quả quyết dập tắt. Đám lính mà hắn đang lãnh đạo không phải là lính tinh nhuệ, ở một bên bắt nạt mấy con dê lạc đàn thì được, nếu như lao vào quyết chiến với địch nhân thì là đang chịu chết.
Nhìn đội ngũ của đám quý tộc kia là biết, dưới sự dẫn đầu của lãnh chúa, đám tư quân bên dưới liền mù quáng theo đi theo, sau đó liền phải giằng co với quân phản loạn.
Muốn nghịch chuyển thế cục hiện giờ thì chỉ có thể chờ cho quân đội ở bên trong cứ điểm giết ra ngoài, hoặc là chờ tư quân của những quý tộc khác gia nhập vào chiến trường.
Hôm nay là kỳ hạn chót theo quy định, những quý tộc có dã tâm đều sẽ mang theo tư quân chạy tới đúng hạn. Thời gian đứng về phía mình, trên lý luận mà nói, thời gian càng dài thì sẽ càng có lợi cho đại quân bình định.