Chương 32 - Thương Vong Thảm Trọng (1)
Cho dù gia tộc Dalton gia đại nghiệp đại thì cũng không thể một mực liều mạng như vậy, những vị tiểu quý tộc khác thì càng không cần phải nói.
"Phát tín hiệu cho toàn bộ binh sĩ ở trong cứ điểm đều xuất kích. Giơ Huyết Sắc Chiến Kỳ lên, trận chiến này, ta và Khô Lâu Hội không chết không thôi!" Bá tước Pierce giận dữ hét lên.
Không có cách nào, một Khô Lâu Hội nắm giữ "Huyết Nguyệt Kèn Lệnh" thật sự là một mối họa lớn. Nếu như không tiêu diệt Khô Lâu Hội lúc nó chưa phát triển mở rộng, sau này có muốn ra tay cũng khó.
Phải biết là vào ba trăm năm trước, Huyết Nguyệt giáo đã dựa vào món tà khí này làm đảo loạn toàn bộ lục địa Aslante. Đế quốc Sister, một đế quốc hùng mạnh, đã vì vậy mà bị diệt vong.
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của giáo hội, các quốc gia trên đại lục liên hợp ra tay mới chém giết được toàn bộ giáo đồ của Huyết Nguyệt giáo.
Bởi vì "Huyết Nguyệt Kèn Lệnh" là thần khí, cho nên không thể nào tiêu huỷ được. Cuối cùng Giáo hoàng đương đại đã thi triển thần thuật phong ấn nó vào trong thánh địa của Giáo Hoàng Quốc, từ Thẩm Phán Kỵ Sĩ Đoàn chịu trách nhiệm trông giữ.
Bây giờ cái củ khoai nóng bỏng tay này đã xuất hiện trên địa bàn của mình, nếu như không mau chóng dọn dẹp sạch sẽ, sợ là các đại thế lực trên đại lục đều sẽ bị hấp dẫn tới.
Các phương thế lực tụ tập, đồng thời tranh đoạt Huyết Nguyệt Kèn Lệnh. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là Bá tước Pierce đã cảm thấy tê cả da đầu.
Ngoại trừ hối hận thì vẫn là hối hận, nếu như sớm biết trong tay Khô Lâu Hội có "Huyết Nguyệt Kèn Lệnh" thì ông ta đã mang theo Kỵ sĩ đoàn giết tới khi phản quân vừa mới phát động rồi, căn bản không để cho bọn hắn có cơ hội làm lớn.
Trên đời không có thuốc hối hận, nhưng việc khắc phục thì vẫn phải tiếp tục làm. Vì để tránh cho tình huống bết bát nhất phát sinh, Bá tước Pierce quyết định liều mạng.
Huyết Sắc Chiến Kỳ đại diện cho không chết không thôi xuất hiện, liên quân quý tộc liền náo động, tất cả mọi người đều biết là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Từ giờ trở đi, trận chiến tranh này sẽ không thể rút lui được nữa. Hoặc là thành công tiêu diệt phản quân, hoặc là bị phản quân tiêu diệt, không có khả năng thứ ba.
Tất cả quý tộc ở chỗ này đều như nhau, bỏ chạy không chỉ làm cho bản thân xã hội tính tử vong, mà còn có thể bị vương quốc truy sát, thậm chí còn liên lụy đến gia tộc.
Đương nhiên, không chỉ có những người ở trên chiến trường gặp xui xẻo. Những tên quý tộc không thể đến chiến trường đúng hạn cũng sẽ bị vương quốc truy cứu trách nhiệm.
Biến cố kinh người này làm cho Hudson hô to trong lòng "Bá tước Pierce điên rồi". Vừa ra trận liền chơi tới bến, chuyện này làm cho hắn rất cạn lời.
Một vị Bá tước cao cao tại thượng vậy mà lại giống như dân cờ bạc chợ búa, trực tiếp đặt hết tài sản tính mệnh của mình, thật sự là hơi liều một chút.
Hudson mghĩ mãi cũng không rõ, chỉ có thể bị động tiếp nhận, ai bảo hắn chỉ là một tên ma mới tiểu Kỵ sĩ chứ?
Hudson cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ. Chỉ cần cố gắng thêm một chút liền có hy vọng trở thành một tên quý tộc có đất phong.
Đến lúc đó, nhà, xe, tiền cũng có, các cô em cũng sẽ tự mình dâng tới miệng, nửa đời sau của hắn chỉ cần nằm thắng là được rồi.
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không nguyện ý từ bỏ thân phận hiện giờ, mai danh ẩn tích chuyển sang nơi khác bắt đầu lại từ đầu. ...
"Giết... Giết..."
Huyết Sắc Chiến Kỳ vừa ra, cuộc chiến liền trở nên ngày càng kịch liệt. Crimson Kỵ sĩ đoàn vẫn đang đại sát tứ phương, sau khi liên quân quý tộc ý thức được đã không có đường lui cũng đột nhiên bộc phát.
Mặc dù sức chiến đấu của đội quân nông nô chênh lệch hơi bị nhiều, nhưng mà có một chút chỗ tốt, đó chính là nghe lời. Chỉ cần các quý tộc lão gia dẫn đầu chém giết ở phía trước thì bọn hắn sẽ lao theo.
Có lẽ là bởi vì mù quáng, có lẽ là bởi vì trung thành, hoặc có lẽ là bởi vì trong đầu của những nông nô này căn bản không có khái niệm "đào binh".
Dù sao tư liệu sản xuất đều nắm trong tay các quý tộc lão gia, một nhà lớn bé đều phải dựa vào quý tộc lãnh chúa để sinh tồn, cho dù là muốn chạy thì lại có thể chạy tới đâu chứ?
"Bầu không khí" là thứ có thể ảnh hưởng đến con người nhất, khi người chung quanh đều đang ra sức chém giết, ai cũng sẽ bị nó lây nhiễm.
Ngay cả vị Kỵ sĩ lười biếng như Hudson cũng đã chỉ huy quân đội khởi xướng phản kích. Mặc dù vẫn không xông lên tuyến đầu, nhưng chung quy đã ra sức cống hiến cho cuộc chiến tranh này.
Từng giây từng phút trôi qua, càng ngày càng nhiều quý tộc tư quân đến chiến trường, cán cân cuộc chiến cũng dần dần nghiêng về một phía.
Trên đài cao, lão già áo xám vẫn thờ ơ lạnh nhạt quan chiến tranh đột nhiên lạnh lùng nói: "Các quý tộc của tỉnh Đông Nam đang lần lượt chạy đến, xem ra hôm nay không để tiêu diệt được Crimson Kỵ sĩ đoàn."
"Thời gian cũng sắp tới cực hạn rồi. Để cho đám bia đỡ đạn này từ từ chơi với địch nhân đi, ra lệnh cho người của chúng ta rút lui trước!"
Mặc dù giọng của lão ta tràn đầy bình thản, nhưng thực ra trong lòng lại cảm thấy rất không cam lòng. Vất vả lắm mới có thể dẫn dụ địch nhân từ trong cứ điểm ra ngoài, nhưng lại bởi vì không đủ thực lực mà nuốt không trôi.
Không có cách nào, so với tập đoàn đám quý tộc đã thống trị mảnh đất này lâu đời thì Khô Lâu Hội vẫn còn quá nhỏ bé.
Loại chênh lệch này là toàn phương vị. Nhìn vào chiến trường thì sẽ thấy đám nông nô kia đang đánh có qua có lại với liên quân quý tộc, cân sức ngang tài, nhưng thương vong của phe nông nô lại nhiều hơn gấp mấy lần.