Chương 40 - Quân Đoàn Số Năm (2)
Quân đoàn số 5 thì đã bị cuộc chiến ngày hôm qua làm cho hoảng sợ. Rất nhiều gia tộc đều tổn thất nặng nề, muốn gây chuyện thì cũng không có năng lực.
Nếu không phải như vậy thì chức vị đoàn trưởng của trung đoàn thứ mười cũng không tới lượt Hudson. Cho dù là góp đủ số, nhưng cũng còn có nhiều người có tư cách hơn hắn.
Trong giới giới quý tộc cũng sẽ xét về thâm niên. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bởi vì nguyên nhân này nên không có người lập đội với hắn.
Nếu như Hudson xuất thân hiển hách, hoặc là tước vị cao hơn một chút thì thôi. Nhưng hắn chỉ là một tên ma mới Kỵ sĩ chưa được sách phong, ở dưới trướng của một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch như Hudson thì làm gì còn mặt mũi nữa!
Người khác không muốn làm tiểu đệ của mình, Hudson lại càng không thích đi làm tiểu đệ cho người khác. Đương nhiên cũng không có người không biết lượng sức tới thu tiểu đệ.
Hudson tự biết đám ô hợp trong tay mình ra sao, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng biết. Ở trong mắt người ngoài, mấy trăm tên binh sĩ dưới trướng của hắn vẫn có một chút sức chiến đấu.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi là Hudson đã cảm thấy choáng rồi, những người xuyên không khác đều là giả heo ăn thịt hổ, nhưng khi tới phiên hắn thì lại biến thành giả hổ dọa heo.
Sau khi chỉnh biên hoàn thành, còn chưa kịp thích ứng thì Bá tước Pierce đã lập tức hạ lệnh —— Xuất chinh.
Từ góc độ toàn cục thì quyết định này rõ ràng không sai. Biết được trong tay của Khô Lâu Hội có "Huyết Nguyệt Kèn Lệnh" nên đương nhiên không thể cho địch nhân có thêm thời gian chuẩn bị.
Nhưng khi đi vào triển khai cụ thể thì lại thường xuyên gặp phải vướng mắc. Liên quân quý tộc chỉ vừa mới hoàn thành chỉnh biên sơ bộ, còn chưa kịp thích ứng, hiển nhiên là không có năng lực viễn chinh.
Chẳng qua chuyện này lại chẳng có quan hệ gì với Hudson, nhiệm vụ mà quân đoàn số 5 nhận được là vận chuyển lương thảo, dưới tình huống bình thường thì sẽ không tới phiên bọn hắn lên chiến trường.
Nhìn vào phản ứng của đám đồng liêu kia, Hudson liền biết đây là một chuyện khổ sai. Làm tốt thì là chuyện đương nhiên; Nhưng nếu để xảy ra vấn đề thì phải chịu trách nhiệm; Nếu như chiến sự không thuận, khả năng cao là bọn hắn sẽ bị người thế tội.
Từ trước tới giờ đội vận lương đều không hề có chiến công. Đàm luận về tầm quan trọng của việc áp vận lương thảo, không có ý nghĩa gì đâu, trên lục địa Aslante này, thống kê chiến công là phải —— xem chiến tích.
Vận chuyển lương thảo thì chỉ cần là người liền có thể làm được, dù sao mọi người cũng không có thói quen cướp lương thảo. Ít nhất là trong trí nhớ của Hudson không có tài liệu lịch sử nào có ghi chép về việc chủ động phái binh cướp lương thảo.
99% các cuộc chiến tranh đều là quân tử chi chiến, tất cả mọi người đều rất tuân thủ quy tắc, ít có ý đồ xấu.
Đương nhiên, phản quân có thể sẽ là ngoại lệ. Bọn chúng không bị quy tắc trò chơi của quý tộc gò bó, có lẽ sẽ làm ra những chuyện ngoài dự định.
Bất quá tướng lĩnh của phản quân đều là những kẻ không trâu bắt chó đi cày, năng lực quân sự đều chẳng có gì đáng nói. Đa số đều chưa kịp học tập trong thực chiến liền bị trấn áp rồi.
Ngẫu nhiên xuất hiện một vài nhân tài kiệt xuất thì cũng bị gán cho mấy cái danh như "hèn hạ","vô sỉ" vv... , bị đóng lên cột sỉ nhục của lịch sử, bị thế nhân khinh bỉ. Không có người ghi chép những chuyện như vậy.
"Quân đoàn trưởng các hạ, lần này bọn họ thật là quá đáng! Còn nói là đã chiếu cố cho chúng ta, dựa theo phương pháp chiếu cố này, sợ là những hi sinh trước đây của chúng ta đều sẽ thành công cốc rồi..."
Nam tước McName vừa nói ra lời này, cả đám đoàn trưởng đều nhao nhao đứng ra phát biểu ý kiến, mạnh mẽ lên án quyết định vô lương của phủ Tổng đốc.
Mặc dù trước đó quân đoàn số 5 đã lập được công lao hãn mã, nhưng cuối cùng lại không thể tiêu diệt được thủ lĩnh phản quân.
Chỉ dựa vào một ít công lao này, lại còn phải chia sẻ với cả đám người, mà muốn chia cắt lãnh địa vô chủ sau khi cuộc chiến này là không thể nào.
So với những quý tộc khác thì quân đoàn số 5 đã chiếm được tiên cơ. Hành động chính xác nhất hiện giờ là tiếp tục đi theo bộ đội chủ lực chinh chiến, tiếp tục duy trì loại ưu thế này.
Cho dù là trong cuộc chiến kế tiếp không tạo ra tác dụng mang tính quyết định, chỉ đi theo ké công lao thôi, nhưng sau cuộc chiến vẫn còn có thể tranh thủ một chút.
Cái nhiệm vụ áp vận lương thảo này nhìn thì như đang chiếu cố cho quân đoàn số 5, nhưng thực tế là đang bài xích cả đám người ra khỏi cuộc chia cắt thịnh yến, cũng khó trách đám người này sẽ phản ứng kịch liệt như vậy.
Chels phất tay đè xuống đám người đang tranh cãi, thở dài một hơi rồi nói: "Ta cũng biết là vậy, nhưng hiện giờ các quân đoàn số hai, ba, bốn đều đang ghen ghét chiến công, lại liên hợp để xa lánh chúng ta."
"Không chỉ vậy, trong số năm quân đoàn thì thực lực của quân đoàn chúng ta là kém nhất. Cho nên việc vận chuyển lương thảo sẽ tự nhiên rơi xuống đầu chúng ta."
"Bất quá mọi người cứ yên tâm, ta đã nói chuyện với Tổng đốc các hạ rồi. Tổng đốc cũng đã hứa hẹn là sau khi vận chuyển lương thảo xong thì sẽ để cho chúng ta tham chiến."
Nghe lời giải thích này, Hudson lập tức trợn trắng mắt. Kế khích bác ly gián đơn giản như vậy, hắn không tin là Chels nhìn không ra.
Nếu như không có Bá tước Pierce ngầm đồng ý thì làm sao quân đoàn số năm có thể ăn không ngồi rồi như bây giờ?
Nhưng biết là một chuyện, đây vốn là một dương mưu. Gã Tổng đốc Pierce kia lấy đất phong làm mồi để kích phát sự tham lam và đố kỵ của mọi người, sau đó phân hoá liên quân quý tộc.
Không chừng ngay cả vị quân đoàn trưởng cùng chung mối thù ở trước mắt này cũng đã bị Bá tước Pierce âm thầm thu mua rồi. Dù sao mua chuộc một người cũng sẽ đơn giản hơn việc mua chuộc cả đoàn thể.