Chương 100: Lần đầu tiên gặp mặt.
Trang viên của cựu quân pháp quan Conca chiếm diện tích hơn mười mẫu trên một bãi đá bằng phẳng tự nhiên.
Bên trong trang viên có một dòng suối nhỏ từ lâu đời, đầy cá cùng hoa thơm cỏ lạ, nhưng điểm trung tâm của cả trang viện, là một gốc hương thụ (cây tỏa mùi thơm) nằm ở chính giữa, mỗi năm vào mùa thu cây này đều nở những bông hoa nhỏ nhắn sắc vàng, trông giống như một cái ô khổng lồ màu vàng ở giữa đất trời, mang theo hương thơm nồng đậm làm cho cả Hương Ba Thành tràn ngập hương vị ngọt ngào, có thể nói cái tên Hương Ba Thành tồn tại cũng phần nào nhờ hương thơm của gốc cây này.
Tôn Phi nhảy xuống lưng đại hắc cẩu, vỗ vỗ vào đầu nó, khiến nó ngoan ngoãn đùa giỡn bên cạnh mình, rồi cùng với nữ võ sỹ Suzanne đi xuyên qua con đường rợp bóng cây phía trước trang viện, lướt qua tầng tầng thủ vệ sâm nghiêm canh phòng, liên tiếp bị đám thị vệ của trưởng công chúa rà soát tới sáu lần mới đến được một chỗ yên tĩnh nhất tại trung tâm trang viện, nhìn thấy trưởng công chúa đang ngồi trong một chiếc xích phía dưới dưới gốc hương thụ, đôi mắt mơ màng.
Đây là lần đầu tiên Tôn Phi nhìn thấy vị công chúa điện hạ thần bí này.
Nữ nhân trước mắt này gầy yếu hơn một chút so với tưởng tượng của Tôn Phi, dung mạo cũng không tính là tinh xảo, xa xa không thể so sánh với Angela cùng vừa gặp đã cho người ta cảm giác kinh diễm, chỉ có thể tính là đoan trang, nhưng cặp môi lại hơi đầy đặn, cùng với thân hình gầy yếu và sắc mặt tái nhợt của nàng thì có phần không được tương xứng cho lắm, màu đỏ mọng gây cho người ta một cảm giác quyến rũ đến kỳ lạ, làn tóc mềm mại diễm lệ như những lớp rong biển, dưới ánh sáng của mặt trời phát ra hào quang kì dị.
Để lại cho Tôn Phi ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi mắt của nàng, to tròn sáng ngời, một màu lam trong veo giống như bầu trời thu, dị thường xinh đẹp, giống như ở trong nháy mắt có thể nhìn nhìn thấu tâm can mọi người vậy, hệt một vực sâu không có đáy, làm cho bất cứ kẻ nào khi gặp phải cũng dễ dàng sa vào.
Nghe thấy tiếng Tôn Phi, Natasha công chúa cũng không mở to mắt.
Nữ nhân này cứ như vậy im lặng ngồi trên chiếc xích đu tinh xảo làm bằng Khổ Trúc Thanh Đằng, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ trên tay vịn một loại tiết tấu không rõ, khẽ liếc nhìn Tôn Phi một cái, sau đó cả người như liền chìm đắm vào một thế giới khác, như không hề liên quan gì với không gian xung quanh, tựa như một bức tranh sơn thủy, khép hờ hai mi mắt, đôi môi đỏ khẽ mím, không nói tiếng nào.
Nữ võ sỹ Suzanne sau khi dẫn Tôn Phi đi vào, cũng không nói một câu gì, vội vàng quay người ly khai.
Trong sân bây giờ chỉ còn Tôn Phi và trưởng công chúa.
Không khí rất trầm mặc.
Nhưng Tôn Phi lại không cảm thấy chút nào xấu hổ, hắn nghênh ngang bước tới, đến một chiếc ghế đá cách công chúa một đoạn không xa liền ngồi xuống, đánh giá gốc hương thụ trước mắt, chỉ sợ là cần hơn ba người mới có thể ôm hết gốc cây này, trên khuôn mặt của hắn biểu lộ mộ bộ dáng đang suy nghĩ viển vông, không có tí gì vì ở cạnh công chúa điện hạ mà bối rối.
Bất quá tại nội tâm, Tôn Phi lại thầm giật mình.
Bởi vì cảm giác mẫn tuệ của chuyên gia cận chiến - người man rợ nói cho Tôn Phi, ngay tại trong sân nhỏ yên tĩnh này, lại có ít nhất hai mươi đạo khí tức sắc bén đang ẩn nấp, hơn nữa khi qua một đường trạm kiểm soát sâm nghiêm để tới đây, Tôn Phi có một cảm giác vô cùng kỳ quái, tựa hồ như vị công chúa điện hạ này đang phòng bị mối nguy hiểm nào đó, cho nên nàng mới bố trí một bức tường sắt bảo vệ vô hình như vậy, đừng nói là người, cho dù là ruồi bọ cũng đừng hòng tới gần vị công chúa điện hạ gầy yếu này.
Tôn Phi còn có một cảm giác, cả sắc phong sứ đoàn của Zenit đế quốc, cũng giống vị công chúa điện hạ này, đều đang bao trùm một loại cảnh giác cực đoan.
Bọn hắn hình như là đang khẩn trương phòng bị một loại nguy hiểm đã sắp đến?
Chính là... Điều này sao có thể đây?
Sứ đoàn tới một cái tiểu quốc phụ thuộc cấp sáu như Hương Ba Thành để sắc phong cho một tiểu quốc vương vừa mới trưởng thành, chẳng khác gì một lần đi du ngoạn, tuyệt đối không phải mạo, đám đại lão gia đến từ thủ đô của Zenit này có thể du sơn ngoạn thủy sau đó chấm dứt cái gọi là sắc phong… Nhưng là, Tôn Phi nhìn qua tình huống hiển nhiên không chỉ như thế, phòng bị sâm nghiêm như vậy, làm cho Tôn Phi hoài nghi, có khi nào sắp tới đây Hương Ba Thành sẽ phải đối mặt với một hồi chiến tranh tàn khốc? ?
Điều này làm Tôn Phi cảm thấy khó hiểu.
Rốt cuộc… Đã xảy ra, hay sắp xảy ra chuyện gì?
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Công chúa vẫn nằm trên ghế trúc lim dim, không hề hé mở ánh mắt màu ngọc bích, cũng không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng gõ trên tay vịn của chiếc ghế trúc những tiết tấu khi nhanh khi chậm, giống như coi Tôn Phi đang ở bên chỉ là một mảnh ảnh ảo, không hề tồn tại.
Tôn Phi cũng không muốn mở miệng ra nói chuyện.
Hai người như đang chơi trò “'Ai mở miệng trước nói chuyện ai liền thua” của đám tiểu hài tử.
Lại qua hơn mười mấy phút, Tôn Phi cảm thấy quá nhàm chán, cũng nhắm hai hai khẽ chợp một chút, ai biết một lát sau, nơi yên tĩnh này đột nhiên vang lên tiếng ngáy, thanh âm này giống trên cánh đồng hoa bỗng đâu xuất hiện một cục phân, đem vẻ yên tĩnh của tiểu viện hung hăng đập nát.
Công chúa vốn dĩ đang lim dim ngồi trên ghế trúc rốt cục mở mắt.
Nàng nhìn lướt qua Tôn Phi đang nằm cong vẹo ở trên ghế đá, trong mắt thoáng hiện lên một nét ngoài ý muốn, âm thanh gõ không nhịp điệu ở tay vịn cuối cùng cũng dừng lại, ngồi thẳng lên, quan sát một hồi, sau khi xác nhận quốc vương trẻ tuổi này thật sự đang ngủ, khóe miệng nàng hiện ra biểu tình dở khóc dở cười.
Ngẩn ngơ, không để ý đến tiếng ngáy càng ngày càng lớn của Tôn Phi, hình như công chúa đã quen với tiếng ngáy này.
Nàng nằm lại trên ghế trúc.
Nhưng lần này nàng không nhắm mắt nữa, đôi mắt xinh đẹp màu ngọc bích mở to bình thản nhìn vào không trung, không biết đang suy nghĩ điều gì, những cánh hoa vàng thơm thoảng thoảng từ trên cao từ từ rơi xuống, phảng phất mùi hương trong không khí.
Bên tai tiếng ngáy chợt chói lên, rồi lại êm dần.
Trong bóng tối mấy người thị vệ đều nhìn nhau tặc lưỡi.
- Tiểu quốc vương này thật sự là người không biết không sợ, lại dám dám vô lễ như thế trước mặt ctrưởng ông chúa điện hạ… Ở Zenit đế đô St. Petersburg, ngay cả Yashin đại đế, sợ là cũng không làm như thế đi?
Chỉ là bọn hắn không biết rằng lúc này Tôn Phi đã đến một thế giới khác.
...
...
“Rogue Doanh Địa”.
Ngọn hỏa diễm cực nóng bốc lên màu đỏ rực bên trong lò luyện, đốm lửa văng tứ tung.
Mỹ nữ thợ rèn Fara cầm trong tay thiết chủy thần kỳ, vung lên không trung thành những hình ảnh đẹp mắt, đinh đinh đang đang một loại tiết tấu kỳ dị lúc mạnh lúc nhẹ gõ lên một thanh sắt nóng đỏ đã dần thành hình dáng thân một thanh đại kiếm, mồ hôi thi nhau rơi thành giọt xuống mặt thanh kiếm nóng rực, xèo xèo vài tiếng, hóa cả thành sương mù.
Ở một góc khác, Tôn Phi trong hình thái người man rợ tay lôi kéo ống bễ tay hãm, không nhanh không chậm mà bơm không khí vào, nắm giữ lấy tiết tấu, làm cho ngọn lửa như miệng lưỡi của ma quỷ ở mỗi một tức thời gian đều liếm láp đều khắp kiếm phôi (ý thanh đại kiếm đang rèn chưa thành phẩm kia).
Đinh!
Khi Fara dừng nhát thiết chùy cuối cùng trên kiếm phôi, cũng như họa thêm một nốt nhạc cho bài hát cuồng dã để nó trở thành bản giao hưởng thật hay, trong một nháy mắt, một cỗ ma lực nhàn nhạt từ trên thân kiếm phôi kia phát ra, tiếp theo quang diễm màu vàng nhạt bộc phát, thân kiếm bỗng phát ra từng tiếng kêu khe khẽ, tự động động đậy.
- Thượng đế phù hộ, rốt cục hoàn thành xong!
Đại mỹ nữ thợ rèn Fara mừng rõ, đến cả mồ hôi trên trán cũng quên không lau, một tay cầm kẹp kẹp lấy thanh kiếm vẫn còn đang nóng rực, dùng sức vung lên, một đạo lam sắc quang diễm lóe ra, lam sắc kình khí dễ dàng đem cánh cửa gỗ trong tiệm khoét thành một lỗ thủng lớn.
- Thật sự là thành công?
Tôn Phi nhìn thấy thế cũng hết sức vui mừng, nhận thanh kiếm từ trong tay của Fara, cảm thụ được hơi ấm từ chuôi kiếm truyền đến, nhìn kỹ lại, đã thấy hiện rõ thuộc tính của thanh kiếm, một tay thương tổn 4-9, hai tay thương tổn 8-14, cộng thêm ba điểm đóng băng nữa, độ bền 16/16, không hạn chế cấp bậc, không hạn chế sức mạnh.
- Tuy rằng chỉ số thương tổn kém Tử Thanh song kiếm, nhưng phẩm chất cũng không thấp, hơn nữa lại không có hạn cấp bậc và sức mạnh, đối với người cấp thấp thì đúng là vũ khí quá lợi hại rồi!
Tôn Phi trong lòng vui mừng không sao tả xiết.
Nửa giờ trước, với tính khí không thể ngồi yên, hắn cảm thấy thật sự nhàm chá khi cứ ngồi không bên cạnh công chúa, bèn dứt khoát giả ngủ, dùng phương thức trong mộng tiến vào Diablo thế giới, tới Rouge Doanh Địa, dùng hình thức của người man rợ tìm thợ rèn Fara, hỏi nàng về tiến độ sử dụng bảo thạch rèn vũ khí ma pháp, vừa lúc giúp sứ Fara tiến hành một lần thí nghiệm cuối cùng, ở một bên giúp đỡ, cuối cùng thấy được Fara lợi dụng “Chipped Jewelry” tạo ra thanh ma pháp kiếm đầu tiên.
Mặc dù chuôi ma pháp kiếm màu lam này đối với Tôn Phi hơi vô dụng, nhưng nghĩa thì có chút không giống bình thường.
Đầu tiên, chuôi kiếm này có thể phát ma pháp băng hệ, nghĩa là kỹ thuật rèn của Fara rốt cục thăng cấp, có thể dùng bảo thạch tạo ra vũ khí ma pháp, chỉ cần nàng tiếp tục cố gắng luyện tập, thì chắc chắn sẽ có thể tạo ra càng nhiều vũ khí ma pháp lợi hại hơn thế, dưới số lượng bảo thạch không hạn chế của Tôn Phi, có lẽ sẽ có một ngày, Fara có thể tạo ra những trang bị siêu việt như trang bị hoàng kim, như vậy Tôn Phi không cần phải tân tân khổ khổ đi săn Boss để mót nhặt chút đồ.
Tiếp theo, đối với Tôn Phi mà nói, trước kia đạt được trang bị cùng vũ khí đều là ở trong quá trình đánh quái tuôn ra, hoặc là mua từ NPC, những vũ khí này đều là hàng sẵn có, Tôn Phi chỉ có thể theo đó mà lựa chọn, nhưng hiện tại bất đồng, thích vũ khí hình thức gì, cần thuộc tính ma pháp thế nào, có thể trực tiếp đi tìm Fara để chế tạo, thậm chí còn có thể tự sáng tạo ra kiểu vũ khí mới.
- Haha, quá tuyệt vời, ta dám thề, chính mình thấy được một vị tân đoán tạo sư vĩ đại của Rogue đại lục được sinh ra...
Tôn Phi “vỗ mông ngựa”, sau đó đưa ra hơn hai mươi viên bảo thạch các loài cùng mười mấy tấm họa trục bằng da dê đã chuẩn bị tốt giao cho Fara, cười nói:
- Lúc này ta cần nhờ ngươi tạo một ít giáp trụ, dựa theo bản thảo này làm là được…
- Đây là… Bản vẽ giáp trụ?
Fara mở một cuộn da dê, cẩn thận quant sát một lượt, cau mày nói:
- Giáp trụ tạo hình thật đẹp…. Nhưng so với vũ khí thì loại giáp trụ này càng khó tạo hơn, Tôn Phi đại nhân, với kỹ thuật rèn hiện nay của ta, chỉ sợ vẫn không thể thành công một trăm phần trăm, để làm được thế này chỉ sợ sẽ lãng phí rất nhiều nguyên tố bảo thạch của ngài.
- Chuyện này không thành vấn đề, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tôn Phi nói liền một mạch.
Có Horadric Cube, hắn tiêu phí 3 khỏa Chipped Jewelry là có thể hợp thành một khối Flawed Jewelry, mà một khối Flawed Jewelry ở trong thế giới thật có thể đổi đến 100 viên Chipped Jewelry, tỷ lệ như vậy, làm cho Tôn Phi quả thực chính là ngồi trên núi vàng, từ nay về sau không cần lại vì tiền mà ưu sầu.
- Ồ, đúng rồi, Fara, thật ra ngươi có thể đến thế giới thật để tạo ra những vũ khí này, Hương Ba Thành cũng có mấy người có kỹ thuật rèn khá lắm, có lẽ có thể giúp cho ngươi được.
Tôn Phi đề nghị nói.
Fara lau mồ hôi trên trán của mình, rồi vuốt lại mái tóc màu hồng đã ướt sũng, nhớ tới đám người Samuel từng cùng làm tại mê thành, đôi mắt sáng lên, kinh hỉ nói:
- Quá đúng, tại sao ta không nghĩ đến cơ chứ? Tôn Phi đại nhân, ta liền đi tìm bọn họ…
Nữ thiết tượng này đúng thật là nóng vội a.
Đưa mỹ nữ thợ rèn Fara đi, Tôn Phi đem thanh hàn băng kiếm cất vào trong bọc để sau lưng, sau đó đi tìm nữ tu sĩ Ankara bắt đầu học cách phân biệt thảo dược, phân phối dược tề cùng chế tạo ma pháo quyển trục.
Đương nhiên, đây đều mới là mấy thứ cơ bản.
Tôn Phi nguyên bản đối với mấy thứ này không có kiên nhẫn, là do bị bác gái xảo quyệt của Ankara, buộc phải ký “Khế ước học nghề”, lúc sau mới bất đắc dĩ kiên trì theo học, nhưng mà càng học, Tôn Phi kinh ngạc khi phát hiện mình có hứng thú với những kiến thức này, chỉ là trí nhớ hai kiếp của hắn thỉnh thoảng lại mơ hồ lẫn lộn, làm hắn thường xuyên nhớ lầm một ít đồ vật...
Theo học tập Ankara trong một thời gian rất ngắn, chỉ nửa giờ sau Tôn Phi đã rời khỏi hình thức của người man rợ, đi tới màn hình chiếu 3D, lựa chọn hình thức Đức Lỗ y, tiến không gian song song của Diablo thế giới, bắt đầu từ bản đồ đầu tiên.
Tại không gian này, Tôn Phi cũng thuê được một nữ hỏa tiễn thủ, tên là Kael.
Bất quá cùng với hình thức người man rợ thì có phần khác, nữ dong bình này không hề sống động như Elena, mà có chút khô khan, giống như không có được trí tuệ của mình, mà kỳ thật, trừ bỏ Kael ở bên ngoài, dưới hình thức của Đức Lỗ Y, đám NPC trong Rouge doanh địa cũng giống như những cái máy được lập trình sẵn, xa xa không bằng không gian sống động của hình thức người man rợ.
Loại tình huống này, hình như trong bản đồ thứ hai “Lut Gholein” cũng đã từng làm qua, làm cho Tôn Phi có chút đau đầu, không hiểu sao lại có tình huống quái dị như thế.
Trông tất cả các lớp nhân vật, chỉ có nhóm NPC trong Rouge doanh địa dưới hình thức người man rợ, mới sinh động giống con người thật.
Mang theo nghi hoặc, ở trong ba giờ kế tiếp, Tôn Phi một hơi dùng hình thức Đức Lỗ Y đi đến cửa cuối cùng, đem đại boss của Rouge đại lục Anda Brill tiêu diệt, chiếm được vài kiện trang bị hoàng kim không tệ lắm.
Lúc này Đức Lỗ Y đã lên tới cấp 16.
Sau khi được vũ trang đầy đủ, sức chiến đấu so với thế giới thật ở bên ngoài, đại khái đạt trình độ tam tinh võ sỹ trung giai, tất nhiên nếu có sự phối hợp thêm khả năng biến thân kỳ diệu cùng Triệu Hoán của Đức Lỗ Y, phỏng chừng đối mặt với cao thủ tứ tinh sơ cấp, cũng có sức đánh một trận.