Chương 105: Một người một chó trong bão táp.
Ha Seung-Jin như rơi vào hầm băng.
Trong ánh mắt của hắn đã tràn ngập vẻ không thể tin nổi, con ngươi như muốn lồi ra, dáng vẻ tức giận muốn phát hỏa lúc trước giờ trở thành thần tình sợ hãi cực độ.
- Làm sao có thể... Là như thế này?
Ha Seung-Jin tu luyện thổ hệ đấu khí, đối với thổ hệ đấu khí võ sĩ mà nói, lực lượng cùng lực phòng ngự là sở trường của bọn hắn, được xưng là đại địa hậu trọng cùng bàn thạch kiên nhận (mặt đất cứng chắc và tảng đá kiên cố), lực lượng cơ thể so với võ sĩ cùng cấp khác hệ tuyệt đối là xếp thứ nhất, chính vì dựa vào điều đó, cho nên vừa rồi hắn mới dùng song quyền oanh kích.
Nhưng là, sự thật vô tình đánh nát tự tin của hắn.
Tiểu quốc vương trước mắt này, dùng một quyền nhẹ nhàng, liền dễ dàng phá nát sơ giai thổ hệ đấu khí cấp tứ tinh mà Ha Seung-Jin vẫn lấy làm kiêu ngạo, sau đó, một cỗ lực lượng cuồng bạo không biết thuộc tính nháy mắt đánh vào trong cơ thể hắn, răng rắc răng rắc đánh nát xương hai tay hắn.
- Điều này sao có thể? Chẳng lẽ hắn đã đột phá tới thực lực ngũ tinh cấp?
Nháy mắt tự tin bị chà đạp, bị Tôn Phi một quyền đánh nát toàn bộ kiêu ngạo cùng chỗ dựa, sự thật quá khó chấp nhận lúc này làm cho Ha Seung-Jin theo bản năng khuếch đại thực lực Tôn Phi, mà cũng chính là ý nghĩ này, làm cho hắn mất sạch dũng khí giao thủ, ngay khi người còn đang bắn trên không trung, đấu khí điên cuồng vận chuyển, quất hoàng sắc đấu khí quang diễm lóe ra, giống như lúc trước khi đánh nhau, chỉ trong giây lát đã hóa thành một đống bùn đất hình người, rồi chui vào phía trên mặt đất biến mất không thấy gì nữa.
- Ta khinh! Sợ sao?
Tôn Phi hừ một ngụm, mắng:
- Thể loại này còn muốn đi làm sát thủ?
Đuổi!
Tráng hán này khẳng định biết một ít tin tức mà Tôn Phi cần, cho nên quốc vương bệ hạ làm sao có thể cam tâm cứ như vậy thả đi một cái manh mối trọng yếu? Hắn hướng về sau vẫy tay một cái, con đại hắc cẩu nãy giờ bộ dáng uể oải nằm chờ gầm một tiếng, theo trên mặt đất nhảy dựng lên hóa thành một đạo gió xoáy lao tới, Tôn Phi bật nhảy ngồi trên lưng nó, đuổi theo khí tức tráng hán để lại.
Tôn Phi không phải không thừa nhận, Tiềm Hành Thuật của thổ hệ đấu khí dưới hoàn cảnh như vậy đích xác phi thường lợi hại. Đặc biệt Ha Seung-Jin đã đem loại đấu khí này tu luyện tới thực lực tứ tinh sơ giai, quỹ tích tiềm hành hàng thêm khó có thể nắm lấy, hơn nữa, Ha Seung-Jin tựa hồ tiêu phí rất lớn công phu tu luyện cho Tiềm Hành Thuật, thế nên khi hắn sát nhập vào mặt đất thì một chút tung tích cũng không thể nhìn ra, thật giống như vừa rồi những chuyện phát sinh trong ngõ hẹp đều chỉ là ảo giác, cho tới bây giờ không có xuất hiện qua người nào là Ha Seung-Jin.
Đáng tiếc chính là, tráng hán này đã bị thương, không thể thực hiện tiềm hành hoàn mỹ.
Hơn nữa Tôn Phi đã sớm xác định khí tức của hắn, cho nên vẫn có thể tra ra, Tôn Phi một bên cẩn thận cảm thụ khí tức của thổ hệ đấu khí, một bên thúc vào hông đại hắc cẩu ra lệnh nhanh chóng đuổi theo.
Ha Seung-Jin phi thường giảo hoạt.
Sau khi tiến vào mặt đất, hắn tận lực thu liễm khí tức của mình, đồng thời chậm rãi khôi phục lại thực lực.
Tràng cảnh chạy trốn chết như thế này không phải là lần đầu hắn trải qua.
Hắn từng chạy trốn dưới sự đuổi giết của một gã cao thủ lục tinh cấp.
Cho nên sau khi trải qua bước đầu kinh hoảng, hắn dần dần bình tĩnh trở lại, thực không ngờ, tiểu quốc vương không hề có chút danh tiếng kia lại là một cao thủ ngũ tinh cấp, phát hiện ngoài ý muốn này khiến hắn đủ kinh hãi, lại cảm thấy may mắn, may mắn chính mình phản ứng nhanh chóng, sau một chiêu biết không phải đối thủ, không có chút chần chờ, lập tức chạy xa, mới không nằm lại dưới tay tiểu quốc vương kia.
- Chuyện này, nhất định phải mau chóng báo cho Al Bina vương tử điện hạ, nếu không, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng kế hoạch tiếp theo.
Dưới mặt đất, Ha Seung-Jin gian nan đi tiếp, cánh tay bị thương nghiêm trọng ảnh hưởng tới tốc độ tiềm hành của hắn.
May mắn đối với hắn mà nói, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, không cần lo sau khi trở về không báo cáo được kết quả.
Nhưng là, đúng lúc này, dị biến phát sinh…
Rầm rầm!
Hai tiếng nổ đột nhiên truyền đến, Ha Seung-Jin hơi ngây người một lúc, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, tiếp theo bỗng cảm thấy hai cỗ lực lượng thật lớn từ đỉnh đầu, đào phá lớp đất dày phía trên, lấy một thế không thể ngăn chặn mà đập xuống.
- Đáng chết!
Cái tên tiểu quốc vương kia đuổi tới.
Hắn cậy mạnh trực tiếp chui xuống đất tập kích ta? Nhưng mà… Cái tên đáng chết này sao lại biết được tung tích tiềm hành dưới đất của ta?
Thời khắc nguy cấp, Ha Seung-Jin cũng không suy nghĩ được nhiều.
Hắn liều mạng không để ý đến thương thế ra sức xông về phía trước, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra, lúc này mới khó khăn lắm tránh được tập kích, hai cỗ lực lượng như lốc xoáy kia xuyên thấu qua bùn đất đập tới sát sau lưn hắn, rồi đi tiếp không biết bao nhiêu sâu, mới dần dần tan biến.
Còn không có đợi hắn phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe bên tai lại là rầm rầm hai tiếng, lại tiếp tục hai cỗ lực lượng thật lớn xuyên bùn đất lao tới, địa chỉ là phương vị Ha Seung-Jin đang đứng, như thể có thể nhìn xuyên.
Ha Seung-Jin hoảng hốt.
Chỉ có thể liều chết tăng tốc mà chạy.
Liều mạng chạy trốn khi trọng thương, điều này làm cho thương thế hắn càng thêm nguy kịch.
Trên mặt đất.
Đặc hắc cẩu “Hắc Toàn Phong” lúc này thật sự hóa thành một con lốc xoáy màu đen (hắc toàn phong), vẽ thành một lộ tuyến kì dị trên mặt đất mà điên cuồng lướt theo, Tôn Phi không ngừng từ trên lưng đại hắc cẩu nhảy lên, lăng không mà nện từng quyền từng quyền oanh kích trên mặt đất, bụi đất tung tóe, chỉ thấy mỗi quyền vừa nện xuống là khiến mặt đất như nổ tung, khe nứt chằng chịt như mạng nhện lan dần khắp tứ phía.
Lực lượng cơ thể cự đại của người man rợ cấp 21 dồn vào mỗi quyền, trực tiếp xuyên thấu qua mặt đất, làm cho Ha Seung-Jin phía dưới như là con chuột liều mạng chạy trốn.
Kỳ thật ở mười mấy giây đồng hồ trước, Tôn Phi thiếu chút nữa đã mất dấu tráng hán này.
Nhưng là thời khắc mấu chốt, đại hắc cẩu “Hắc Toàn Phong” lại thể hiện ra năng lực truy tung làm Tôn Phi nghẹn họng —— sau khi trải qua cải tạo của “Người Khổng lồ xanh dược tề”, súc sinh này chẳng những lực lượng bạo tăng hình thể biến hóa mà cả khứu giác linh mẫn đặc trưng của loài cũng được đề cao vô vố lần, dưới tốc độ cao như vậy, “Hắc Toàn Phong” chỉ cần dí cái chóp mũi hít hít trên mặt đất, là có thể tìm được vị trí của Ha Seung-Jin, không có một lần sai lầm.
Súc sinh này quả thực chính là một dụng cụ GPS (hệ thống định vị toàn cầu) dẫn đường.
Vì thế một người một chó, như là mèo đuổi chuột, kịch liệt mà đuổi theo Ha Seung-Jin.
Kỳ thật, Tôn Phi có thể thoải mái bắt tráng hán đang lẩn trốn trong lòng đất chui lên, nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến, mình là muốn truy ra nguồn gốc, nên có khi cứ ở phía sau hắn đuổi theo, nói không chừng còn có thể tìm được vài kẻ đứng sau tấm màn, sẽ có càng nhiều phát hiện, cho nên hắn mới chỉ là ra tay bức bách, cũng không lập tức đánh đòn chí mạng.
Oanh oanh oanh oanh!
Từng quyền từng quyền oanh kích trên mặt đất, mỗi một quyền đều là sát ngay sau Ha Seung-Jin, Tôn Phi như đang chơi trò mèo vờn chuột, một người một chó nhàn nhã vui vẻ, mà mục tiêu của Tôn Phi có vẻ cũng sắp lộ ra, bởi vì phương hướng mà Ha Seung-Jin đang chạy tới rốt cục dần dần trở nên rõ ràng.
Không ngờ là hướng tới khu vực dịch quán của Hương Ba Thành.
Đó là nơi sứ đoàn các nước tới chúc mừng Tôn Phi chính thức đăng cơ cư ngụ.
- Đồ chó hoang, quả nhiên là bọn này từ bên ngoài đến phá rối... Lão tử liền đến xem, rốt cuộc là người nào tìm chết, dám đến tính kế lão tử?
Tôn Phi một đường đuổi theo.
Lúc này sắc trời đã tối đen, trên đường vắng người đi lại.nhưng binh lính đóng quân thủ hộ tại phụ cận dịch quán, nghe thanh thế ầm vang kia, lập tức hò hét lao tới ngăn cản.
- Lui ra!
Tôn Phi xa xa hét lớn một tiếng:
- Ta ra lệnh toàn bộ binh lính lập tức rút khỏi khu vực dịch quán, nơi này không cần phải bảo vệ!
- A... Là Alexander bệ hạ!
Binh sĩ rất nhanh liền nhận ra thân ảnh cưỡi trên con đại hắc cẩu đang đại triển thần uy chính là quốc vương Alexander bệ hạ, bất quá không biết địch nhân ở phương nào, nhưng nghe được mệnh lệnh, toàn bộ binh lính không có chút nào chần chờ, nháy mắt như thủy triều rút khỏi phụ cận dịch quán.
Tôn Phi không hề đình chỉ, một đường đuổi vào khu dịch quán.
Lần này sứ đoàn các quốc gia tới Hương Ba Thành tổng số khoảng hơn hai mươi, toàn bộ được an bài tại khu chiêu đãi dịch quán, trước đó Tôn Phi không hề tới đây chào đón vương tử các quốc gia cùng đám sứ thần, cho nên đối với hoàn cảnh nơi này không mấy quen thuộc, đành phải phó mặc đại hắc cẩu một đường đuổi theo tiến vào.
Thanh thế như vậy rất nhanh đã kinh động nhóm sứ thần bên trong dịch quán.
- Người nào, dám can đảm đến nơi đây giương oai?
- Càn rỡ, hoàng tử điện hạ đã muốn nghỉ ngơi, là ai không muốn sống nữa?
- Đem hắn bắt lại cho ta...
Mấy tiếng hò hét phẫn nộ theo hai bên trong sân viện không ngừng truyền tới, chỉ là tốc độ của Tôn Phi cùng đại hắc cẩu thật sự quá nhanh, người bình thường không nhìn thấy nổi chuyện gì, chỉ cảm thấy trước mắt một trận cuồng phong quét qua, sau đó ầm vang mấy tiếng đã ở tít xa, cũng có vài cao thủ thấy được rõ ràng, nhưng khí tức một người một chó kia lộ ra, làm cho bọn hắn dập tắt ý định ra mặt.
Lại đuổi theo đại khái hơn hai trăm thước, Ha Seung-Jin ẩn vào một tòa thạch bảo to lớn trong sân, chạy trốn thục mạng.
- Xem ra tìm được ngọn nguồn rồi.
Tôn Phi cưỡi trên lưng đại hắc cẩu, vèo một cái nhảy qua bức tường cao bốn thước, vọt vào trong sân, xung quanh nhất thời có mấy chục danh hộ vệ lao tới, nhưng trong bọn họ thực lực mạnh nhất cũng chỉ là nhất tinh võ sĩ, dưới khí tức mênh mông như biển Tôn Phi tỏa ra, một đám đứng nguyên tại chỗ ngay cả hô hấp cũng có khó khăn, chứ đừng nói là hô to hay tiến lên cản trở.
Uông uông uông!
Đại hắc cẩu đưa cái mũi ngửi ngửi, hướng vào một tào thạch bảo phía xa xa trong sân mà sủa lớn.