Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 124: Giết người giống như giết gà.

Chương 124: Giết người giống như giết gà.


- Xem ra chúng ta đều đã quá coi thường ngươi, khiến ngươi ẩn tàng không ít thực lực.
Nữ nhân lẳng lơ Paris nở nụ cười phong tình vạn chủng, bạch y phiêu diêu xuất trần, lộ ra một đôi chân dày trắng như tuyết khiến kẻ khác ngắm nhìn trân trối, nàng cười tươi như hoa nói:
- Alexander, lời hứa hẹn của ta vẫn có hiệu lực như cũ, nếu ngươi thề độc nguyện dốc sức vì Domingos điện hạ, hết thảy những phát sinh vừa rồi sẽ coi như không có, những gì ngươi muốn cũng đều có thể... Cho dù là ngươi muốn ta cũng có thể!
Paris nói tới chỗ này, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra một mảng ửng đỏ mê người, ai từng được thấy qua vẻ rụt rè e lệ của vưu vật nhân gian nắm giữ siêu cấp đại thế lực này? Dưới ánh nắng vàng trên đỉnh Đông Sơn dưới, vô số nam nhân nhất thời xịt máu mũi, thậm chí ngay cả quân thần Arshavin cũng phải đem ánh mắt nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt thế này nữa.
Thế nhưng…
- Ta nhổ vào, bác gái, ngươi già lão như vậy, còn ở nơi này tạo dáng, lớn lên xấu không phải là lỗi của ngươi, nhưng chạy đến đây dọa người thì chính là đại tội, ngươi làm như lão tử chưa từng gặp qua nữ nhân sao?
Tôn Phi khinh thường trợn mắt nhìn.
Không thể không thừa nhận, Tôn Phi này há mồm nói ra toàn những lời ác độc.
Một câu mắng chửi làm cho Paris đương trường biến sắc, vài người khác thiếu chút nữa cười nước miếng văng tung tóe.
Paris toàn thân không có chỗ nào không lộ ra là một vưu vật thành thục mê người, quả thực là đẹp tới mức cực hạn của nữ nhân, ở đế đô St. Petersburg không biết có bao nhiêu vương công quý tộc nằm mơ cũng muốn lấy nàng làm thê tử, trên phố đồn đại ngay cả Yashin điện đế đối với nàng cũng có hảo cảm, thế mà lại bị Tôn Phi mỗi lần mở miệng không phải gọi “bác gái” thì cũng là chửi mắng, làm cho Paris vốn thanh tao bình tĩnh từ trước đến nay tức giận đến run người, vẻ mặt đang tươi cười liền trắng bệch.
- Đồ không biết sống chết, chết đi cho ta!
Phía sau Paris, thích khách áo trắng sử dụng trảo hừ lạnh một tiếng, đột nhiên biến mất tại chỗ, giống như hòa tan trong không khí, một chút lay động hay tàn ảnh đều không để lại. Thật hiển nhiên, thích khách đáng sợ này đã ẩn mình vào trong hư không, đang chuẩn bị một kích trí mệnh.
Bất quá Tôn Phi chỉ bình tĩnh nâng Tử Thanh song kiếm, cười hì hì thờ ơ đứng nguyên tại chỗ, coi như không thấy một màn như vậy xuất hiện.
- Cẩn thận, đây là duệ kim đấu khí, “phá không ẩn thân thuật” !
Tử y thiếu nữ đang ngồi vận công chữa thương đột nhiên mở hai mắt, khuôn mặt mảnh khảnh tú lệ mang theo thần sắc khẩn trương, chứng kiên Tôn Phi đứng im như thế, nhịn không được liền mở miệng ra nhắc nhở.
Tôn Phi cười hì hì ném một ánh mắt cảm tạ hướng về cô gái xinh đẹp.
Cùng lúc này, dị biến phát sinh…
Đột nhiên trong không khí rét lạnh thấu xương có thể thấy được từng gợn sóng trong suốt, giống như trên mặt nước nổi lên một đóa yêu hoa kỳ dị, lợi trảo màu trắng gần như trong suốt từ bên trong.xuyên qua đóa yêu hoa này trong nháy mắt xuất hiện bên người Tôn Phi, giống như trong đêm khuya tăm tối đột nhiên xuất hiện một quỷ trảo u minh, mang theo tốc độ vượt qua phản ứng nhân loại, đâm vào ngực Tôn Phi.
Máu, từng giọt từng giọt.
Từ trên bạch sắc cương trảo che kín lân giáp kia chảy xuống.
Dần dần, thân ảnh bạch y thích khách từ từ hiện ra trước mặt Tôn Phi, trên mặt của hắn mang theo nụ cười đắc ý và dữ tợn, khóe miệng nhếch lên tràn ngập vẻ tàn nhẫn, thậm chí cố ý vặn vẹo chiếc lợi trảo đang cắm trong cơ thể Tôn Phi, hắn thích chứng kiến loại ánh mắt cầu xin và tuyệt vọng của đối thủ.
Chung quanh những tiếng kinh hô vang lên không thể ngăn chặn được.
Đa số trong lòng những người phe trưởng công chúa vừa nhen nhóm lên hy vọng đã nhanh chóng bị tan biến, thậm chí còn có người thầm mắng thầm tiểu quốc vương là đồ con lợn, tưởng nhờ được ai ngờ... Mà bên kia, đám người trên tay buộc vải đỏ của Shenhua quốc, Chanba quốc lộ rõ sự vui mừng trên, ánh mắt nhìn Tôn Phi tràn ngập sự hài hước, khinh thường cùng một ít thương hại, theo loại nhìn thấy một người không tự lượng sức mình lại muốn diễn một vai hề nổi bật.
- Ngươi hiện tại... Còn có thể kiêu ngạo như lúc vừa nãy sao?
Bạch y thích khách nhẹ nhàng mà vặn vẹo cánh tay mang theo lợi trảo của mình, như muốn thư giãn năm ngón tay đang cắm trong người tiểu quốc vương, như vậy mới càng làm cho đối thủ cảm nhận được sự thống khổ khi thân thể bị xé nứt, cảm nhận từng giọt từng giọt máu mang theo sinh mệnh tuyệt vọng rời khỏi thân thể mình. Mặc dù tiểu quốc vương này thân thể cường tráng tới mức làm cho hắn có chút bỡ ngỡ, hắn có cảm giác được lợi trảo của mình bị kẹt cứng trong một khối cứng rắn như sắt thép, nhưng mà, dù cứng thì sao, cũng bị lợi trảo của mình phá hủy hoàn toàn đấu khí thông đạo bên trong, khóa cứng đấu khí của tiểu quốc vương này.
Thế nhưng…
- Ngu như bò, lão tử đương nhiên còn có thể càng hung hăng càn quấy hơn trước!
Khí thấy Tôn Phi cười đắc ý nói ra những lời này, bạch y thích khách trong lòng phát lạnh, lập tức nhận ra điều gì không thích hợp, nhưng khi hắn đang muốn vận chuyển đấu khí trực tiếp làm nổ nát thân thể đối thủ, đột nhiên quang diễm màu tím lóe ra, cánh tay phải chợt lạnh, đứt lìa từ bả vai, lưu lại trên thân thể của Tôn Phi.
Máu tươi từ trên bả vai phải bị đứt tuôn ra như nước suối.
Bạch y thích khách, thân hình rung động có nén nỗi đau kinh tâm phế liệt liều mạng chạy trốn, nửa thân trước của hắn đã bắt đầu hóa trong suốt, muốn hòa tan biến mất ở trong không khí, thế nhưng Tôn Phi tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội thoát đi như vậy, tay phải duỗi ra nhanh như tia chớp, nắm lấy đầu của bạch y thích khách.
- Ha ha ha, hiện tại còn muốn chạy? Đã muộn!
Tôn Phi cười ha hả.
Bạch y thích khách chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng được, kéo hắn đang trong tình trạng ẩn thân như nhổ củ cải trắng khiến hắn buộc phải hiện ra, cái cảm giác này giống như bị một quả núi nguy nga đè xuống.
- Không...
Hắn gào thét tuyệt vọng, điên cuồng vận chuyển toàn bộ tứ tinh duệ kim đấu khí, muốn thoát khỏi trói buộc để đào thoát, thế nhưng, bàn tay tóm chặt thiên linh cái đã phá hủy toàn bộ mọi sự giãy dụa của hắn, hắn kinh hãi điên cuồng hết lên, mặc cho hắn có giay dụa như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thừa nhân được lực lượng truyền từ trên đầu đi xuống, một tiếng ầm vang, quỳ gối trước mặt Tôn Phi.
Mà dưới mắt những người xung quanh, tiểu quốc vương sắp chết kia chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra ấn một cái, bạch y thích khách liền quỳ ở trên mặt đất, hai đầu gối lập tức đập vỡ tảng đá trên đất, một trận răng rắc vang lên, hiển nhiên, xương bánh chè của bạch y thích khách đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Tôn Phi liếm liếm máu tươi thấm ra bên khóe miệng, động tác này cơ hồ khiến cho mọi người xung quanh có cảm giác, giống như một ác ma khát máu đi ra từ trong địa ngục.
- Hiện tại đến phiên ta hỏi ngươi, trâu bò sao, còn có thể kiêu ngạo như vừa lúc nãy được không?
Một thanh kiếm màu xanh mang theo hàn khí nhè nhẹ gác lên cổ bạch y thích khách, Tôn Phi mỉm cười nhưng ánh nhìn dữ tợn.
Trong nháy mắt, toàn bộ dũng khí đều hóa thành hư ảo.
Bạch y thích khách không thể ngăn chặn cả người run rẩy lên, làm một gã thích khách, đôi lợi trảo của gã đã hành hạ đến chết không biết bao nhiêu người, hắn luôn luôn kiêu ngạo tự xưng làm người phát ngôn của tử thần, thế nhưng sau khi chính mình cảm nhận tử vong đang buông xuống, hắn cảm thấy sợ hãi như một tiểu cô nương:
- A a a, không... Cầu xin ngài... Tha ta... Xin ngài...
Thế nhưng, lời hắn còn chưa nói hết, lưỡi kiếm màu xanh sắc bén đã cắt vào da thịt hắn.
Bạch y thích khách thậm chí có thể cảm nhận được một cỗ hàn khí lành lạnh xâm nhập da thịt, cơ thể, mạch máu, khung xương, hắn muốn giãy dụa, muốn kêu gào, muốn cầu xin tha thứ, muốn rên rỉ.... Nhưng ác ma tàn khốc trước mặt này căn bản là không để cho hắn chút cơ hội nào, quá trình này thong thả và lâu dài, hắn thậm chí có thể cảm nhận được cả quá trình lưỡi dao sắc bén đang cắt vào cần cổ của chính mình, sau đó thấy được chỗ bị đứt một dòng máu đỏ mỹ lệ phun ra xối xả...
Hắn chứng kiến một khối thân thể mặc áo màu trắng không đầu giống như là một bao tải rách đổ ầm xuống mặt đất, máu nhuộm đỏ cả một khoảng.
Đó chính là bản thân của hắn.
Toàn bộ mọi người chung quanh đều choáng váng.
Tuy rằng hôm nay bọn họ đã chứng kiến vô số bạn bè cùng địch nhân của mình nằm xuống ở trước mắt, thế nhưng, Tôn Phi dùng lợi kiếm màu xanh từng chút từng chút chậm rãi đem bạch y thích khách một người thực lực tứ tinh đỉnh đem giết giống như giết gà, xem hắn vẩy ra những đóa huyết hoa nhuộm đỏ trời xanh... Một màn này làm cho thần kinh mọi người trực tiếp rung động.
Bọn hắn cảm nhân được sự phẫn lộ lạnh thấu xương của tiểu quốc vương này.
Phẫn nộ ngập trời.
Ngay cả hai người vốn luôn mang theo vẻ mặt bình tĩnh như trưởng công chúa và Paris rốt cuộc cũng phải biến sắc, trong lòng rốt cuộc không nhịn được tự hỏi mình:
- Ta có phải hay không trong lúc vô tình đánh thức một ác ma đang ngủ say?
Ngay cả đám chim kền kền đang bay dày đặc che cả bầu trời, cũng cảm nhận được sát khí phóng lên cao, kêu lên chói tai hoảng sợ, bay quanh ở trên không trung, không dám hạ xuống.
Trừ bỏ những tiếng kêu oa oa ao của kền kền, cả đỉnh Đông Sơn chỉ còn nghe thấy được thanh âm của hơi thở.
- A, lại chết thêm một người, ừm, lão tử lại sảng khoái thêm một chút nữa.
Tôn Phi như cũ, dùng ống quần để lau vể máu loang lổ trên thân kiếm, sau đó sờ sờ cằm, khiến nửa cánh tay của bạch y thích khách còn cắm trên người hắn lay động theo, gây ra chút cảm giác đau đớn, Tôn Phi nhíu nhíu mày, động tác kế tiếp của hắn, trực tiếp làm cho những người có mặt tại Đông Sơn đỉnh phải run rẩy.
Tôn Phi lại trực tiếp tóm lấy cánh tay cụt mang theo huyền cương lợi trảo rồi mạnh mẽ rút ra, lợi trảo dính đầy máu tươi cùng da thịt, thậm chí còn mang theo mảnh vụn xương cốt trắng hếu, đổi lại là người khác, chỉ sợ đau đớn như thế đã chết đi, nhưng trên mặt tiểu quốc vương này lại không có chứng kiến một tia thống khổ hay đau đớn nào.
Động tác này giống như sét đánh trên trời cao, trong nháy mắt oanh kích vào thần kinh của mọi người.
- A a a a a, ma quỷ, hắn là ma quỷ...
Bên trong sứ giả của các nước đứng sau Paris, rốt cục có một hộ vệ giống như bị sợ hãi đến choáng váng, như sói kêu quỷ khóc xoay người bỏ chạy, muốn thoát khỏi địa phương địa ngục này, thế nhưng hắn vừa chạy được năm sáu bước, một chuyện không thể ngờ được đã xảy ra…
Xẹt ….. tê…. tê…. !
Liên tiếp những luồng bạch sách thiểm điện (tia chớp màu trắng) từ trên tời đột nhiên đánh lên mặt đất, luồng điện cường đại đánh trúng thân thể của hộ vệ vừa bỏ chạy, trong khoảng khắc, gã hộ vệ này ngay cả giãy dụa cũng không kịp liền biến thành một đoạn cháy đen.
- Trời ạ, đó là... không ngờ đó lại là cạm bẫy điện hệ ma pháp!
Có người kinh hô lên không thể tưởng tượng được.
Tôn Phi cười ngoác cả miệng, không che giấu chút nào biểu tình đắc ý của minh:
- Oa ha ha ha ha, đúng vậy, chính là cạm bẫy ma pháp. Các ngươi không nghĩ đến lúc lão tử giả chết không làm ra chuyện tình gì sao? Oa ha ha ha ha, cạm bẫy ma pháp đã che kín toàn bộ đỉnh Đông Sơn này, ai dám chạy loạn, liền giống tên tên kia biến thành một đống cháy xém!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất