Chương 144: Hình ảnh cả đời khó quên.
Hương Ba Thành.
Người phía trên, địch phía dưới.
Từ trước đến giờ luôn ở trong thành, Trưởng công chúa Natasha không biết từ khi nào đã xuất hiện trên tường thành, nữ kiếm sĩ Suzanne cùng đại kị sĩ trưởng Roman Pavlyuchenko một tả một hữu hộ vệ bên cạnh, phía sau là hơn hai mươi kỵ sĩ võ trang đầy đủ.
- Điện ha, có muốn hay không ta đi ra lệnh cho bọn họ lập tức đình chỉ tấn công?
Kỵ sĩ trưởng Pavlyuchenko cau mày, nhìn liên quân giống như nước lũ cuồn cuộn phía xa, lại nhìn một trăm tên binh sĩ bộ dạng đứng không vững của Hương Ba Thành, trong lòng hắn có điểm lo lắng, không biết tên quốc vương Alexander kia đang đùa cái gì, nhưng bất kể thế nào, chủ động triệt tiêu đi năm mươi “Triết Biệt cấp” Thần Xạ Thủ, quả thực là một sai lầm. Là một cao thủ chiến thuật kinh qua trăm trận, ở phương diện này Pavlyuchenko có quyền phán xét, nếu để cho hắn chỉ huy năm mươi “Triết Biệt cấp” Thần Xạ Thủ, hắn hoàn toàn đủ tin tưởng trong thời gian ngắn nhất đem đạo quân ô hợp của liên quân toàn diệt dưới thành.
- Một đám lợn cùng một đầu sư tử đọ sức, căn bản không cần chúng ta nhúng tay vào!
Trưởng công chúa lawscs đầu:
- Roman, hôm nay có lẽ ngươi sẽ phát hiện được một điểm ý tứ, đem phong cách tác chiến của Alexander nhớ kỹ, có lẽ sẽ hữu dụng với ngươi đó!
- Tuân mệnh, điện ha!
Đại kỵ sĩ trưởng cúi đầu, bất quá hắn nhíu nhíu mày, nói:
- Nhưng là nhân số kém quá xa nhau, Hương Ba Thành đối mặt dù sao cũng là cửu quốc liên quân a!
- Cửu quốc liên quân? Ha ha, Roman, ngươi thật sự là quá đề cao bọn hắn, ta không thấy cái gì là Cửu quốc liên quân, nhìn qua chỉ là một đám ngu xuẩn biến chất sa đọa được đế quốc bảo hộ, một cái nước phụ thuộc cấp ba nho nhỏ cùng năm sáu nước phụ thuộc càng thêm nhỏ bé, ha ha, quốc vương của bọn hắn đã ở trong thời gian hòa bình quá dài nên đầu mục nát cả rồi, trừ bỏ mỹ tửu cùng nữ sắc thì chả còn cái gì cả. Azeroth đại lục chính là một mảnh nguy cơ mai phục khắp nơi, mà những kẻ này lại sớm thoái hóa ngồi không mà hưởng lợi, nếu không có Đế quốc phù hộ thì đã sớm trở thành thịt tươi dưới vuốt ‘Mãnh thú’, đánh mất cơ hội được tiếp tục sinh tồn. Bọn hắn đã đánh mất vinh quang cùng trách nhiệm của vương giả chân chính, cho dù là rút ra một đội trưởng nho nhỏ ở “Thiết Huyết Doanh” trong đế đô cũng lợi hại hơn nhóm quốc vương này gấp trăm lần. Nếu Alexander ngay cả điểm phiền toái nho nhỏ đó cũng không giải quyết được, vậy hắn làm sao xứng với nam nhân lãnh huyết đã chiến thắng ma nữ Paris kia!
Trưởng công chúa không ngờ lại nói rất nhiều.
Còn hơn tình cảnh trước mắt của Hương Ba Thành, càng làm nàng lo lắng chính là khốn cảnh của Zenit đế quốc.
Các nước phụ thuộc đã sa đọa đến trình độ như vậy thì chiến lực cùng căn cơ liền đế quốc trong lúc bất tri bất giác cũng đã bắt đầu thối rữa, nhưng đám quý tộc cùng công tước ở đế đô vẫn hứng thú tranh giành quyền lợi với nhau, không chút nào nhận ra nguy cơ sắp đến, thân thể Yashin đại đế ngày càng yếu, biên cảnh phía bắc thì bị nhất cấp đế quốc Spark, nhất cấp đế quốc Energy, nhị cấp đế quốc Saint-Germain, tam cấp đế quốc Lyon như hổ rình mồi, vận sức chờ phát động, đế quốc Zenit nhìn như ca múa mừng cảnh thái bình nhưng kỳ thật đã sớm ở vào thời kỳ gió thổi mây vần, tùy thời đều có thể bị tiêu diệt.
Tình cảnh đế quốc Zenit còn khó khăn hơn so với tình cảnh trước mắt của Hương Ba Thành vô số lần.
Trưởng công chúa sở dĩ ở lại Hương Ba Thành, trừ bỏ đối với thực lực của tiểu quốc vương Alexander có chút tò mò, ngoài ra còn có ý lôi kéo, thêm nữa là muốn xem tiểu quốc vương thần kỳ này làm như thế nào để thống trị Hương Ba Thành đã sớm biến thành một bãi rối tung rối mù này, có lẽ nàng có thể học được một chút thú vị gì trong đó, tương lai đại ca Arshavin giành được vương vị thì có thể tham khảo.
Mà sự thật cũng không làm cho trưởng công chúa thất vọng.
Tuy rằng không đến nửa tháng nhưng tiểu quốc vương đã xây dựng được một hệ thống hành chính kỳ dị, càng không thể tưởng tượng được là dùng mười hai pho tượng dũng sĩ bằng đồng làm bộ luật, khiến cho trưởng công chúa rung động khó nói thành lời. Nhất là nội dung bộ luật này cực kỳ hoàn thiện, trưởng công chúa rất khó tin tưởng là nó xuất hiện trong tay của một thiếu niên vừa tròn mười tám tuổi, nàng không thể tìm ra tì vết gì trong đó, hoàn toàn có thể rập khuôn dùng cho Zenit đế quốc... Đáng tiếc, với trí tuệ của trưởng công chúa cũng hiểu được, với thế lực rắc rối khó gỡ của đế quốc Zenit thì khi áp dụng bộ pháp luật này sẽ gặp lực cản quá lớn, chỉ sợ Hoàng đế cũng không thể gánh vác được.
Ở phương diện này, trưởng công chúa có chút hâm mộ Alexander, nắm trong tay một Hương Ba Thành nho nhỏ, muốn làm thế nào được thế ấy. Tôn Phi mượn đao giết người, mượn một trận trên đỉnh Đông Sơn làm ra một cuộc thanh trừ các quý tộc đối lập bên trong thành, cái này càng chứng minh chỗ thần kỳ của tiểu quốc vương, nếu ai dám xem thường hắn, chỉ sợ cuối cùng cũng không biết là chết như thế nào.
Trường hợp trước mắt nhìn như mạo hiểm, nhưng có lẽ chỉ cần nàng hiện thân ra lệnh một tiếng, tuyệt đối cái gọi là cửu quốc liên quân sẽ lập tức rút lui, nhưng nàng lại không muốn làm như vậy. Quốc vương Hương Ba Thành nho nhỏ trước đó đã làm cho nàng rất nhiều rung động, trưởng công chúa có thể khẳng định, cục diện như thế tuyệt đối là hắn sắp đặt, không hề nghi ngờ, một chuyển biến làm cho kẻ khác bất ngờ sẽ xuất hiện.
Lại nói, lấy thực lực của hắn, cho dù là hơn hai nghìn quân đột phá đến trước mặt hắn, thì có lợi ích gì đây? Tên kia cưỡi một con chó, tay nắm hai thanh kiếm, cho dù là một mình hắn cũng có thể đem hai nghìn người toàn bộ giết sạch đi?
Cuộc chiến đỉnh Đông Sơn, tư thế vô địch cuồng ngạo của Tôn Phi đã khắc thật sâu trong lòng trưởng công chúa.
...
...
Nhìn thấy địch nhân tiến đến như hồng thủy vỡ đê, Tôn Phi đắc ý nở nụ cười, xem ra đem một đám mỹ nữ để trước trận, đích thật là dễ dàng kích thích hormne của nam nhân a, cái này, cửu quốc liên quân đối diện từ trên xuống đướ đều váng đầu, lập tức toàn bộ đều không muốn sống nữa.
Trên gò núi, cờ lệnh màu đỏ phất phơ trong gió.
Trận hình Hương Ba Thành bắt đầu thay đổi, hơn mười tinh thiết tháp thuẫn to lớn ở phía trên cùng mở ra một lối đi, sau đó là hơn ba mươi đại hán hai tay nắm chặt cự phủ, chủ động tiến lên đón địch, lấy một khí thế chưa từng có từ trước đến nay xông tới.
Thoạt nhìn, tựa hồ đây là toàn bộ ứng biến của Hương Ba Thành.
Ba mươi đấu một ngàn năm trăm.
Chênh lệch nhân số quá xa rồi.
Giống như là một con suối nhỏ sắp khô cạn đón nhận một dòng sông lớn quay cuồng đổ tới, giống như là một con chó vừa mới tập đi gặp một con mãnh hổ ngạo khiếu sơn lâm, hai tướng va chạm thì cho dù là ngu ngốc cũng có thể dùng đầu ngón chân đoán được ——ở dưới lực lượng như vậy, ba mươi người cầm cự phủ xông lên có khác gì chịu chết, ngay cả một chút thời gian chống đỡ để cho quốc vương chạy trốn cũng không có, cả một chút bọt sóng cũng không lật lên nổi, sẽ bị trọng trang bộ binh nuốt sạch, xương cốt cũng không còn.
Bất quá, mặc dù là nắm giữu ưu thế tuyệt đối, nhưng bị một màn khoa trương lúc trước, nhóm quốc vương cửu quốc liên quân bị trưởng công chúa nhận định là ‘Ngu xuẩn như heo’ rốt cuộc cũng bảo lưu lại một chút bình tĩnh.
Bọn hắn cũng không tự mình thúc ngựa xông lên trước.
Mà như cũ đứng nguyên tại chỗ, dưới sự bảo vệ của bọn thị vệ yên lặng quan sát chiến cuộc.
Mỗi quốc vương đều cẩn thận bảo lưu một bộ phận chiến lược, cũng không đem toàn bộ binh lực đều xông lên, ít nhất là Chishui quốc vương cũng lấy được một chút bình tĩnh, phất tay tạm ngưng “Gót sắt Viêm Thần” trọng trang kỵ binh đoàn xung phong, đứng tại chỗ đợi lệnh.
Đương nhiên, cái này không cùng anh minh sáng suốt không có quan hệ, đơn giản chỉ là người yếu đuối có cảm giác đối với nguy hiểm vượt xa phàm nhân.
Bọn hắn bị chiến thuật quỷ dị của Hương Ba Thành làm sợ hãi.
Trong chiến trận, khoảng cách giữa ‘Suối nhỏ’ cùng ‘Sông lớn’ còn không đến năm mươi thước, hai bên đã có thể chứng kiến biểu tình dữ tợn cùng sát khí trên mặt đối phương, trong đội hình trọng trang bộ binh xông lên đầu tiên là thổ hệ võ sĩ tay cầm đại kiếm, bước chân dần nhanh hơn, cả người thổ hoàng sắc quang diễm bắt đầu khởi động, điên cuồng hét lên khích lệ sĩ khí.
Còn không đến ba mươi thước.
Đúng lúc này...
Hống hống hống rống! ! ! !
Ai cũng không ngờ, tấn công đầu tiên là ba mươi đại hán Hương Ba Thành, bọn hắn đột nhiên ngửa mặt nổi giận gầm lên một tiếng, giống như là bình địa nổi lên sấm sét kinh người, sau đó còn không đợi địch quân kịp phản ứng, chỉ thấy trận hình nhóm tráng hán đột nhiên tản ra, cơ hồ bày ra một đường thẳng tắp, sau đó ở mỗi người chạy băng băng đột nhiên hai tay nắm thật chặt đầu mút của cán phủ, lấy quán tính khi chạy nhanh làm tá lực xoay tròn tại chỗ, thân thể như là con quay đem cự phủ ném ra ngoài.
Đáng tiếc ở thế giới này không ai chơi môn ném đĩa, nếu không bọn họ đối với động tác này phi thường quen thuộc.
Ô ô ô ô!
Cự phủ xoay tròn với tốc độ cao, hóa thành ba mươi đạo ô quang, xé rách không gian hướng tới nhóm trọng trang bộ binh trước mặt mà bổ đến.
Nguyên bản nhóm bộ binh Shenhua quốc đang vui vẻ chạy trước tiên nháy mắt muốn khóc rồi.
Thần a!
Ai có thể nghĩ đến tên gia hỏa này đột nhiên lại chơi ám chiêu? Trước lực lượng khác xa nhau như thế lại dám cầm món vũ khí duy nhất trong tay ném đi.
Chạy đầu tiên cũng là tên thổ hệ võ sĩ kiêu ngạo nhất, dưới phủ nhận như vong hồn đòi mạng, hắn chỉ kịp nằm úp sấp xuống, mũ giáp bị kình phong sắc bén trực tiếp quét bay, tiếp theo chỉ nghe thấy phía sau một trận thanh âm vang giòn của xương cốt, khôi giáp cùng mũi kiếm va vào nhau truyền đến, sau đó khắp bầu trời máu loãng cùng chân tay bị cắt cụt tung bay. Mà đám binh lính theo sát phía sau, trong lúc hắn kinh ngạc nhìn lại, thấy được một hình ảnh khiến cả đời khó quên.