Chương 16: Lại rớt đồ.
Tôn Phi cố nén giận dữ, cắn răng nói ra từng chữ vấn đề thứ ba: “Ta muốn biết có thể đem vật phẩm và trang bị ở đây đưa tới thế giới của mình không? Nữ tu sĩ An Tạp Lạp tôn quý, ngươi hiểu ý ta chứ nhỉ?”
Tôn Phi đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần bà nương này nói thêm câu nào đại loại như “Ý chỉ của thần linh” hoặc là “Ta không biết”, hắn sẽ không ngần ngại nhào tới khuôn mặt dưới tấm áo choàng kia mà động thủ. Về phần hậu quả? Mẹ kiếp, Hắn lúc này không quản được nhiều như vậy.
Nhưng may mắn sao An Tạp Lạp lại không hề trả lời như thế.
“Mạo hiểm giả trẻ tuổi, ngươi vào thời khắc này phải nhớ kỹ một phép tắc: trong hắc ám thế giới này, muốn được thứ gì đều phải bỏ ra một cái giá lớn. Hắc hắc, chỉ cần ngươi có thể đem ra một đồ vật làm ta thỏa mãn, bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
“Ý ngươi tức là chỉ cần bỏ ra một giá lớn, ta có thể lựa chọn hỏi bất kỳ điều gì phải không?”
“Người trẻ tuổi, đây là vấn đề thứ tư của ngươi sao?”
Bà nương chết tiệt, rộng rãi một chút thì ngươi chết à? Tôn Phi tức giận mắng một tiếng trong lòng, nhưng bên ngoài lại biểu hiện cực kỳ bình thường, Vẫn một bộ cung kính, hắn khẽ sờ cằm tựa như suy nghĩ rồi dứt khoát lắc đầu nói: “Không tính, đương nhiên là không tính. Đừng đùa như thế chứ.”
Nói thật lòng, Tôn Phi bị hình tượng tham lam của An Tạp Lạp làm cho sợ hãi, để tranh thủ thời gian hắn vội đưa ra vấn đề thứ tư vốn đã được nghĩ sẵn từ lâu: “Tại sao ta bị cưỡng chế ly khai nơi này? Âm thanh trong đầu ta là sao?”
“Đó chính là phần hướng dẫn để ngươi có thể tiến tới đây. Hài tử, nhờ tinh thần lực chèo chống mà ngươi có thể tồn tại, hoạt động trong thế giới này. Tất nhiên là ngươi có thể tồn tại vĩnh viễn ở đây, thế nhưng hiện tại thì không được. Với tiêu chuẩn tinh thần lực hiện giờ ngươi chỉ có thể tồn tại ở đây bốn giờ đồng hồ mà thôi.”
“Tinh thần lực? Thì ra là thế.”, Tôn Phi chợt tỉnh ngộ nghĩ.
Sau khi nghe An Tạp Lạp nói xong, hắn không do dự xoay người rời đi. Hắn sợ nếu còn ở nơi này sẽ không chịu nổi mà làm ra mấy việc gì đó bị mọi người căm phẫn với bà nương An Tạp Lạp này. Tên cùi bắp nào dám nói rằng NPC chỉ biết ngu ngốc trả lời những câu hỏi lập trình sẵn từ trước vậy? Tôn Phi cũng là bởi vì tin vào điều này nên đã quá khinh địch, kết quả là bị NPC tham lam này bóc lột thê thảm.
“Người mạo hiểm, người còn có một cơ hội để hỏi.” An Tạp Lạp bà nương từ phía sau lưng hắn hô to một cách hả hê.
“Cơ hội này để lần sau đi. Khi nào ta ta nghĩ được vấn đề đáng giá hai nghìn kim tệ ta sẽ lại hỏi ngươi.”, Tôn Phi lập tức chạy trối chết.
“Xem ra sau này ở trong trò chơi cần cận thận khi trò chuyện cùng NPC rồi, nếu không sẽ bị bọn quỷ hút máu nàu ăn đến không còn xương cốt mất. Mẹ kiếp, một đám NPC này còn khó xơi hơn đám quái vật ngoài hoang dã.”
Rời khỏi An Tạp Lạp, Tôn Phi quyết định mau chóng tăng thêm thực lực. Tình hình Hương Ba Thành lúc này rất nghiêm trọng, hắn phải mau chóng tăng thêm thực lực. Dù không thể bảo vệ toàn bộ Hương Ba Thành thì cũng bảo đảm tương đối tính mang cho người bên cạnh mình.
Cách nhanh nhất để tăng thực lực không phải là lúc nào cũng đi giết quái mà là nhận nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được ban thưởng. Cho nên trước khi ra khỏi La Cách doanh địa, dựa theo trí nhớ kiếp trước tìm được Tạp Hạ, võ lực đứng đầu doanh địa.
Tại đó hắn nhận được nhiệm vụ thứ hai “Tiêu diệt phản đồ Huyết Ô Nha”. Tạp Hạ chính là tên lính đánh thuê số một ở La Cách doanh địa, dưới tay của nàng có rất nhiều nữ nhân La Cách được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mỗi người đều thân mang tuyệt kỹ.
Ở trong trò chơi kiếp trước, người chơi hoàn thành nhiệm vụ này sẽ được Tạp Hạ tín nhiệm, vị võ lực đứng đầu doanh địa này sẽ ban cho người chơi một bộ La Cách khôi giáp của nữ xem như thù lao.
“Hắc hắc, không biết mấy nữ nhân La Cách kia lớn lên có phải cũng tươi mát động lòng người giống như trong trò chơi máy tính trước kia không?”. Nghĩ tới mấy thứ này, thường thường tâm trạng Tôn Phi sẽ giống như cổ phiếu trên thị trường chứng khoán, lúc thì điên cuồng tăng cao, lúc thì thẳng tắp rớt xuống.
Hắn lén lút hướng về lều vải phía sau lưng Tạp Hạ nhìn vài lần. Lều vải của là nơi nữ nhân La Cách nghỉ ngơi sinh hoạt, bên trong thỉnh thoảng truyền tới âm thanh vui cười giống như tiếng chuông bạc của mấy nữ nhân trẻ tuổi, cực kỳ dễ nghe. Tôn Phi cảm thấy giống như có một con mèo nhỏ đang cọ quậy trong lòng khiến cho trong lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy, tê tê, toàn thân mềm yếu. Nhưng chết tiệt ở chỗ là lều vải lại che kín rèm, khiến hắn không thể nhìn thấy một thứ gì cả.
Thế là hắn đành phải rời đi khỏi La Cách doanh địa một cách đầy tiếc nuối.
…
…
Phản đồ Huyết Ô Nha chiếm giữ một khối mộ địa ở sâu bên trong “Băng lãnh chi nguyên”, xung quanh lại có vô số quái vật hộ vệ. Tôn Phi từ nơi trú quân phải trải qua “Tiên huyết hoang địa”, trên đường đi giết chóc hằng hà sa số quái vật. Đi khoảng hai giờ đồng hồ thì đột nhiên hắn cảm thấy lạnh run hệt như đi trong mưa, cuối cùng hắn đã tới “Băng nguyên chi địa”.
Lúc thày thì nhân vật Dã nhân của hắn đã lên cấp bảy. Cũng giống như nhiều người tham gia trò chơi, càng về sau thì thăng cấp càng khó, càng tốn nhiều thời gian. Từ cấp zero tới cấp năm chỉ tốn không tới ba tiếng đồng hồ, nhưng từ cấp năm lên bảy lại tốn của hắn hơn hai giờ đồng hồ.
Băng lãnh chi nguyên so với Tiên huyết hoang địa thì lạnh hơn nhiều, quả thật giống với việc đang sống ở nơi khí hậu ôn hòa thì đột nhiên bị lọt vào hầm băng vậy. Hơn nữa nơi này quái vật lại đa chủng loại, phức tạp. Ngoại trừ mấy loại “trầm luân ma”, “vu sư trầm luân ma” thì các loại mới xuất hiện như “hắc ám thợ săn” còn mạnh mẽ hơn không nhiều.
Chủng loại này giống như bọn quái vật nữ tính toàn thân là áo giáp vậy, một tay cầm trường thương, một tay tấm chắn. Bọn chúng chủ động vây quanh mạo hiểm giả, khi tấn công thường theo đoàn. Bọn này trước khi chết đi sẽ phát ra một tiếng thê lương bi thảm đề gọi thêm đồng loại, từng đàn từng đàn sẽ phô thiên cái địa mà tới, hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Đối mặt với bọn quái vật có tính cách quần cư như thế này cũng không có nhiều phương án tốt để xử lý đối phó, muốn tránh cũng không thoát, chỉ có thể mạnh bạo xông tới chém giết mà mở ra một đường máu. Tôn Phi một đường giết chóc, dưới máu huyết và tiếng gào rú của bọn quái vật là từng bước tiến lên.
Lại qua một giờ, hắn cuối cùng đã đến Huyết Ô Nha mộ địa.. Hắn tính toán chỉ còn độ khoảng không tới một giờ nữa hắn sẽ bị cưỡng ép rời khỏi trò chơi Hắc ám thế giới này theo khoảng thời gian tối đa là bốn giờ mà hắn chịu được. Khoảng thời gian này hẳn là đủ dư dả để chém giết tên Ô Nha này rồi.
Sau khi kiểm tra lại một lần nữa trạng thái bản thân, hắn quyết định cần làm một việc trước đã. Trở lại nơi trú quân, hắn bắt đầu sửa sang trang bị, mua sắm tiếp tế.
Trải qua một trận chiến đấu vùa rồi, khôi giáp trên người cùng với vũ khí cũng đã rách rưới, độ bền cùng uy lực giảm thấp chỉ còn một nửa nhanh chóng. Tại lúc cùng tên boss của Băng lãnh chi địa so đấu mà dùng côn gỗ đi chọc lão hổ thì gọi là muốn chết cũng không sai. Muốn cậy mạnh thì ít nhất cũng phải kiếm được thần binh lợi khí trước đã chứ.
Tôn Phi nghĩ là làm, mở ra ba lô, không chút do dự sử dụng một tờ “hồi trấn quyển trục”. Ánh sáng màu lam lập lòe xuất hiện, cổng truyền tống “ông ông” một tiếng nhỏ rồi xuất hiện. Tôn Phi nhấc chân bước vào, xuyên qua cổng truyền tốn về tới La Các doanh địa.
Dựa theo trí nhớ thì sữa chửa trang bị được thực hiện tại nơi NPC nữ thợ rèn Kháp Tây. Tôn Phi nhìn theo bản đồ dò tìm phương hướng, sau đó xuyên qua mấy cái lêu vải, rất nhanh hắn tìm được Kháp Tây.
Kháp Tây là một thiếu nữ còn trẻ, ước chừng mười tám tuổi, dung mạo thanh lệ, dáng người thon dài, một đầu tóc vàng kim óng ánh như thác nước nhẹ nhàng búi ở sau ót. Có lẽ vì rèn sắt trong thời gian dài, nàng không lộ vẻ nữ tính nhu nhược thông thường mà lộ ra tư thế hiên ngang. Chỉ có điều trên trên khuôn mặt như có u buồn bao phủ, giống như có sự tình gì không vui.
Khi Tôn Phi đến, nàng ta cũng không có giật mình quá mức. Sau khi hỏi thăm một lát, Tôn Phi tốn hai mươi miếng kim tệ sửa chữa hoàn hảo khôi giáp, mũ giáp, bao tay cùng cự phủ, lại đem một ít trang bị không cần thiết bán cho nữ thợ rèn ủ rũ này.
Trong quá trình này hắn phát hiện ra đồ bán ở đây luôn thu được nhiều hơn sơ với bán ở nơi An Tạp Lạp mười miếng kim tệ.
“Bà nương tu sĩ kia cũng không phải thứ gì tốt đẹp.”
Sau khi phát hiện, Tôn Phi đối với An Tạp Lạp oán niệm càng lớn. Trong nội tâm âm thầm thề rằng, sau này có thứ trang bị nào thì có bị đánh chết cũng không bán cho cái đám bà nương so với quỷ hút máu còn tham lam hơn kia.
Phát hiện Kháp Tây cũng không muốn trao đổi nhiều, Tôn Phi sau khi làm xong rất tức thời mà nói ly khai, sau đó thông qua cổng truyền tống lại trở vê Băng lãnh chi địa mộ đia, chuẩn bị vây giết Huyết Ô Nha, thời gian hắn còn không nhiều lắm.
Năm mươi phút sau.
“Ahhhhhhh! !”
Một tiếng nữ nhân thê lương vang lên, tiếng hô tựa như một đạo mũi tên xuyên mây mà ra, phá vỡ vẻ bình lặng của Băng lãnh chi địa. Tôn Phi bây giờ toàn thân đều bị thương, mũi lệch, mắt nghiêng nghiêng đứng chính giữa mộ địa. Trải qua một phen đại chiến kinh tâm động phách cùng Huyết Ô Nha, một kẻ vốn là một vị La Cách cường đại bị sa đọa thành ác ma. Sau khi bị Tôn phi xài đủ chiêu: địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, địch mệt ta đánh, địch tránh ta phá, … hắn ngã xuống mà không cam lòng, kêu thảm một tiếng dưới chân Tôn Phi rồi chết đi.
Theo Huyết Ô Nha chết đi, vô số đạo tia chớp thình lình theo thi thể của hắn vọt ra, chỉ chốc lát trời đột nhiên sấm sét vang dội, điện quang sáng chói mãnh liệt bao phủ toàn bộ mộ địa, phảng phất như ngày tận thế đã đến.
Nhưng Tôn Phi đắm chìm ở trong tía chớp lại không hề bị tổn thương gì, những tia chớp này không có lực công kích. Một lát sau, tia chớp rốt cục biến mất.
Cảnh tượng kỳ dị liên tục xuất hiện tại phía trên Huyết Ô Nha thi thể, một đạo nữ nhân hư ảo, dáng người uyển chuyển như thiên sứ xuất hiện, quan sát kĩ thì hình như là một nữ chiến sĩ La Cách xinh đẹp.
Tôn Phi thầm nghĩ: “Nữ nhân này rất đáng thương, có lẽ đây là linh hồn trước khi bị lôi kéo sa đọa? Hắc hắc, nói như vậy thì ta giết chết nàng dường như là làm một chuyện tốt nhỉ.”
“A di đà phật! Phật tổ phù hộ cho người, nữ hài đáng thương.”
Tôn Phi vẻ mặt nghiêm trang, nhưng lại lộ ra thần sắc không có gì tốt đẹp, mở miệng niệm ra một câu Phật hiệu trong hắc ám thế giới.
Một giây sau, tên cùi bắp này trở về bản tính cũ của mình, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, nước dãi chảy ròng, bắt đầu không hền chờ đợi làm lật thi thể Huyết Ô Nha lên xem xét. Theo lý thuyết mà nói, loại Boss siêu hạng này tuyệt đối có thể có vài món trang bị hoàng kim.
Quả nhiên sau đó trên mặt đát rớt ra mấy món ánh sáng màu vàng kim lấp lánh.