Chương 184: Hẹn ước một tháng.
Tôn Phi nhìn hơn mười Huyết Đao dong binh đang sợ run quỳ trên mặt đất, nghĩ nghĩ, lại nhìn nữ nhân dính trên cột đá vẫn giãy dụa không thôi, gã trọc khuôn mặt uể oải nằm trên mặt đất cùng gãtrung niên cao thủ ám khí nửa sống nửa chết, đi tới nói với quan giám ngục Oleguer:
- Mấy kẻ này giao cho ngươi xử lí, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, ta chỉ cần tin tức chi tiết về Huyết Đao dong binh đoàn… À đúng rồi, cái gã chột đầu hói kia, tạm thời không giết hắn, bổn vương muốn cho hắn tận mắt nhìn thấy cái ngày mà Huyết Đao bị tiêu diệt.
Tra tấn bức cung là sở trường của giám ngục quan Oleguer, ác nhân cần có ác nhân trị, mập mạp chết tiệt này với mệnh lệnh như vậy tự nhiên là cao hứng dị thường, hưng phấn liếm liếm môi:
- Tuân mệnh, bệ hạ!
Nhất thời có mấy Hương Ba thánh đấu sĩ lại đây, kéo gã chột mắt cùng trung niên âm hiểm tới bên hồ, nữ nhân bị đóng chặt trên cột đá cũng bị Oleguer túm xuống.
Rất nhanh, phía xa xa truyền đến một trận gào khóc thảm thiết, xen lẫn tiếng cười đắc ý cùng tiếng mắng mỏ giận dữ của Oleguer, tiếp theo uỳnh uỳnh uỳnh vài tiếng, như là có vật nặng gì đó trực tiếp bị ném xuống hồ…
Nghe bên tai không ngừng truyền đến tiếng gào khóc, Tôn Phi nhìn Angela cùng trưởng công chúa đang ở trong sự bảo vệ của binh lính phía xa, nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng ném một viên đá nhỏ đập vào đầu Oleguer, nổi giận mắng:
- Tên mập ngu ngốc chết tiệt, đừng có ném linh tinh làm ô nhiễm nguồn nước, còn nữa, đi xa chút nữa ra, đừng có làm ra thanh âm ghê tởm như vậy nữa, không thì chẳng ai ăn nổi cơm chiều đâu…
Mập mạp thực ủy khuất đem địa điểm thẩm vấn chuyển tới khu rừng rậm đằng xa, quả nhiên thanh âm nhỏ đi nhiều.
Dọn dẹp chiến trường là việc làm đến quen tay của thành quản.
Máu tươi cùng chân tay cụt trên mặt đất rất nhanh được Hương Ba thành quản dọn sạch, trả lại mảng cỏ khô bên hồ, được mặt trăng phủ thêm tựa như một tấm thảm vàng rực rỡ, cảnh sắc mê người, khí tức sát lục phía trước biến mất vô tung, như chưa từng có gì xảy ra.
Mấy chục trướng bồng hành quân cũng rất nhanh được dựng lên.
Xuất ngoại ba bốn ngày nay, quân viễn chinh Hương Ba đã hoàn toàn quen thuộc cuộc sống màn trời chiếu đất, hết thảy đều tự động tiến hành, không thèm để ý đến thương đội Soros sống sót sau tai nạn.
Bất quá rất nhanh, hắc bào chủ quản Rhede Knapp cùng hồng y thiếu phụ phong vận mê người chủ động tiến đến cầu kiến Tôn Phi.
- Cho bọn họ vào đi!
Nghe được binh lính báo cáo thì Tôn Phi đang ngồi ngay ngắn trong đại trướng, nhắm mắt tổng kết lợi hại một trận chiến vừa rồi.
Tỉ mỉ mà nói, từ khi Tôn Phi xuyên việt tới Hương Ba Thành tới nay, trải qua không ít trận chiến lớn nhỏ, mỗi lần đều như cuồng phong quét lá mà chiến thắng, trong chuyện này có không ít nguyên do, trừ bỏ thực lực đối thủ không quá mạnh, còn có một nguyên nhân phi thường trọng yếu, đó là mỗi đối thủ đều không rõ thực lực Tôn Phi cùng Hương Ba Thành, luôn xem nhẹ Tôn Phi.
Hắc Giáp Quân bại là nguyên nhân này, một trận trên đỉnh Đông Sơn, nữ nhân vũ mỵ Paris cùng trưởng công chúa cũng chính là xem thường Tôn Phi, không để hắn vào trong mắt, mới bị Tôn Phi dùng chiêu giả chết đơn giản nhất mà đánh bay hai nữ nhân đáng sợ nhất của đế quốc, mà một trận chiến với Huyết Đao ngày hôm nay ngoại lệ, tuy rằng mấy đầu mục của Huyết Đao dong binh đoàn thông qua một ít con đường đại khái cũng biết chút uy danh Hương Ba vương, nhưng hiển nhiên tư liệu của bọn chúng có hạn, hơn nữa thực lực cá nhân của Tôn Phi lại tăng vọt, hoàn toàn lấy sức một mình làm ra ưu thế áp đảo, mới có thể chiến thắng.
- Nếu trong trận chiến xuất hiện một cao thủ thực lực hơn cả mình, liệu Hương Ba Thành còn có thể tiếp tục bách chiến bách thắng nữa không?
Tôn Phi tự hỏi trong lòng.
Đột nhiên trong lúc đó, Tôn Phi kinh sợ phát hiện, dù không phải hắn cố ý mỗi lần đều tự xuất thủ không để cho tướng lãnh cùng binh lính dưới trướng nhận khảo nghiệm chiến tranh, nhưng tựa hồ mỗi một lần đều là dưới tình huống Hương Ba Thành chiếm ưu thế tuyệt đối, mới để cho họ ra tay, giống như là một con gà mẹ, mỗi lần đều là đợi cho bão táp sắp chấm dứt, sấm sét đã qua, mưa gần tạnh mới để cho đám gà con có cơ hội trải nghiệm bão táp… Dưới kiểu như thế, bọn họ có thể thực sự rèn luyện sao? Có phải là mình đã xem nhẹ cái gì không?
Ở đại lục luật rừng như Azeroth, ai cũng không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, gặp nguy cơ gì, khi giáp mặt cường địch, liệu thánh đấu sĩ cùng thành quản Hương Ba Thành có thể tự mình tác chiến không?
Tôn Phi không thể đưa ra đáp án.
Đúng lúc này, rèm của đại trướng bị người nhấc lên.
Dưới sự dẫn dắt của Torres, hắc bào chủ quản Rhede Knapp cùng hồng y thiếu phụ đi đến.
- Bái kiến Hương Ba Vương bệ hạ!
Hai người cung kính cúi người thi lễ.
Mặc dù với danh khí cùng thế lực của Soros thương hội ở đế quốc và đại lục, thân là chủ quản, Rhede Knapp căn bản không cần để ý một quốc vương của nước phụ thuộc nho nhỏ, nhưng với quốc vương trẻ tuổi mà khí khái anh hùng cao ngất trước mắt hiển nhiên là ngoại lệ, đối với thương nhân như hắn mà nói, cung kính như thế, không chỉ là bởi vì đêm nay Hương Ba Vương ở thời khắc nguy cấp từ trên trời giáng xuống cứu một hàng Soros thương đội, vãn hồi tổn thất thật lớn, mà còn bởi vì Rhede Knapp thấy được khả năng đầu cơ vô hạn trên người trẻ tuổi trước mắt.
- Hai vị, mời ngồi!
Tôn Phi giơ tay chỉ hai chiếc ghế trong trướng, cười nói, thái độ nhiệt tình.
Lúc trước lão Zola đã hướng Tôn Phi thầm đại khái giới thiệu qua tư liệu về Soros thương hội, đây tuyệt đối là siêu cấp thế lực vượt xa Huyết Đao dong binh đoàn, xúc tu cùng sản nghiệp của bọn họ trải khắp mỗi một địa vực trong đại lục Azeroth, có thể ví như một siêu cấp đại đế quốc trong lĩnh vực thương nghiệp, thương hội hội chủ sáng lập Soros lại càng là nhân vật truyền kỳ mọi người đều biết, tay trắng làm nên sự nghiệp, phú khuynh thiên hạ, thần long thấy đầu không thấy đuôi, thực lực cá nhân luôn là một ẩn số, có người nói Soros hội chủ là vũ đạo bá giả hàng ngũ nhật cấp tôn giả, cũng có người nói hắn chỉ là một người bình thường không hề có vũ lực, cách nói đa dạng, không thể xác thực, nhưng có một điều không thể nghi ngờ, đó là nhân vật truyền kỳ này có quan hệ vô cùng thân thiết với chí tôn văn võ Song Thánh của đại lục, chỉ dựa vào điểm này, liền không người nào dám trắng trợn đắc tội với Soros thương hội.
Việc đêm nay, Huyết Đao dong binh đoàn quả thực to gan lớn mật, dám hướng thương đội của Soros thương hội mà giết người cướp của, bất quá cũng khó trách, Liệt Nhật sơn mạch rừng sâu nước độc, ít ai lui tới, chỉ cần Huyết Đao dong binh đoàn đắc thủ rồi giết người diệt khẩu, Soros thương hội muốn truy xét cũng là muôn vàn khó khăn.
Đương nhiên, trong chuyện này tất nhiên cất dấu lợi ích kinh người mới khiến 'Huyết Đao' điên cuồng như thế.
Chứng kiến hộ vệ thương đội cẩn thận từng li từng tí bảo hộ ba cỗ xe ngựa ma pháp hoa lệ, Tôn Phi không phải người ngu, đương nhiên đã sớm đoán được một ít nguyên do, bất quá, việc này cùng Hương Ba Thành không quan hệ, hắn tự nhiên sẽ không hỏi kỹ.
Hơn nữa, nếu có thể cùng thế lực cự đầu của đại lục kết thiện duyên, không ngại làm thêm một chút 'Cảm tình', tuy rằng lão giẩ trước mắt này chỉ là một chủ quản cấp năm, nhưng đối với Hương Ba Thành là một tiểu thế lực tầng chót mà nói, nếu có thể kết giao, tuyệt đối là trăm lợi mà không có một hại.
- Lão hủ Harry Rhede Knapp, chủ quản cấp năm của Soros thương hội, việc đêm nay, đa tạ bệ hạ giúp đỡ, nếu không quả thật là khó lường!
Lão nhân ngồi xuống nói một câu khách sáo, mặt mỉm cười, làm cho người ta cảm thấy vẻ chân thành cảm tạ không chút giả dối, không hổ là nhân vật cấp chủ quản của siêu cấp thế lực Soros.
- Ha ha, Harry chủ quản khách khí, Huyết Đao dong binh đoàn cùng Hương Ba quốc có tử cừu, bổn vương ra tay, chính là may mắn gặp dịp mà thôi!
Tôn Phi không có chút ý tứ kể công, bình thản cười nói.
- Bệ hạ quá khiêm nhường rồi, bất luận như thế nào, đêm nay nếu không cóbệ hạ đại phát thần uy, ta cùng tiểu nữ Shirley, còn có bốn mươi huynh đệ thương hội khó thoát khỏi độc thủ của 'Huyết Đao', ngay cả món hàng quý giá đang hộ tống cũng bị cướp mất, ân đức trợ giúp hôm nay của bệ hạ, ngày sau Soros thương hội nhất định sẽ có hậu tạ!
Nguyên lai hồng y thiếu phụ này tên là Shirley, không ngờ là nữ nhi của Rhede Knapp.
Tôn Phi mỉm cười, thay đổi đề tài nói:
- Lần này Huyết Đao chọc tức quý thương hội, không biết Harry chủ quản chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào?
- Trong vòng mười ngày, Huyết Đao dong binh đoàn tiêu thành tro bụi!
Nói đến đây, trên mặt Rhede Knapp tràn ngập lãnh khốc, nhất thời thể hiện ra khí độ sâm nghiêm mà một chủ quản của siêu cấp thế lực nên có. Đối với hắn mà nói, việc đêm nay tuyệt đối là một chuyện sỉ nhục, không để cho Huyết Đao dong binh đoàn dám can đảm vuốt râu hùm trả giá thật nhiều, uy nghiêm Soros thương hội ở chỗ nào?
- Oh!
Tôn Phi khẽ cau mày, nói:
- Bổn vương hướng của mình thần dân thề, muốn tự tay tiêu diệt Huyết Đao!
- Có chuyện như vậy sao?
Rhede Knapp sửng sốt, lập tức nháy mắt liền hiểu rõ ra, sờ sờ chòm râu cằm, cười nói:
- Xin thứ cho lão hủ lắm miệng nhiều lời một câu, không biết bệ hạ tính khi nào ra tay tiêu diệt Huyết Đao dong binh đoàn?
- Trong vòng một tháng!
- Trong vòng một tháng?
Trên mặt hắc bào chủ quản lộ ra một tia kinh ngạc, như cười như không, dừng một chút, lúc này mới uyển chuyển thong thả mở miệng hỏi:
- Bệ hạ cũng biết, Huyết Đao dong binh đoàn ở đế đô có bao nhiêu người? Trong đó có bao nhiêu cao thủ? Thực lực của bọn họ đạt đến cảnh giới gì?
Tôn Phi nghe ra hàm ý trong lời Rhede Knapp.
Vị hắc bào chủ quản này đang dùng một loại ngữ khí uyển chuyển mà nhắc nhở Tôn Phi, không cần không lượng sức mình, tổng bộ Huyết Đao dong binh đoàn thực lực ường hãn, cao thủ như mây, phòng vệ sâm nghiêm, cho dù hôm nay ngươi biểu hiện ra thực lực khiến người phải nhìn bằng cặp mắt khắc xưa, nhưng vẫn còn chưa đủ, còn xa mới đến chỗ có thể tiêu diệt Huyết Đao dong binh đoàn.
Bất quá hắc bào chủ quản lại nào biết rằng Tôn Phi có con bài còn chưa lật.
Tôn Phi trong lòng hiểu rõ, khẽ mĩm cười nói:
- Đa tạ chủ quản nhắc nhở, bổn vương đã có dự tính. Nếu trong vòng một tháng, Hương Ba Thành ta không thể tiêu diệt Huyết Đao dong binh đoàn, Soros thương hội ra tay rửa hận cũng không muộn, không biết Harry chủ quản có thể cho bổn vương cái ước hẹn một tháng không?
Rhede Knapp không nghĩ tới Hương Ba Vương sẽ nói như thế, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, xem Hương Ba vương sắc mặt nghiêm túc khí thế mười phần, không phải loại người cuồng ngạo hữu dũng vô mưu, nháy mắt nghĩ tới hơn mười loại khả năng, trong lòng hơi kinh hãi, lập tức có phán đoán mới.