Chương 2: Kẻ ngu hóa điên.
Ở một bên, An Kỳ Lạp nắm chặt mép giường, ánh mắt thoáng long lanh đủ đế khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy lo lắng. Nàng nghĩ thầm: “Á Lịch thật đáng thương, hắn không phải vì bị trúng tên té đập đầu mà trở nên ngu ngốc đi rồi chứ? Mặc dù trước đây hắn có chút đần độn thế nhưng cũng không đến mức một câu cũng không thể nói được.”. Đúng lúc này bỗng:
“Á Lịch, ta nghe nói ngươi bị thương phải không? Ha ha, ta tới thăm ngươi đây.”
Một thanh âm không hề che giấu sự vui sướng vang lên từ phía ngoài đại điện. An Kỳ Lạp cùng tiểu nha đầu Cơ Mã sắc mặt đồng thời thay đổi, Tôn Phi cũng từ từ ngẩng đầu lên. Chỉ thấy một tên béo ụch ịch vừa giống heo, vừa giống một “quả cầu thịt” đang từ đại điện lăn vào.
“Cách Cát Nhĩ, ngươi tới nơi này làm gì?”
Mỹ nữ ôn nhu tóc đen An Kỳ Lạp khẽ thu liễm nụ cười trên mặt, khuôn mặt lạnh tanh cất tiếng hỏi. Hiển nhiên là cái tên heo mập này hình như không được hoan nghênh ở đây rồi.
“Ha ha, An Kỳ Lạp mỹ nữ, ý của ngươi là gì đây? Không hoan nghênh ta sao? Nghe tin bạn tốt bị thương ta liền vội vàng tới thăm một chút, đây cũng là lỗi sao?"
Cái tên Cách Các Nhĩ mập mạp chết bầm này với nói xong, liền không đợi ai nói gì liền chen người tới mép giường rồi đỉnh đạc đánh mông cái uỵch ngồi lên trên.
“Làm càn, Cách Cát Nhĩ, ngươi sao dám ngồi cùng với quốc vương bệ hạ ở trên giường?” Nha đầu tóc vàng Cơ Mã cũng đưa ra khuôn mặt lạnh tanh cùng với An Kỳ Lạp trách mắng.
Tên mập mạp khẽ hừ hừ trong mũi, đưa mắt liếc nhìn tiểu nha đầu. Trong mắt hắn, sự ác độc cùng dâm uế không hề kiêng kỵ, che giấu mà đều thể hiện rất rõ ràng. Khẽ liếm liếm môi dưới, hắn nói: “Đồ đầy tớ ti tiện, mau cút sang một bên, đây là lúc ngươi kêu hét sao.”
Vừa nói hắn vừa xoay người nhìn Tôn Phi đang nằm trên giường từ trên xuống dưới một lượt. Ánh mắt của hắn nào có phải là đang thăm nom bạn thân mà hoàn toàn ngược lại, tựa như chủ nhân ở trên cao đang đưa mắt nhìn ngắm sủng vật của mình
Tôn Phi trừng mắt nhìn tên mập này. Từ trong ánh mắt kia, hắn có thể dễ dàng nhận ra nó hàm chứa rất nhiều sự coi thường, khinh bỉ, hài hước, giễu cợt.. đủ các loại thần sắc mà không hề có chút nào che giấu.
Tôn Phi cảm thấy hơi bực mình, không nhịn được ở trong lòng suy nghĩ: “Cái tên mập này thực sự là bằng hữu của tên Á Lịch Sơn Đại sao? Hắng dáng dấp thì xấu tệ, lại còn dám dùng cái ánh mắt này nhìn tới một quốc vương sao? Hắn chẳng lẽ có lai lịch lớn?"
Tựa như đang suy nghĩ gì, tên mập Cách Cát Nhĩ đột nhiên đưa lên bàn tay mập mạp, nhớp nháp của hắn, các ngón tay bóng lộn màu cà rốt bỗng chụp lấy mặt của Tôn Phi giống như đang chụp lấy một quả cầu da vậy. Nhìn sơ qua thì động tác này của tên mập cũng có thể xem như là khá thành thục.
“Á Lịch, xem ra ngươi cũng không có gì đáng ngại nhỉ. À, buổi chiều này ta có hẹn một ít khách quý tới chơi, nếu không phiền thì ngươi đi cùng với bọn họ một lát, coi như là thư giãn luôn thể, thấy thế nào?”
Tên mập cười hắc hắc. Hắn dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt Tôn Phi, rồi một bộ vỗ vỗ mấy cái không nặng không nhẹ, gương mặt ánh lên sự trêu tức. Cách Các Nhĩ rất thích hưởng thụ loại cảm giác này, cảm giác được đùa bỡn một quốc vương mới khoái trá làm sao.
Thật sự không thể nghĩ ra được, cái tên Á Lịch Sơn Đại ngu ngốc này mà cũng có thể trở thành quốc vương được? Mười bảy tuổi nhưng đầu óc thì chỉ như đứa trẻ ba tuổi, Sáng Thế Thần sao lại ưu ái như vậy cho cái tên tiểu bạch si này chứ? Vậy mà trong khoảnh khắc, khi mà nụ cười của tên mập Cách Các Nhĩ còn chưa hết thì một chuyện không ai ngờ tới đã xảy ra.
Ba!
Tên mập vội ôm lấy khuôn mặt vẫn không còn hiểu chuyện gì của mình lại. Trên khuôn mặt nhớp nháp của hắn hiện lên một cái dấu tay đỏ tươi, giống như là một cái đồ án mới được vẽ lên, rất dễ dàng nhìn thấy.
Còn về An Kỳ Lạp cùng Cơ Mã vốn nãy giờ tâm trạng đang bất an cũng là trong khoảnh khắc này hoàn toàn ngây người ra. Đơn giản là vì các nàng không dám tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy.
Á Lịch Sơn Đại trước giờ thần trí ngu ngốc, luôn bị người khác khi dễ lại có thể đưa tay đánh một bạt tai vào mặt Cách Các Nhĩ? Điều này có thể xảy ra sao? Hai thiếu nữ trong lòng lúc này cư nhiên lại có cảm giác sung sướng. Thật ra thì các nàng cũng đã phải nhẫn nhịn cái tên mập Cách Cát Nhĩ này lâu lắm rồi, Á Lịch tát một bạt tay này thật là làm cho các nàng cảm thấy hả giận.
"Ngươi…Ngươi dám đánh ta sao?"
“Thằng heo mập chó chết, nếu như ngươi còn dám để cái chân giò tởm lợm của ngươi lên trên mặt của lão tử một lần nữa, ta tìm một đầu khủng long đến cho cái mông của ngươi nỡ hoa.”
Tôn Phi vừa nhìn tên mập vừa cười lạnh nói. Bất kể thế nào, tên mập chết bầm này cũng đã làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu. Mà đối với người làm mình thấy khó chịu, Tôn Phi trước giờ chưa bao giờ khách khí.
Tên mập ngơ ngẩn cả người, nhất thời từng thớ thịt trên mặt hắn cũng trở nên run rẩy. Hắn vừa tức giận vừa khiếp sợ. Hắn không thể tin tưởng được cái tên đầu có chỉ như đứa con nít ba bốn tuổi thì làm sao lại dám đánh hắn chứ? Hơn nữa còn nói ra những lời như thế.
Tên mập chỉ tay về Tôn Phi, nhất thời lại không biết phải làm cái gì. Một thân thịt béo run run, giống như là một bệnh nhân phong đang lên cơn, chỉ còn thiếu một điều là chưa sùi bóp mép nữa thôi.
“Ngươi.. cái tên trứng thối chết tiệt, dám đánh ta sao?” Tên mập gầm thét ra từng chữ.
Tôn Phi lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, hắn không hề có một cử động nào, thực chất hắn đang âm thần tích tụ khí lực.
Tên mập chết tiệt này lại dám ở trong đại điện của Quốc Vương gầm thét, vậy mà mấy tên vệ sĩ cho tới giờ vẫn chưa hề xuất hiện. Điều này khiến cho trong lòng Tôn Phi xuất hiện một tia nghi ngờ. Chẳng lẽ tên heo mập này thật sự có lai lịch lớn vậy sao, ngay cả Quốc Vương cũng không làm gì được hắn?
Trong khi hắn đang suy nghĩ thì tên mập kia dường như rốt cuộc đã hạ quyết tâm. Khẽ vén cánh tay áo lên, hắn hung hăng vọt tới. Nhìn bộ dáng của hắn xem ra là phải xử lý cho ra ngô ra khoai.
“Làm càn!" An Kỳ Lạp khuôn mặt lạnh như băng kêu lên: “Cách Các Nhĩ, ngươi chỉ là con trai của một tên thư ký nho nhỏ lại dám đối với Quốc Vương bất kính như thế sao?”
Thấy tên mập Cách Các Nhĩ tựa như một con gấu chó hung hãn đang thể hiện hung tính của mình, hai người An Lạp Kỳ cùng Cơ Mã kêu lên một cách sợ hãi, đồng thời mang theo kinh hoảng liều mạng chạy về phía Tôn Phi, mục đích hiển nhiên là phải bảo vệ hắn. Nhưng chỉ bằng hai nữ nhân nhỏ bé thì làm sao có thể là đối thủ của một con heo mập một thước bảy này được.
Ba!
Thẹn quá hóa giận, tên mập không hề lưu tình hung hăng giáng một tát lên mặt Cơ Mã, đem tiểu nha đầu tóc vàng này đánh bay ra ngoài, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp bị đánh thành hình một cái bánh bao lớn. Ủy khuất dâng cao khiến cho nước mắt của nàng không ngừng chảy, cảnh tượng thật khiến cho nhiều người thương tiếc.
Tiếp theo, tên mập dường như đã bị kích thích tới nổi điên. Bắt được cổ tay trắng nõn của An Kỳ Lạp, hắn vác nguyên bộ mặt béo ụ đầy nhớp nháp cười lạnh nhào tới khu vực trắng nõn gần cổ của nàng. Vừa khẽ ngửi ngửi làm ra vẻ hưởng thụ, vừa cười dâm đãng vừa nhìn Tôn Phi một cách đầy khiêu khích, hắn nói:
“An Kỳ Lạp xinh đẹp, thằng Á Lịch kia đầu óc nhu nhược, ngu ngốc như đứa nhóc ba bốn tuổi thì làm sao xứng đáng với người cao quý và xinh đẹp như nàng chứ. Chính nàng thử nhìn hắn một chút, hắn có điểm nào giống với bộ dáng của một quốc vương sao? Mới thừa kế vương vị không được bao lâu, Hương Ba Thành liền trở thành một mớ hỗn loạn? Thêm vào đó, một đám địch nhân không biết từ đâu mò ra đánh tới tận cửa. Hắc hắc, còn không bằng gả nàng cho ta thì tốt hơn.”
Tên mập nắm lấy cổ tay của An Kỳ Lạp, một cảm giác ôn nhu mềm mại truyền đến khiến cho lòng hắn rung động. Sắc tâm nhất thời càng bành trướng, hắn càng thêm không cố kỵ nơi này là hoàng cung, mở miệng hướng tới An Kỳ Lạp. Đúng lúc này…
Phanh!
Một cái mũ giáp bay tới nện mạnh vào cái ót của hắn. Lần này cú đánh đột nhiên tới trong lúc tên mập đang đắm chìm trong sắc dục, nên hắn căn bản không có một chút phản ứng nào. Sau đó lập tức thấy máu tươi chảy ra trên mái tóc nâu của hắn. Tên mập hét thảm lên một tiếng, cánh tay cầm An Lạp Kỳ buông lỏng ra, sau đó hắn ầm ầm ngã xuống.
An Kỳ Lạp chứng kiến hết thảy từ đầu tới cuối, nàng hoàn toàn trơ ra, ngơ ngác đứng ở đó. Chỉ thấy Tôn Phi không biết từ lúc nào đã cầm lấy cái mũ giáp đã bị biến hình, giống như đang cầm một viên gạch trong tay vậy. Đứng ở trên giường nhìn thẳng xuống phía dưới, tay hắn chỉ về phía tên mập, miệng mắng to:
“Dám động tới nữ nhân của ông sao? Dám đối với ông mày quơ tay múa chân sao? Thằng mập ngươi nhất định là mắt chó đã bị mù rồi. Chỉ là con trai của một tên thư ký nhãi nhép, lại dám làm ra vẻ hùng ưng. Hèn mọn như ngươi mà cũng dám đối với trẫm bất kính sao, ông đánh cho mày đời này không thể tự làm vệ sinh, biến mày thành thái giám cho biết tay.”
Màn mắng nhiếc này làm hắn cảm thấy cực kỳ sung sướng. Tôn Phi vừa chửi mắng vừa thầm suy nghĩ ở trong lòng: “Đồ chó hoang, vừa rồi thiếu chút nữa là ông bị thằng cháu mày hù dọa rồi, còn tưởng mày là nhân vật tai to mặt lớn nào, té ra chỉ là con của một tên quan nhị đại. Ông mày đường đường là một Quốc vương còn không giết được ngươi sao. Đúng rồi, không biết ở cái thế giới này Quốc vương cũng được xưng là trẫm không nhỉ?”.
Trong lúc nhất thời, bên trong đại điện trở nên rất yên ắng, cả tiếng cây kim rơi trên mặt đất chắc cũng có thể nghe được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn An Kỳ Lạp vẫn còn vương lấy nét sợ hãi cùng sự bất ngờ, “Đây là chuyện gì? Sao lại có thể như vậy? Hai cô gái xinh đẹp giống như bị dị dọa sợ vậy, hướng đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Tôn Phi, miệng bất tri bất giác biến thành hình chữ O thật lớn. Cái tên Á Lịch nhu nhược suốt mười bảy năm, đối với Cách Các Nhĩ luôn một mặt sợ hãi, nói gì nghe nói giống như đã thay đổi.
Cách Cát Nhĩ nằm trên đất như một con heo chết tâm trạng lúc này cũng cực kỳ bối rối. Á Lịch đột nhiên biến đổi khiến hắn trở nên cảm thấy rất xa lạ, tựa như thành một người khác. Vừa rồi cú đập bằng mũ giáp kia hung bạo mười phần giống như là của một tên đang liều mạng. Điều này khiến cho tên mập có chút sợ hãi.
Một hồi sau, tên mập cũng hồi thần trở lại. Suy nghĩ trong chốc lát về mục đích tới cung điện lần này, hắn âm thầm dứt khoát quyết định ra tay.
Duỗi cánh tay mập mạp ra, từ trong miệng hắn một đoạn chú ngữ thần bí và kỳ quái truyền ra. Một đoàn ngọn lửa đỏ tươi từ từ hình thành ở trên tay hắn, không khí nóng bỏng vô thanh vô tức tràn ra cả đại điện.
Khuôn mặt tên mập trở nên run rẩy, sau khi khôi phục được vài phần dũng khí, hắn cười cười hung tợn nói: “Quốc vương sao? Hắc, trừ ngươi, cái tên ngu ngốc tự cho mình là đúng, thử hởi bây giờ trong Hương Ba Thành còn có ai đem ngươi trở thành quốc vương không? Vậy mà ngươi dám đánh ta? Hắc hắc, Á Lịch à Á Lịch, ngươi bây giờ là đang thấy một ma pháp sư cao quý tức giận đấy."
Tôn Phi lúc này vẫn như cũ đứng im ở trên giường. Ánh mắt của hắn trở nên nghiêm trọng, hai con ngươi co lại: “Ma pháp sư? Xui như vậy sao, cái tên mập mạp thích làm ra vẻ ta đây này lại là một tên ma pháp sư? Hơn thế nhìn dáng vẻ hắn cũng coi bộ có chút bản lĩnh. Con chó hoang này! Bây giờ mình phải làm thế nào? Xông lên tấn công? Sớm biết thế mới vừa rồi không gấp gáp động thủ thì còn dễ nói rồi.”
Con ngươi Tôn Phi bắt đầu chuyển động phức tạp. Hắn nhìn vào hỏa cầu trong tay tên mập càng lúc càng nóng bỏng, lại nhìn đến trong tay mình chiếc mũ giáp, trong lòng khẽ thỡ dài một tiếng. Coi như là có muốn liều chết cũng phải cho hắn một thanh kiếm tốt chứ. Dừng lại một chút, Tôn Phi đột nhiên gân cổ rống lên: “Vệ binh đâu! Vệ binh! Mau tới đây, có thích khách, có người muốn ám sát quốc vương.”
Tên mập cười một cách khinh thường, thiếu chút nữa là phun ra một câu không nên cho trẻ em nghe: “Cô em! Ngươi có la rách cổ họng cũng không có người đến đâu.” Sau đó hắn khí thế mười phần ngoắc ngoắc ngón tay, một quả hỏa cầu lớn bằng cái nắm tay giống như là được bắn ra từ họng súng gào thét hướng về phía khuôn mặt anh tuấn của Tôn Phi mà đập tới.