Chương 204: Đế đô phát sinh đại sự.
Trong Ôn Tuyền Quan rộng lớn, có sáu tòa tháp hình trụ cao tới hàng trăm mét, nguy nga sừng sững cao vút trong mây.
Từ những ngọn tháp này, Tôn Phi có thể cảm nhận rõ được ma pháp dao động mạnh mẽ, giống như những tầng sóng liên miên không ngừng xô ra bên ngoài, hiệu quả tích tụ nguyên tố ma pháp không thua gì một ngũ tinh ma pháp sư khi dụng hết toàn lực. Sở dĩ trong Ôn Tuyền Quan có nguyên tố ma pháp dao động dị thường là chịu ảnh hưởng của sáu tòa tháp này.
- Chẳng lẽ đây là pháp sư tháp trong truyền thuyết?
Tôn Phi nhanh chóng phát hiện, sáu tòa tháp được dựng theo hình lục giác, hợp thành một ma pháp trận cực lớn, dường như tạo thành kết giới vô hình bao phủ lấy Ôn Tuyền Quan, chỉ là uy lực của kết giới này rất mỏng manh, người bình thường không thể cảm nhận được khi ma pháp trận chưa phát ra toàn lực.
- Thì ra là vậy… Cả tòa thành được xây dựng trong một ma pháp trận khổng lồ, bốn phía tường thành đều là các bộ phận ma pháp trận. Một khi có kẻ địch xâm lấn, có thể sử dụng lực lượng ma pháp sư trong thành và pháp sư tháp mở ra ma pháp trận khổng lồ, có thể ngăn cản những võ giả thực lực cao cường, thậm chí chưa biết chừng có thể phản kích lại đối phương.
Tôn Phi dần dần hiểu ra nhiều vấn đề.
Lúc này hắn mới hoảng hốt nhận ra rằng, chính mình đã nghĩ về thế giới này quá đơn giản rồi, với sự tích lũy hàng vạn năm lịch sử cho tới nay khiến thế giới này so với mình tưởng tượng càng đặc sắc hơn, chỉ là một tòa tường thành Ôn Tuyền Quan khiến cho Tôn Phi cảm thấy chấn động, nhưng cũng khiến trong đầu Tôn Phi lóe lên những ý tưởng mới, chính là việc chỉnh sửa lại một lộ tuyến phòng thủ hoàn mĩ cho Hương Ba Thành.
Một đường theo Angela cùng Ji Ma cười vui đi tới, Tôn Phi kinh thán trong lòng, mở rộng tầm mắt.
Ôn Tuyền Quan không hổ là khu kinh tế văn hóa đầu mối then chốt phương Bắc, dân cư đông đúc gấp mấy chục lần Hương Ba Thành.
Gần trưa, dòng người trên đường ngày càng nhiều. Nghệ nhân, người bán hàng rong, dong binh, đủ các loại người như mắc cửi nối gót nhau, tiếng rao ầm ĩ không ngừng bên tai.
Trước nay chưa từng chứng kiến cảnh tượng phồn hoa như vậy, hai nha đầu nhảy chân sáo say sưa nhìn ngắm, thấy đồ lạ mắt đều muốn mua ngay. Đợi đến giữa trưa, lúc ba người nghỉ ngơi tại một tửu quán có tên Thường Thanh Đằng, Tôn Phi mới phát hiện trữ vật giới chỉ đã sắp được nhét đầy.
Thường Thanh Đằng là tửu quán rất được yêu thích của giới nhân sĩ ở Ôn Tuyền Quan, nườm nượp người lui tới đó, trong đó nhiều nhất là dong binh. Tôn Phi đặc biệt chọn nơi này, từ miệng của những hán tử vào Nam ra Bắc này có lẽ có thể biết được nhiều điều.
Đương nhiên, điều khiến Tôn Phi vừa kinh ngạc lẫn vui mừng chính là những món ăn ở tửu quán đưa ra cuối cùng khiến Tôn Phi cảm nhận được phong thái mỹ thực của thế giới này.không phải chịu đựng khẩu vị đơn điệu như trong hoàng cung Hương Ba Thành, thêm âm thanh ồn ào náo nhiệt khiến hắn thấy hơi hoảng hốt, có một cảm giác như quay trở về thời kỳ đại học kiếp trước, được cùng ba người bạn thân trốn ra khu chợ gần trường, nhìn có vẻ bẩn thỉu nhưng lại có đủ các loại món ăn bình dân, cùng họ xách vài chai rượu chén chú chén anh cười đùa ầm ĩ.
Nhấp một ngụm Hắc Mạch Ti, vị rượu hơi chua nhưng qua họng mang lại cảm giác dễ chịu, Tôn Phi mãn nguyện hít một hơi, sau đó nhìn qua một lượt những người trong quán.
Trong quán rượu đa phần mang dáng dấp dong binh, mặc áo giáp bằng da cũ, có lẽ thường xuyên lau chà đến mức sáng láng, tiếng nói thì như sét đánh. Cứ mấy người túm năm tụm ba tại một chỗ, thỉnh thoảng cười rộ lên một trận. Có kẻ nhân cơ hội sờ cái mông đẫy đà của cô nàng bưng rượu, sau đó lại cùng cười to. Những người này đều có đoàn thể riêng, cẩn thận quan sát thì trên người họ có những huy chương hình dạng khác nhau tỏ rõ thân phận. Ôn Tuyền Quan không cho phép quân đội các nước phụ thuộc đi vào nhưng dong binh là ngoại lệ. Tôn Phi nhạy bén quan sát từng vũ khí mà bọn họ mang theo trên người.
So với đám dong binh, ba người Tôn Phi toát lên khí chất khác biệt. Từ lúc hắn đưa Angela và Ji Ma vào, không ngừng có những ánh mắt lướt qua họ. Chủ yếu là nhìn hai cô gái, vẻ đẹp thuần khiết của hai cô đã tạo cho tửu quán bầu không khí mới mẻ trẻ trung.
- N ày, hai cô gái xinh đẹp, lão Thornton ta mời hai cô một chén.
- Ôi trời, ta được thấy hai nữ thần xinh đẹp hút hồn. Ha ha, hãy đến uống với ta một chén đi, tiểu thư xinh đẹp như vậy thật hiếm gặp ở nơi này.
Không ngừng có những tên niềm nở lỗ mãng, giơ chén rượu bằng sắt trong tay lên mời mọc.
Lúc này Angela tỏ ra nhiệt tình ưu nhã, nhận được lời mời thiện ý đều mỉm cười bưng chén lên đáp lễ, không chút nhăn nhó ngượng ngùng mà nhấp một ngụm trong tiếng cười vang của đám binh lính, cử chỉ tao nhã.
Tôn Phi kinh ngạc nhận ra rằng, thân hòa lực bẩm sinh của vị hôn thê này không chỉ hiệu quả với động vật, ngay cả đám dong binh hung hãn lỗ mãng cũng bị cuốn hút. Bọn họ đối với Angela có vẻ hảo hữu, Tôn Phi có thể nhìn ra đó chính là tâm tính lương thiện từ sâu trong nội tâm những dong binh thô lỗ này, giống như đối đãi với người thân của mình.
- Điều này thực kỳ lạ, lẽ nào trên người Angela có một loại khí chất như bá khí của vương giả?
Khi Tôn Phi thầm mỉm cười thì cánh cửa gỗ trong quán bị đẩy ra, hai bóng người một cao một thấp xuất hiện ở cửa.
- Haha, xem ai tới này, lão York, ngươi trở về khi nào vậy?
- Ha ha, vừa mới trở về liền vội vã đến Thường Thanh Đằng uống một chén gặp các ông bạn…
Bóng người cao lớn bên cửa một mặt trả lời, một mặt nhìn lướt một lượt mọi người trong quán, cuối cùng dẫn người đồng hành gầy yếu bên cạnh đi đến một bàn trước mặt Tôn Phi nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, ta có thể ngồi ở đây không, bàn khác đều đã chật chỗ.
Tôn Phi mỉm cười, đẩy hai chiếc ghế gỗ ra nói:
- Mời ngồi.
- Đa tạ tiểu huynh đệ.
Tráng hán tên York mừng rỡ ngồi xuống.
Tôn Phi cảm giác tầm nhìn tối sầm như có một ngọn núi chặn ngay trước mắt, người này thực sự hùng tráng, to lớn hơn cả người man rợ ở thế giới Diablo, chừng hơn bốn mươi tuổi, bộ râu đỏ màu lửa khiến người chú ý. Hắn gây cho người ta ấn tượng hào sảng. Người bên cạnh thì gầy nhỏ hơn nhiều, làn da hơi đen nhưng dáng dấp thanh tú, thậm chí có thể coi là anh tuấn. Chỉ là Tôn Phi nhanh chóng phát hiện tiểu ca gầy gò này có vẻ ngượng ngùng. Nãy giờ đối phương chỉ cúi đầu, thỉnh thoảng mới ngẩng lên cười, hàm răng trắng như tuyết, khóe miệng lộ hai má lúm đồng tiền, nụ cười rực rỡ như mặt trời.
- Tiểu nhị, mang lên hai chén Hắc Mạch Ti loại đặc biệt nhất ra đây, nhanh lên nhanh lên.
Tráng hán York đập lên bàn hô to.
Hắn vừa lên tiếng, trong quán nổi lên một trận nói cười ồn ào. Những bính lính ở đây dường như quen với việc này, có người lớn tiếng hỏi:
- Hắc Mạch Ti hạng nhất? Lão York, lão tới đế đô một chuyến, đã phát tài rồi sao?
- Hahaha, buôn bán có chút lời, chỉ một chút thôi.
Tráng hán dường như có chút chân chất, xoa gáy vui vẻ nói, làm ra bộ dạng như ta thực sự đã kiếm được một khoản.
- Không được, nếu đã buôn bán có lời thì lão nên mời mọi người một chén.
Có người lên tiếng.
- Được, được, được, mỗi người một chén, nhưng chỉ Hắc Mạch Ti thường thôi, nhiều người như vậy nếu là Hắc Mạch Ti tinh khiết hạng nhất ta mời không nổi đâu.
Tráng hán nhiệt tình đáp trả.
Mọi người trong quán nghe vậy đều ầm ầm hoan hô, lại là một trận huyên náo.
Nhưng ở bên cạnh tráng hán, vị tiểu suất ca đen gầy dùng ánh mắt để ngăn cản đồng bọn, không được đành khẽ lắc đầu, một bộ hận không thể rèn sắt thành thép.
Tôn Phi thầm buồn cười.
Tôn Phi lấy làm buồn cười. Quan sát hai người này thì thực lực không cao. Người đàn ông khổng lồ là nhất tinh võ sĩ, còn thanh niên đen gầy kia chưa đạt đến nhất tinh. Nhưng kỳ lạ chính là trực giác linh mẫn của “người man rợ” nói cho Tôn Phi biết, thiếu niên ngượng ngùng này tiềm ẩn nguy cơ, trên người tỏa ra khí tức quen thuộc mà dường như hắn đã gặp ở đâu.
- Này lão York, chuyến đi đế đô này có gặp điều gì mới mẻ không kể cho mọi người cùng nghe đi.
Có người trong quán lớn tiếng hỏi.
- Được, haha, nếu nói về việc trọng đại xảy ra ở đế đô gần đây thì đáng chú ý nhất là cuộc đại hội diễn võ tác chiến giữa hơn hai trăm nước phụ thuộc, diễn ra vào khoảng mười ngày nữa, tám chín mươi phần trăm đội ngũ các nước phụ thuộc đều đã đến đóng quân bên ngoài đại doanh đế đô, mà mười nước phụ thuộc mạnh nhất thì đã đến đầy đủ.
Tráng hán uống cạn một chén mới nói tiếp:
- Các thương hội lớn ở đế đô, nhà cái và các sòng bạc đều mở cửa cho mọi người đến đặt cược, vô quý tộc và thương nhân đổ xô tới đặt vào đại hội diễn võ tác chiến lần này.
- Dừng, dừng, lão York, chuyện này chúng ta đều đã sớm biết, có cái gì ngạc nhiên, mỗi người trong đế quốc đều biết người thắng cuộc cuối cùng chắc chắn là một trong mười nước phụ thuộc mạnh nhất kia.
Có người mất hứng phản bác nói.
- Có thể ngươi chưa biết, chỉ sợ đại hội diễn võ tác chiến lần này sẽ khác đấy.
Tráng hán cao lớn lắc đầu cười:
- Bởi vì mấy hôm trước, nghe nói trong số các quốc vương nước phụ thuộc đột nhiên lại xuất hiện một vị cao thủ trẻ tuổi, một trận chiến tại Song Tháp phong, nhẹ nhàng đánh bại hoàng kim thái dương kỵ sĩ Christopher Sutton - một trong thập đại tài quyết kỵ sĩ kỵ sĩ điện, tin tức vừa được truyền ra tức thì oanh động cả đế đô.