Chương 21: Hắn là một con dã thú!
"Còn có những người khác sao?" Tôn phi rất kiên nhẫn tiếp tục hỏi.
“Ngoại trừ những người vừa nói qua, một vài người khác cũng có chút quyền thế là Quản gia cung điện Bối Tư Đặc, phụ thân của An Kỳ Lạp, nhạc phụ tương lai của ngài. Nhưng vào lúc trước khi địch nhân công thành, Bối Tư Đặc quản gia mang theo lượng lớn tài sản của hoàng cung rời khỏi Hương Ba Thành không biết làm cái gì?
Là An Kỳ Lạp phụ thân?
Tôn phi sững sờ, thì ra An Kỳ Lạp còn có một vị phụ thân? Trách không được chưa bao giờ xuất hiện qua, thì ra tại lúc trước khi địch nhân đến đã mang theo tài sản của hoàng cung mà rời đi, cái này xem như là chạy trốn nhỉ?
Thế nhưng Tôn Phi phản ứng đầu tiên lại không phải là phẫn nộ, mà là vì An Kỳ Lạp cảm thấy xấu hổ. Người thiếu nữ thiện lương xinh đẹp này, tại thời điểm quan trọng lại bị chính cha ruột bỏ lại, lúc này nàng nhất định rất thương tâm rồi?
Hắn đột nhiên cực kỳ lo lắng cho thiếu nữ ôn nhu, ohìn có vẻ yếu ớt An Kỳ Lạp.
Gió đêm thổi qua, phía đối điện có thể trông thành lít nhít những đốm sáng di động, doanh trại quân địch phía bên kia đã bắt đầu đốt đuốc.
Tôn Phi đứng trên tường thành cùng Bố Lỗ Khắc hàn huyên một hồi, đối với Hương Ba Thành lại hiểu thêm một chút về phân bố thế lực nội bộ.
Rất hiển nhiên, từ Bố Lỗ Khắc miêu tả thì cho dù Hương Ba Thành chỉ là một thành trì cực kỳ nhỏ bé, nhưng thế lực khắp nơi cũng cực kỳ phức tạp, trình độ lục đục nội bộ so với các siêu cấp đế quốc cũng không hề thua kém. Cái này khiến cho Tôn Phi cảm thấy một ít phiền toái.
Hôm nay trong chiến đấu dường như ta không nhìn thấy Ba Trạch Nhĩ, Lỗ Tạp, cùng Áo Lai Cách? Bọn hắn không cần tham chiến sao?” Tôn Phi ngẫm nghĩ một tí, lại hỏi tiếp.
“Ba Trạch Nhĩ đại nhân lúc chiến đấu có xuất hiện qua một lần buổi trưa lúc cùng bệ hạ lên tường thành. Quan quân pháp Lỗ Tạp bị thương trong ngày chiến đấu đầu tiên nên mấy hôm nay vẫn một mực dưỡng thương ở nhà. Áo Lai Cách là quan giám ngục, thần đã từng đánh tiếng nhờ hắn cùng tham gia chiến đấu, thế nhưng hắn cho rằng trách nhiệm quan trọng nhất của hắn là trấn thủ ngục nên không có nghĩa vụ chiến đấu.”
“Ba Trạch Nhĩ là một người không biết vũ kỹ, cũng không phải ma pháp sư, đơn giản chỉ là một người bình tường. Còn Lỗ Tạp cùng Áo Lai Cách đều là nhất tinh võ sĩ. Thế nhưng tại Hương Ba Thành chỉ có Lan Mạt Đức đại nhân mới là cường giả chân chính, thực lực ở tam tinh võ giả. So với phần lớn các cường giả thủ hộ ở phần lớn các quốc gia khác cũng thuộc vào hàng cực VIP.”
Nói xong lời này, Bố Lỗ Khắc rõ ràng mang theo một ít kiêu ngạo.
Ta nhớ rằng Ba Trạch Nhĩ có một nhi tử tên là Cách Các Nhĩ cũng là một ma pháp sư phải không? ’, Tôn Phi nghe tới đó, cười hắc hắc một cái, trong đầu nảy ra một ý tưởng xấu xa nói: “Ngươi lập tập phái người truyền lệnh của ta, chiêu mộ ma pháp sư Cách Các Nhĩ đến tường thành tham chiến bảo vệ quốc gia.”
“Bệ hạ! Các Các Nhĩ hiện tai chưa được coi là một Tinh cấp ma pháp sư, hắn tối đa chỉ được coi là đê cấp ma pháp sư học đồ mà thôi. Đương nhiên, mặc dù là học đồ, cũng có thể phát ra tác dụng trong chiến đấu.”
Bố Lỗ Khắc khom người đáp: Như ngài mong muốn, bệ hạ. Ta sẽ lập tức truyền thánh chỉ chiêu mộ binh lính Cách Các Nhĩ.”
Hiểu nhiên Bố Lỗ Khắc đối với mệnh lệnh này cực kỳ tán thành.
“Ừ, đêm nay trò chuyện cũng nhiều nhỉ?” Mấy thứ Tôn Phi cần biết hắn đã hỏi được, vỗ vỗ vào Bố Lỗ Khắc thật thà cười nói: “Chờ lát nữa, nhớ an bài binh lính phòng thủ thành đổi người cho tốt, ngươi cũng nên đi nghỉ sớm đi, đêm nay ta trực đêm.”
“Bệ hạ! Như vậy sao được chứ? Chức trách của thần là phải…”, Bố Lỗ Khắc lắp bắp kinh hãi nói.
Tôn Phi mỉm cười khoát tay mà nói: “Trung đội trưởng ngự lâm quân Bố Lỗ Khắc nghe rõ, ta biết binh sĩ nói ngươi đã hai ngày hai đêm không có nghỉ ngơi, không thể tiếp tục để như vậy được. Đợt chiến đấu tiếp theo có lẽ càng thêm tàn khốc, ta muốn ngươi nắm chắc thời gian để nghỉ ngơi, bổ sung tinh lực. Trong trận chiến đấu ngày mai còn thay ta giết địch. Đây là thánh chỉ của ta, ngươi mau tuân thủ, đi đi.”
Bố Lỗ Khắc ngẩn người, sau đó một giây vị cự hán tóc đen này quỳ một chân trên đất, đem hai thanh đại kiếm dựng ở trước ngực, sau đó dùng võ sĩ danh dự mà thề: “Chiến thần tại thượng! Bệ hạ Á Lịch Sơn Đại, quốc vương tôn kính của ta, nhất tinh võ sĩ Ca Đức Bố Lỗ Khắc nguyện vì ngài mà chết!”
…
Sau khi Bố Lỗ Khắc rời đi, Tôn Phi tìm cái cớ rời khỏi hai tên vệ binh luôn đi theo mình. Hắn một mình dò xét xunh quanh một phen, cẩn thận quan sát cấu tạo cũng như các biện pháp phòng vệ trên tường thành, đồng thời tranh thủ trấn an một ít binh sĩ đang thủ thành. Cuối cùng, dưới tiếng hoan hô cảm kích của binh sĩ, hắn một mình một người đi tới địch lâu phía trên tường thành.
Địch lâu này có kết cấu hai tầng lầu nhỏ, được làm bởi hỗn hợp gỗ, đá. Trước khi có chiến tranh, trang trí ở nơi này cũng rất không tồi, là nơi binh sĩ cùng thủ thành quan quân đổi ca cùng nghỉ ngơi. Vậy mà chỉ mấy ngày trong chiến tranh, nó đã bị phá hủy gần như hoàn toàn, bốn phía chỉ còn là những bức tường đá lổn ngổn, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống nơi đây tạo nên một thứ cảm giác lạnh lẽo, cô quạnh.
Tôn Phi tiến vào Địch Lâu, tìm lấy một nơi có thể quan sát động tĩnh phía dưới thành, ngồi xuống bắt đầu trực đêm, mấy tên vệ binh đứng bên ngoài làm nghĩa vụ canh gác cho hắn.
“Tình hình này thật không ổn, tuy tạm thời đánh lui thế công của địch, nhưng là lâu dài hiển nhiên không phải là biện pháp. Những tên hắc y không biết từ đâu mò ra này chẳng những được trang bị tốt, còn được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhân số lại xa xa vượt qua quân lính của Hương Ba Thành. Nếu tiếp tục đánh, nhất định sẽ dẫn tới kết cục “thành mất, người vong”, cần phải tìm một biện pháp khác rồi.”
Tôn Phi cau mày suy nghĩ, nhưng càng nghĩ càng không tìm được chủ ý gì tốt. Nói cho cùng, kiếp trước hắn cũng chỉ là một tên sinh viên quèn bình thường, không phải siêu cấp sát thủ, hay đặc chủng tinh anh trong quân đội, thậm chí còn là một tên dù có lòng cũng không tham gia vào hàng “chức sắc” trong hội học sinh được. Bây giờ lại để cho hắn, một tên nghiện máy tính, suốt ngày ru rú trong nhà trong tình huống này phải lập tức nghĩ ra biện pháp thì có chút không tưởng rồi.
“Xem ra trước tiên chỉ có thể nắm chặt thời gian tăng lên thực lực cá nhân, những thứ khác để lúc khác nói sau.”
Tôn Phi từ bỏ suy nghĩ biện pháp, hắn hạ quyết tâm, bắt đầu nhắm mắt lại, trong đầu tiến hành kết nối với âm thanh thần bí và lạnh lùng, ý đồ tiến vào trò chơi Hắc Ám để luyện cấp, tăng thực lực nhưng một âm thanh vang lên.
“Tinh thần lực không đủ, không cách nào tiến vào không gian trò chơi, mời thử lại lần sau.”
Điều này khiến hắn cảm thấy uể oải. Hắn lại nhẫn nại, cố gắng nhắm mắt dưỡng thần một lúc lại thử kết nối, thế nhưng đáp án vẫn y như cũ. Liên tục thử khoảng vài chục lần đều không được, bất tri bất giác hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
...
...
Bờ nam sông Tổ Lệ Giang, trong đại doanh của đạo quân hắc y
Ngay tại chính giữa đại doanh có một tòa lều vải cực lớn màu đen được giăng ra, so với những lều khác còn muốn lớn hơn nhiều. Tại dưới ánh sáng mờ ảo của những bó đuốc, nhìn nó tựa như một con cự thú khổng lồ đang nhìn chòng chọc vào người.
Thế nhưng trong lều vải, lại là một mảng ánh sáng ôn hòa. Xuất hiện buổi sáng, Ngân diện nhân lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế lớn được phủ lên bởi một tấm da cực lớn của một loại quái thú kỳ lạ, thần thái nhàn nhã, một tay chống cằm, một tay cầm một chiếc chén ngọc, khẽ lắc lư thứ rượu đỏ bên trong. Hai bên người hắn, mười chín tên Hắc kỵ sĩ chỉnh tề ngay ngắn hộ vệ sau lưng.
Bên trái lều vải, một người thần bí được một tấm áo choàng đen phủ kín toàn thân, thế nhưng cây ma pháp trượng một bên đã tiết lộ một ít thân phận của người thần bí này. Một cổ năng lượng kỳ dị ẩn hiện xung quanh hắn càng khiến cho cho trong mắt mọi người hắn càng trở nên dị thường, không thể nhìn thấu chân diện mục thật sự. Dù cho ánh sáng trong trướng cũng rất nhẹ nhàng nhưng thân hình ẩn ẩn trong lớp áo choàng kia lạo để cho mọi người nhận ra một tia hàn ý thấu xương.
Lúc này, tên tam sao kiếm sĩ Lan Đức vốn bị Tôn Phi đánh trọng thương lúc sáng đang quỳ gối dưới chân Ngân diện nhân.
“Tách, tách”
Trong chậu than truyền đến âm thanh bạo liệt do thiêu đốt của than củi, nó khiến không khí trong phòng vốn đã im lặng lại càng thêm cực kỳ quỷ dị.
Cuối cùng Ngân diện nhân cũng ngẩn đầu lên. Hắn nhìn Lãng Đức đang quỳ trên mặt đấu, tựa như không hề đếm xỉa gì tới tình huống lúc này của hắn mà nói:
“Lãng Đức, nói rõ chuyện xảy ra trên tường thành hôm nay ra. Ta rất ngạc nhiên, thân là tam sao võ sĩ, như thế nào ngươi lại bị tổn thương nghiêm trọng như vậy?”
Lãng Đức quỳ một gối xuống, trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ hổ thẹn. Một kẻ tam tinh võ sĩ cường hãn như thế sao lại có vẻ cực kỳ e ngại đối với sự chất vấn của Ngân diện nhân kia, nó không khỏi làm người khac kinh ngạc. Lãng Đức tranh thủ lúc đang cúi đầu mà nói hết sự việc phát sinh một cách tỉ mỉ, không có chút nào giấu diếm.
Ngân diện nhân tuy nghe nhưng ánh mắt của hắn không chút nào dời đi thứ chất lỏng trong chén ngọc, tựa như là dưới cái bề mặt óng ánh, lóng lánh của nó tồn tại một thứ gì đó không thể tưởng tưởng nổi vậy.
Cho đến khi Lãng Đức nói xong, Ngân diện nhân mới thoáng dừng tay, nhẹ nhàng nói: “Thì ra là như thế, thì ra là thế. Thú vị, thú vị. Lãng Đức, ngươi đứng lên đi rồi nói.”
Lãng Đức nghe xong như được đại xá, hắn thở dài một hơi, đứng lên rồi tiếp tục bổ sung: “Đa tạ chủ nhân! Thuộc hạ còn có một việc bẩm báo. Hôm nay lúc cùng tên tam tinh võ sỉ của Hương Ba Thành giao đấu, ta phát hiện một điều kỳ quái.”
“Nói”
“Chủ nhân, thuộc hạ phát hiện ra tên tam tinh võ sĩ kia có thủy thuộc tính đấu khí, đồng thời thương thế của hắn dường như là vẫn chưa lành, đấu khí vận hành không nhanh. Dựa theo kinh nghiệm của mình, thuộc hạ cho rằng có thể lúc trước hắn đã làm gì đó khiến thân thể để lại nội thương, đến giờ vẫn chưa lành, ảnh hưởng lớn tới thực lực hắn. Lần sau giao thủ, thuộc hạ tự tin có thể chặt lấy đầu của hắn dâng lên ngài.”
Lãng Đức tự tin khoe lấy kinh nghiệm của mình, nhưng hiển nhiên hắn không hề hiểu ý. Bởi vì Ngân diện nhân dường như đối với kẻ mạnh nhất Hương Ba Thành La Mạt Đức không có chút hứng thúc, không biết cố ý hay vô ý mà chuyển chủ đề hỏi một câu: “Lãng Đức, đối với cái tên trọng giáp kỵ sĩ “Trâu điên” xuất hiện lúc sau, ngươi có ý kiến thế nào?”